Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 232: Bảo tàng ẩn giấu trong cơ thể người

"Thì ra là một đứa trẻ sinh non."
"Cũng không khó chữa, chẳng qua..."
Âm Dương Long Hổ đan, Tiên Thiên Nhất Khí đan, Chính Bản Dưỡng Nguyên đan...
Lý Phàm nhìn tên đan dược trị liệu và nguyên liệu cần thiết để luyện đan, âm thầm lắc đầu:
"Tiểu phái sơn dã như Thân Hóa đạo nào có thuật luyện đan, còn khá bần hàn, tài lực cũng có hạn. Cho dù biết những đan dược này có tác dụng thì bọn họ cũng chưa chắc đã kiếm được.”
"Huống hồ, mấy ngàn năm trước có mấy loại đan dược này tồn tại hay không cũng không mà nói.”
Lý Phàm xem qua những tin tức còn lại, phương pháp giải quyết đơn giản hơn đều là dùng thiên tài địa bảo bồi bổ thiếu hụt của cơ thể.
Nhưng cũng không thích hợp với Thiên Dương còn nhỏ tuổi.
Tu sĩ suy nhược bẩm sinh đến mức độ như Thiên Dương, thật sự là cực kỳ hiếm thấy.
Từ ngày Vạn Tiên Minh thành lập đến nay, cũng không có mấy trường hợp như vậy.
Thế nên, vấn đề này được xem là bệnh nan y bình thường, nên thông tin để Lý Phàm tham khảo cũng không nhiều.
“Chẳng lẽ phải tìm cách đột phá Kim Đan cảnh?”
“Chờ chút, sao mình lại quên cái này chứ!”
Mới đầu, Lý Phàm sửng sốt, sau đó thì lại giật mình thốt lên.
Hắn lập tức vận dụng Hoá Đạo Thần Nhất, nhanh chóng lật lại Thiên Y Tiên Kinh được ghi nhớ trong trí óc.
Tuy rằng Lý Phàm đã ghi nhớ toàn bộ y kinh này, nhưng nội dung của quyển y thư này quá rộng, ngày thường hắn cũng chỉ lưu trữ nó vào tinh thể xanh lam trong đầu, hoàn toàn không đạt đến mức độ sử dụng tuỳ ý.
Đến nỗi, đôi khi hắn còn bất giác tự bỏ qua nhó.
Thiên Y Tiên Kinh bác đại tinh thâm, quả nhiên không làm Lý Phàm thất vọng.
Chẳng bao lâu sau, Lý Phàm đã tìm thấy một mô tả về căn bệnh tương tự.
“... Buồn ngủ, trì trệ, phàm là loại người này, đều bởi vì tiên thiên tinh khí không đủ. ”.
"Muốn trị chứng này, có ba cách:"
"Một là bổ, hai là nguy, ba là độc."
Lý Phàm lần lượt xem qua ba phương pháp trong y kinh, không khỏi thầm tán thưởng.
"Y thuật chi đạo này, thật sự không thể khinh thường."
Cái gọi là “bổ”, chính là phương pháp Lý Phàm tìm được trong Thiên Huyền kính, dùng thiên tài địa bảo để bổ sung tiên thiên tinh khí.
Còn hai phương pháp khác, "nguy" và "độc", thì lại có vẻ thú vị.
Y kinh cho rằng, mặc dù những người mắc bệnh này bị thiếu hụt bẩm sinh.
Nhưng miễn là sau khi sinh ra, có thể sống sót trên một năm.
Thì có nghĩa là hậu thiên đã hoàn chỉnh, tự thành một thể thống nhất.
Đến lúc đó, cơ thể của người này sẽ ẩn chứa mật tàng vô tận, tiềm năng vô hạn.
Chỉ có điều, phương pháp bình thường không thể kích thích ra được tiềm năng này.
Chỉ có ở trong giấc ngủ say, vô tri vô giác thì mới có thể vận dụng sinh cơ trong cơ thể theo bản năng, dùng hậu thiên bồi bổ tiên thiên.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cơ thể của Thiên Dương bẩm sinh yếu ớt, quanh năm mê man.
Hai phương pháp điều trị “nguy” và “độc” chính là dựa theo lý thuyết này.
Về cơ bản, phương pháp áp dụng của chúng đều giống nhau, chỉ có điều, “độc” hơi cực đoan, còn “nguy” thì khá bảo thủ.
Cả hai cách đều là dùng dược vật để mạnh mẽ kích thích sinh cơ tiềm ẩn của con người, nhờ đó bổ sung cho tiên thiên bị suy yếu.
Nếu so sánh tinh khí sức sống trong cơ thể với nước, thì cơ thể yếu ớt bẩm sinh chính là một vùng đất hạ lưu nứt nẻ bị thiếu nước quanh năm.
Trong khi đó, sinh cơ tiềm tàng trong cơ thể con người chính là một hồ chứa khổng lồ ở thượng nguồn.
Phương pháp “độc” trực tiếp dùng “thuốc nổ” để phá nát cái hồ chứa kia, liều mạng một lần, tìm kiếm đường sống trong cửa tử.
Nhưng chỉ khi nào bệnh đã cực kỳ nghiêm trọng thì mới bất đắc dĩ dùng cách này.
Còn “nguy” thì chính là phương pháp thỉnh thoảng khơi thông hồ nước để bổ sung tinh khí cho cơ thể.
Đồng thời, dẫn nước từ các con sông khác vào, hai bút cùng vẽ.

“Cả hai phương pháp này trông thì thật khó tin nhưng thật ra mỗi cái đều có lý của riêng nó.”
“Trong tuyệt cảnh, con người thường sẽ bộc phát ra sức mạnh vượt xa bình thường."
“Mật tàng trong cơ thể người…”
“Chẳng lẽ đây là phương pháp thành đạo của Thiên Y?”
"Có lẽ trong lúc tu luyện, học tập trận pháp, mình cũng nên đồng thời nghiên cứu bộ Thiên Y Tiên Kinh này một phen.”
Tuy đã tìm được giải pháp nhưng Lý Phàm cũng không vội sử dụng Vĩnh Hằng Di Niệm.
Thay vào đó, theo thói quen, hắn lại kiểm tra tình hình đối chiến của Chương Thiên Mạch Tử Tiêu tông trong “Cùng Ngồi Luận Đạo” một phen.
"Chín mươi tám trận thắng, hai mươi tám trận hóa."
Vẫn không có người chiến thắng được y.
Khi số trận thắng của Chương Thiên Mạch càng nhiều, mức độ được chú ý của y cũng ngày càng cao.
Thực lực của người khiêu chiến cũng không ngừng mạnh hơn.
Trong số đó, có một vị tu sĩ có biệt danh “Ta Vô Địch”, hình như là nhân vật được sáng tạo theo mẫu của chính tu sĩ đó.
Gã ta đã khiêu chiến năm sáu lần liên tiếp rồi.
Mặc dù lần nào cũng thất bại.
Nhưng thời gian chiến đấu đang dần dần được kéo dài.
Sau trận chiến cuối cùng, gã còn hào hứng gửi tin nhắn.
Nói là mình đã nghĩ ra phương pháp đánh bại Chương Thiên Mạch, chờ sau khi tu luyện xong sẽ lập tức đến khiêu chiến.
Ngược lại, Lý Phàm hơi chờ mong chuyện này xảy ra.
Căn cứ vào lần “Hoàn Chân” mô phỏng lại thế giới chân thật của Vĩnh Hằng Di Niệm này, Lý Phàm cũng đã đoán ra rằng vì sao mình vẫn luôn bị nhốt ở Ninh Viễn thành trong Vẫn Tiên cảnh.
"Hẳn là mình bị chấp niệm ảnh hưởng. Giống như việc không thể rời khỏi động phủ của Thiên Dương, nếu không hoá giải được chấp niệm này thì mình sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Ninh Viễn thành.”
“Nhưng đây là chấp niệm của ai, là chấp niệm gì..."
“Trước mắt, xem ra khả năng cao là có liên quan đến tên Chương Thiên Mạch này.”
"Có lẽ đánh bại hắn thì mới có thể mang lại biến hoá khác.”
"Hy vọng tên Ta Vô Địch thật sự giống như tên của gã, đừng làm mình thất vọng."
Đóng “Cùng Ngồi Luận Đạo” lại, Lý Phàm chuyển sang kiểm tra tình hình bên Tiêu Hằng một phen.
Kể từ ngày được “tiền bối đầu lâu” ra hiệu, Tiêu Hằng đã bắt đầu hành động.
Tô Tiểu Muội chính thức tiến vào tiền trạm cảnh bạch cốt, được Lý Phàm truyền cho công pháp “Lục Dục Vô Tướng”.
Ngay sau đó, nàng bước vào Luyện Khí, tu vi đột nhiên tăng mạnh.
Trong khi đó, Tô Trường Ngọc vẫn còn chưa hoàn thành việc trừ bỏ Tiên Phàm chướng khỏi cơ thể, nhưng có lẽ vì còn nhỏ tuổi nên tiên độ của y nhanh hơn trước rất nhiều. Đoán chừng trong vòng một hai năm là y sẽ dẫn khí nhập thể thành công.
Tiêu Hằng lặng lẽ đưa hai tỷ muội họ Ân còn lưu lạc ở ngoài đến hoang đảo, truyền thụ cho các nàng phương pháp trừ chướng.
Trương Hạo Ba cũng vậy.
Chỉ có điều, trong quá trình này, còn có một việc nho nhỏ khiến Lý Phàm dở khóc dở cười.
Đó là, Diệp Phi Bằng quanh năm ở bên ngoài một mình, lén lút không biết đang làm gì, Tiêu Hằng liên lạc với y thì thường không nhận được hồi âm.
Thế nên những chuyện này đều do một mình Tiêu Hằng vất vả làm.
Vì vậy, khi vênh váo đắc ý bay về hoang đảo Diệp Phi Bằng lại đột nhiên nhìn thấy Trương Hạo Ba đang đứng yên trên bãi cát, bình tĩnh nhìn mình.
Tiểu mập mạp chột dạ vô cùng, cho rằng chuyện mình đoạt cơ duyên của Trương Hạo Ba bị phát hiện, người ta tìm tới tận cửa báo thù.
Trong lúc nhất thời, Diệp Phi Bằng bị dọa vỡ mật.
Ở trước mặt vị "Hợp Đạo tiên tôn" kiếp trước này, y không dám có bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào, nên lập tức lựa chọn chạy trốn ngay tắp lự.
Y dùng tốc độ nhanh hơn mấy lần lúc tới, chạy ra xa ngàn dặm mà không dám ngoảnh đầu lại.
Thẳng đến khi cho rằng bản thân đã an toàn, y dừng lại, sợ hãi không thôi.
Để lại Trương Hạo Ba đứng trên bãi cát với vẻ mặt khó hiểu, chẳng hiểu mô tê gì.
Tuy rằng cuối cùng Diệp Phi Bằng đã liên lạc với Tiêu Hằng, giải trừ được hiểu lầm.
Nhưng y vẫn tạm thời tránh mặt không trở về hoang đảo.
Thay vào đó, y bắt đầu công cuộc săn bão trong Tùng Vân Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận