Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 485: Vạn đạo vốn đồng nguyên

Diệp Phi Bằng tiến hành tu luyện công pháp “Thương Hải Du Long Công” này quả nhiên thông thuận hơn so với “Định Hải Thần Kiếm”.
Sang ngày thứ hai sau khi chuyển công pháp tu hành, hắn đã thành công đột phá đến Luyện Khí trung kỳ.
Cộng thêm đan dược mà tiên sư ban thưởng cho hắn đã khiến lực lượng mật tàng trong cơ thể được giải phóng.
Sau khi nhục thân cường hóa, cho dù là Tôn Nhị Lang đang ở cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của Diệp Phi Bằng trong thực chiến.
Cuối cùng, Diệp Phi Bằng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút khi thân phận “hài tử vương” của hắn được củng cố.
Đồng thời, hắn cũng hiểu ra một đạo lý, nếu muốn tu hành nhanh hơn, ngoại trừ tư chất và sự nỗ lực của bản thân thì việc càng quan trọng hơn là lấy lòng vị tiên sư đại nhân kia.
Từ những lời nói vô tình của tiên sư đại nhân, Diệp Phi Bằng biết được rằng hắn dường như rất coi trọng tiến độ luyện hóa viên “Thú Thần châu” kia.
Cho nên, khi Diệp Phi Bằng tu luyện, hắn cũng không quên luôn mang theo Thú Thần châu bên người để tiện bề cảm ngộ.
Ngày hôm nay, sau khi hắn ôm Thú Thần châu chìm vào giấc ngủ say, dường như hắn đã mơ một giấc chiêm bao.
Trong giấc mộng, hắn nhìn thấy một con chim chín đầu dữ tợn và đáng sợ đang treo lơ lửng trên bầu trời.
Thân hình nó cao lớn gần như chiếm cả một vùng trời.
Mỗi cái miệng của chín cái đầu đang nhai ngấu nghiến thứ gì đó.
Với những gì Diệp Phi Bằng đã nhìn thấy bây giờ, hắn nhận ra đó là những thứ còn sót lại đang giãy giụa của chân con rồng, cả một dãy núi hoàn chỉnh và những thân cành của một cây đại thụ màu xám đậm…
Cảnh tượng xung quanh tràn ngập tiếng kêu rên tuyệt vọng và thống khổ, thế giới chìm trong một vùng huyết sắc.
Tâm trí còn non nớt của Diệp Phi Bằng bị cảnh tượng tận thế này làm cho chấn động.
Hắn đứng yên ngơ ngác ở đó, không thể nhúc nhích được.
Đúng lúc này, một trong những cái đầu của con chim chín đầu ở trên bầu trời dường như đã phát hiện ra sự hiện diện của hắn.
Đôi mắt của nó khẽ chuyển động, giống như đang nhìn thấy đồ ăn vậy.
Diệp Phi Bằng bị con thú hung dữ này nhìn chằm chằm khiến nỗi sợ hãi lập tức chiếm lấy tâm trí của hắn.
Dưới bóng của con chim chín đầu, trong khoảnh khắc, hắn giống như đã bị nó nuốt vào trong bụng.
Vào lúc này, Diệp Phi bằng nghe thấy một tiếng kêu lớn và xa xăm.
Phảng phất đến từ biển sâu, lại phảng phất bắt nguồn từ bầu trời.
Tiếng kêu tràn đầy thị uy cùng sự phẫn nộ.
Đôi mắt Diệp Phi Bằng đỏ ngầu, thân thể vốn đang cứng đờ của hắn lập tức khôi phục lại bình thường.
Chín cái đầu bị thu hút bởi tiếng kêu không thể giải thích được này và cùng quay lại bầu trời.
Diệp Phi Bằng bừng tỉnh sau cơn ác mộng.
Hắn thở hổn hển, đôi tay run rẩy đưa lên trán lau mồ hôi lạnh và hồi tưởng lại cảnh tượng nhìn thấy trong giấc mộng.
“Con chim chín đầu kia chắc hẳn là dị thú bị phong ấn bên trong Thú Thần châu.”
“Nhưng tiếng kêu ta nghe thấy lúc sau là cái gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Phi Bằng tràn đầy nghi hoặc.
Tuy nhiên, hắn biết rất rõ thứ có thể thu hút được sự chú ý của con chim chín đầu hẳn là thứ không hề tầm thường.
Diệp Phi Bằng ghi nhớ chuyện này trong đầu mà không hề nhắc đến nó với bất kỳ ai.
Những ngày tiếp theo, Diệp Phi bằng phát hiện ra rằng hắn càng thêm điêu luyện và thành thạo hơn khi tu luyện “Tạo Hóa Hồng Lô Công”.
Trước đây, hắn phải cẩn thận từng li từng tí mới có thể khiêu động được mấy phần lực lượng mật tàng trong thân thể, nhưng bây giờ hắn đã có thể dễ dàng điều động nó.
Thậm chí, hắn có thể bỏ qua một số tác dụng phụ như hoa mắt chóng mặt và tăng khí huyết cuồn cuộn trong một khoảng thời gian ngắn.
Sức mạnh thể xác của Diệp Phi Bằng tăng lên nhanh chóng với tốc độ mà ngay cả hắn cũng phải sợ hãi, trong khi hắn đang thầm vui mừng thì cũng không tránh khỏi có mấy phần sợ hãi.
Vì vậy, hắn không sử dụng hết sức lực của mình trong cuộc luận bàn cùng các đồng bạn.
Giống như khôi lỗi Thiên Dương, mỗi lần đối chiến nó chỉ dùng một phần sức lực vừa đủ để đánh bại đối thủ.
Cứ như thế, một thời gian trôi qua.
Một ngày nọ, tiên sư lại đến đảo Thân Hóa một lần nữa.
Sau khi hắn kiểm tra tiến độ tu luyện của từng người như thường lệ, người cực kỳ lười biếng như Tiêu Hằng bị xem như điển hình răn dạy và trừng phạt một thời gian.
Tiên sư lại đưa một mình Diệp Phi Bằng đến mật thất để kiểm tra.
Tiên sư trầm mặc hồi lâu khiến Diệp Phi Bằng cảm thấy có hơi căng thẳng.
Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được mà kể lại cho tiên sư nghe những gì hắn đã thấy trong giấc mộng, cùng những biến hóa gần đây phát sinh trên thân thể hắn.
Sau khi cân nhắc một lát, tiên sư quyết định tiến hành kiểm tra toàn diện đối với hắn.
Thế là Diệp Phi Bằng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi hắn tỉnh lại thì phát hiện bản thân dường như có chút suy yếu.
Tiên sư chu đáo đưa cho hắn một viên đan dược.
Diệp Phi Bằng dùng đan dược xong thì cảm thấy tinh thần khỏe khoắn hơn rất nhiều.
“Ngươi quá nóng vội, nhất thời vô tình bị nhiễm lệ khí của Điểu chín đầu.” Tiên sư nói với giọng lạnh lùng.
Diệp Phi Bằng giật mình nhưng sau đó hắn lại cảm thấy nhẹ nhóm khi nghe những lời tiếp theo của tiên sư.
“Yên tâm, ta đã giúp ngươi trục xuất lệ khí của nó ra khỏi thân thể rồi.”
“Cảm tạ tiên sư.” Diệp Phi Bằng cảm kích nói.
Tiên sư xua tay: “Tuy ngươi có chút nóng vội nhưng nhân họa đắc phúc, nhờ đó mà ngươi đã thức tỉnh một tia huyết mạch tổ tiên mỏng manh trong cơ thể.”
“Huyết mạch tổ tiên?” Diệp Phi Bằng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Đúng vậy, ngươi đã từng nghe qua về dị thú thượng cổ Côn Bằng chưa?” Vừa nói, tiên sư vừa chỉ về phía trước.
Một hình tượng yêu thú khổng lồ lúc thì giống như con chim lúc thì giống như con cá xuất hiện giữa không trung.
Sau khi tiên sư kể cho Diệp Phi Bằng nghe về sự cường đại của dị thú Côn Bằng này, giọng hắn có chút cảm khái: “Ta không ngờ rằng lực lượng của hung thú thượng cổ như vậy lại tồn tại trong cơ thể ngươi.”
“Nếu ngươi có thể mượn lực lượng này thì tốc độ tu hành của ngươi có lẽ sẽ nhanh hơn nhiều so với người được gọi là thiên kiêu.”
Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Phi Bằng, tiên sư nói thêm: “Tuy nhiên, cái gì cũng có mặt lợi và hại. Thực lực tăng lên quá nhanh sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến tâm tính của ngươi. Nếu như ngươi không thể khống chế, chỉ sợ đây là họa chứ không phải là phúc.”
Diệp Phi Bằng vội vàng đảm bảo: “Tiên sư yên tâm, ta nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của ngài, không kiêu ngạo cũng không thiếu kiên nhẫn, làm từng bước và chăm chỉ tu hành.”
Tiên sư chậm rãi gật đầu, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của hắn.
Sau khi Diệp Phi Bằng nhận được phần thưởng là một chiếc nhẫn trữ vật có chứa linh thạch và pháp khí, hắn hào hứng rời đi.
Nhìn bóng lưng đang nhảy cẫng lên của Diệp Phi bằng, Lý Phàm nhếch miệng cười.
“Không ngờ rằng, tốc độ thức tỉnh huyết mạch Côn Bằng của tiểu tử này còn nhanh hơn so với dự đoán của ta nữa.”
“Thần Điểu chín đầu…”
Lý Phàm đưa tay phải ra.
Một luồng sát khí màu đỏ tươi quấn quanh đầu ngón tay của hắn, mãi không tiêu tán.
Cẩn thận lắng nghe, dường như có tiếng khóc, tiếng kêu rên yếu ớt phát ra từ trong đó.
Lý Phàm nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ngộ và hấp thu luồng sát khí màu đỏ này.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên mở mắt ra.
Ngay lúc này, một sợi màu đỏ quỷ dị xuất hiện trong con ngươi của hắn.
Lý Phàm nhìn băng ghế đá trong mật thất.
Trong nháy mắt, bề mặt đá cứng rắn vốn có đã chuyển sang màu đen dưới cái nhìn chăm chú của Lý Phàm.
“Dường như nó bị khí tức huyết mạch Côn Bằng dẫn động khiến Thú Hồn châu trong Điểu chín đầu tách ra sợi sát khí đặc biệt này.”
“Dường như nó bắt nguồn từ lực lượng thần thông bản nguyên của Điểu chín đầu này. Đáng tiếc, sát khí này quá yếu nên ta chỉ có thể cảm ngộ được một chút.”
Ánh sáng đỏ quỷ dị trong mắt Lý Phàm biến mất, hắn cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Tuy có Hồng Nguyện Pháp Thân của Chương sư huynh ở đây nhưng không cách nào sử dụng được lực lượng của yêu thú.”
“Nhưng nó cũng có điểm lợi là tu sĩ chưa chắc không thể sử dụng được yêu thú thần thông.”
“Đại đạo đồng nguyên, thù đồ đồng quy.”
“Cũng giống như công pháp chưởng khống khí vận của Hàn Dịch, có vẻ như đến từ Huyền Điểu thiên mệnh.”
Lý Phàm thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận