Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 183: Nhất tâm đa dụng

Với sự trợ giúp của “Hoàn Chân”, hắn có thể luân hồi vô số lần.
Ngoại trừ Vạn Tiên Minh, sau này nếu có cơ hội, Lý Phàm còn muốn đi dạo tổ chức khác như Ngũ Lão Hội.
Tin chắc bên kia hẳn cũng có thủ đoạn giống với Vấn Tâm Đài.
Để phòng ngừa bại lộ, bị coi là gián điệp và trực tiếp bị đánh chết, hắn vẫn cần phải tìm kiếm một môn bí thuật để giấu giếm bí mật của bản thân.
Không chỉ có vậy, phương pháp có thể ẩn giấu bí mật trong lòng, đối với người mang “Hoàn Chân như Lý Phàm, lại càng đặc biệt quan trọng.
“Tốt nhất ngươi nên là gián điệp nha, Chu đạo hữu.”
Nhớ lại cảnh tượng lúc mới gặp Chu Thanh Ngang, Lý Phàm thầm nhủ bụng.
Ngay sau đó, hắn lần lượt phát tin nhắn cho mấy người Hà Chính Hạo, Cao Viễn, Trần Anh, dò hỏi về chuyện của Chu Thanh Ngang.
Qua nửa ngày, hắn cũng lục tục nhận được hồi âm.
Trừ vài một số người không biết rõ ra, những câu trả lời khác đều rất tương đồng nhau.
Người này vốn là một tán tu.
Hơn bảy mươi năm trước, y gia nhập Vạn Tiên Minh khi vẫn còn là Luyện Khí hậu kỳ.
Sau khi thăng cấp đến Trúc Cơ kỳ, y thông qua khảo hạch mười năm một lần thành công, lên làm Trấn thủ Thái An đảo.
Chu Thanh Ngang ngày thường cần cù chăm chỉ, nghiêm túc phụ trách công việc.
Y dành phần lớn thời gian an phận ở trên đảo, rất ít khi ra ngoài.
Có những thông tin này, Lý Phàm càng thêm tin tưởng vào phán đoán trong lòng.
Kế tiếp là nghĩ biện pháp bắt được đuôi cáo của y.
Lẻn vào Vạn Tiên Minh nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bị người khác phát hiện, tất nhiên người này hành sự vô cùng cẩn thận.
Những người khác muốn tìm được sơ hở của y có lẽ rất khó khăn.
Nhưng đối với người có thần thông Vô Tướng Sát Cơ như Lý Phàm, chỉ cần y đúng là gián điệp, thì trong vòng một năm, dưới sự theo dõi mọi phương hướng không góc chết, hai mươi bốn giờ một ngày, hắn tin chắc y sẽ lộ sơ hở, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nở một nụ cười “hiền hoà”, Lý Phàm rời khỏi Thiên Huyền kính, rồi thông qua truyền tống trận để đi tới Thái An đảo.
Đã từng làm trấn thủ đại diện mấy năm, Lý Phàm vẫn còn khá quen thuộc hòn đảo nhỏ này.
Lý Phàm gặp được Chu Thanh Ngang trong thành trì mà đám trái cây mặt người quỷ dị đang sinh hoạt, nói rõ mục đích đến.
“Thái An quả hả, đạo hữu tới thật không đúng dịp. Ta vừa mới bán hết quả còn thừa rồi, giờ không còn đâu.” Chu Thanh Ngang lắc đầu, tỏ vẻ áy náy.
“Ôi, vận may thật không tốt. Ta vừa được nghe nói đến thứ kỳ vật giá cả tiện nghi lại có thể gia tăng tuổi thọ này, không tranh được trong Thiên Huyền kính nên mới đến đây hỏi xem chỗ đạo hữu có hàng tồn không ấy mà.” Lý Phàm thở dài, lộ ra vẻ tiếc nuối.
Trong lúc nói chuyện, hắn trực tiếp phát động Vô Tướng Sát Cơ tập trung vào Chu Thanh Ngang.
Vô Tướng Sát Khí vô cùng huyền diệu, tu vi của Lý Phàm cũng vượt qua y một tiểu cảnh giới.
Thế nên, Chu Thanh Ngang tất nhiên không hề phát hiện ra, còn hết sức nhiệt tình đề nghị: “Đạo hữu không cần quá để tâm. Nếu đạo hữu thật sự cần, chờ lần thu hoạch Thái An quả tiếp theo, ta để dành cho đạo hữu một quả là được.”
Lý Phàm nghe vậy thì vui mừng: “Đa tạ đạo hữu!”
Nói xong, hắn bèn lấy ra Vạn Tự Thông Tấn Phù rồi gửi lời mời kết bạn.
“Hiện giờ ta đảm nhiệm chức vụ nhân viên tu sửa trận pháp của Sách Trận đường, về sau chúng ta có thể liên hệ với nhau nhiều hơn!” Lý Phàm nói.
“Không biết đạo hữu có quen biết Trấn thủ Lưu Ly đảo là Hà Chính Hạo không? Ta với Hà đạo hữu rất thân.”
Chu Thanh Ngang sáng mắt, lập tức chấp nhận lời mời kết bạn.
“Hề hề, ta và Hà đạo hữu cũng có quan hệ không tồi, hóa ra mọi người đều là người quen!”
Lý Phàm lại thuận theo Chu Thanh Ngang, nói chuyện phiếm với y một hồi.
Sau đó mới trở về Vạn Tiên đảo.
Trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm trực tiếp gửi cho Chu Thanh Ngang một trăm điểm cống hiến.
“Chu đạo hữu, ta đã gửi điểm cống hiến trước cho ngươi, nhất định phải để dành Thái An quả cho ta đấy.”
Rất nhanh, Chu Thanh Ngang đã đáp lại:
“Đạo hữu yên tâm, dù cho không thể hoàn thành nhiệm vụ nộp lên hàng năm, ta cũng sẽ giữ lại một quả cho ngươi!”
“Chu đạo hữu đúng là người hào sảng!”
Lý Phàm vừa khen ngợi, vừa thông qua góc nhìn thiên địa, quan sát nhất cử nhất động của Chu Thanh Ngang.
Biểu cảm của y vẫn như thường.
Lý Phàm cũng không mong đợi mình có thể lập tức tìm thấy sơ hở của y.
Vô Tướng Sát Khí nhìn chằm chằm, rồi sẽ có một ngày y lộ ra sơ hở.
Việc này tạm thời đặt sang một bên vậy.
Sau đó, Lý Phàm chuyển một vạn năm nghìn điểm cống hiến cho Hà Chính Hạo.
Rồi bắt đầu chính thức chọn lọc nhiệm vụ công huân.
Hắn dự tính tăng cấp bậc quyền hạn lên trước, sau đó xem xem có thể tìm thấy công pháp có liên quan đến phân tâm đa dụng hay không.
Việc này rất quan trọng với hắn.
Lúc ở đời thứ mười hai, hắn gặp phải vấn đề “đầu óc không đủ dùng”.
Sau khi quy mô cho vay của Minh Nguyệt cung dần bành trướng, Lý Phàm vừa phải duy trì bản thể và phân thân học trận pháp, vừa phải giám thị mấy trăm tên tu sĩ “mượn pháp”.
Tuy rằng tuyệt đại đa số trường hợp, hắn đều chỉ phân ra một tia tâm thần, nhưng sau khi phân chia tâm thần nhiều lần, bản thể cũng khó thể nào tránh khỏi phải chịu ảnh hưởng.
Biểu hiện cụ thể, đó là có đôi khi đầu óc của hắn sẽ ngưng trệ trong giây lát, tốc độ tư duy bình thường cũng bị giảm xuống.
Nói một cách đơn giản, có đôi khi, Lý Phàm sẽ lại cảm thấy đầu óc của mình bị “phân mảnh”.
Có hai phương pháp giải quyết được vấn đề này:
Một, tăng cường sức chịu đựng của tâm thần.
Hai, nâng cao khả năng tính toán đa nhiệm của bản thân, hay còn gọi là nhất tâm đa dụng.
So với tu sĩ bình thường, cường độ thần thức của Lý Phàm vốn đã rất mạnh rồi.
Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà thần thức lại tương đương với Kim Đan hậu kỳ, mạnh hơn tu sĩ bình thường cả một đại cảnh giới.
Bây giờ, hắn vừa tìm được phương pháp tiến vào Vẫn Tiên Cảnh, hấp thụ thân xác để nâng cao cường độ thần thức.
Thế nên, lúc này tạm thời không cần phải lo lắng về phương pháp tăng cường độ thần thức nữa.
Vì vậy, việc Lý Phàm cần làm trước mắt, đó là bù đắp khuyết điểm của bản thân, phải tìm được phương pháp có thể nhất tâm đa dụng.
Ở kiếp thứ mười hai, tuy là cự phú với một triệu điểm cống hiến trong tay, nhưng Lý Phàm cũng không thể tìm ra được công pháp này.
Nên chỉ đành bất đắc dĩ tạm chắp vá.
Mà một đời này, đã gia nhập vào thể chế của Vạn Tiên Minh, hắn đương nhiên muốn nhân cơ hội tìm cho được công pháp có thể tăng cường khả năng tính toán đa nhiệm của bản thân.
Trước đó, Lý Phàm vừa tìm tòi một phen, với cấp bậc quyền hạn hiện tại, hắn còn chưa thể nào tìm ra được công pháp thích hợp.
Nhưng Lý Phàm tin tưởng, chỉ cần cấp bậc quyền hạn của mình tăng lên, ắt sẽ có công pháp thoả mãn xuất hiện.
Trước mắt, Lý Phàm có tu vi Trúc cơ kỳ, phần lớn nhiệm vụ công huân mà hắn có thể tiếp nhận đều có thù lao tương ứng với Bính công.
Thỉnh thoảng cũng có vài ba nhiệm vụ có thù lao Đinh công hạ đẳng, nhưng tất cả đều hiển thị cảnh báo nguy hiểm cao.
Mục tiêu của Lý Phàm là những nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao này.
Tuy mang danh “nguy hiểm cao”, nhưng cũng chỉ tuỳ người mà thôi.
Đối với tu sĩ bình thường trong Vạn Tiên Minh, nhiệm vụ của Kim đan kỳ rõ ràng vượt khỏi phạm vi năng lực của bọn họ.
Nhưng đối với người mang nhiều dị thuật như Lý Phàm, những nhiệm vụ này thật ra cũng không nguy hiểm đến vậy.
Ví dụ, trong đó có một nhiệm vụ yêu cầu phải tham gia với một tiểu đội nào đó của Diễn Võ đường, đến Vạn Lại đảo trong Tùng Vân Hải để thanh trừ dị thú.
Theo miêu tả của nhiệm vụ, đàn dị thú này lấy âm thanh làm thức ăn, sinh sản với tốc độ cực nhanh, kết bè kết lũ, có số lượng đông đảo.
Vậy nên, cứ cách một khoảng thời gian, phải có tu sĩ đến để thanh trừ bớt một phần.
Tuy dị thú có số lượng nhiều, nhưng thực lực cá nhân thì khá yếu.
Chiến lực cơ bản chỉ tương đương với Trúc Cơ tiền kỳ.
Nhiệm vụ này rất thích hợp với Lý Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận