Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 174: Mộng về Tử Tiêu tông

"Sư đệ? Sư đệ?"
Cảnh vật xung quanh dường như bị ngăn cách bởi một lớp màng trong suốt sền sệt.
Thời điểm truyền đến bên tai, giọng nói này trở nên vặn vẹo đến quái dị.
Hình như người nọ còn huơ huơ tay.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Phàm tưởng đó là một con thú lớn dữ tợn đang giơ vuốt tấn công.
Làm hắn giật nảy mình, vô thức định phản kháng.
Thế nhưng, hắn đột nhiên phát hiện cả Tùng Vân Kiếm và Phiên Thiên Chưởng đều không xuất ra được.
Mồ hôi lạnh bất giác tuôn ra.
Sau đó, những từ "Vẫn Tiên giới", "nghi thức", "lần thăm dò thứ nhất " bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Ngay sau đó, hắn như vừa từ dưới nước trồi lên, cảnh tượng xung quanh dần dần dần rõ ràng sáng sủa.
Ánh sáng và âm thanh trở nên bình thường.
"Sư đệ? Đang suy nghĩ gì thế? Sao lại ngây người lâu như vậy?"
Một gã tu sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào trắng xen lẫn tím có ấn ký tia chớp màu tím khắc giữa lông mày, đang nhìn về phía này.
“Mười tám năm mới xuống núi lần đầu, không lẽ đệ đang nghĩ đến những nơi thú vị lúc trước sư huynh kể cho đệ sao?”
"Yên tâm, đợi mọi chuyện xong xuôi, Hồng Trần Phường, Tuý Tiên Lâu gì đó, sư huynh đều dẫn ngươi đi trải nghiệm một phen!"
Tu sĩ trẻ tuổi kia nháy mắt ra hiệu, mặc dù là sư huynh nhưng lại có bộ dạng không đứng đắn chút nào.
Bấy giờ, Lý Phàm mới chậm rãi khôi phục tinh thần.
"Tử Tiêu tông, Lý Trần."
"Đi theo sư huynh Chương Thiên Mạch xuống núi, đến Ninh Viễn thành thu “Thọ Quả”.”
Trong nháy mắt, một vài tin tức xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
"Sư huynh nói đùa, làm chính sự quan trọng hơn!" Lý Phàm dựa theo tính cách của Lý Trần trước kia, thản nhiên đáp lại một câu.
"Èo, thật không thú vị!" Chương Thiên Mạch nguýt một cái, thở dài.
Sau đó, y lười biếng nằm xuống, không thèm để ý Lý Phàm.
Lý Phàm nhân cơ hội này quan sát xung quanh.
Hiện giờ, có vẻ như hắn đang ở trên một đám mây màu tím.
Đám mây tím này hình như là pháp khí phi hành, đang bay nhanh trên không trung.
Bên ngoài mây tím dường như có trận pháp phòng hộ, cản toàn bộ gió lớn.
Lý Phàm ngồi trên mây tím, cảm giác vừa yên tĩnh vừa thoải mái.
"Nơi này chính là Vẫn Tiên giới sao..."
Lý Phàm cẩn thận cảm nhận, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đây là thế giới được hình thành bởi ý niệm trước khi chết của người khác sao? Lại chân thực đến vậy…”
Lý Phàm dùng tay vuốt ve đám mây tím dưới người, cảm nhận được linh khí có ở khắp mọi nơi trong không khí.
"Nếu không phải có ký ức trước đây, mình suýt nữa cho rằng bản thân lại chuyển kiếp."
Hồi lâu sau, Lý Phàm mới nén lại sự kinh ngạc trong lòng.
"Lần đầu tiến vào, may mắn không tệ, có được thân phận gốc."
Lý Phàm nhớ lại những điều cần chú ý mà Trần Anh đã dặn dò.
Sau khi tiến vào Vẫn Tiên Cảnh, tu sĩ có thể hình thành một hóa thân thần thức, tự đi thăm dò.
Mặt khác, tu sĩ cũng có thể trực tiếp chiếm giữ thân thể của sinh linh vốn ở trong Vẫn Tiên giới, lấy được thân phận của nó.
Cả hai tình huống này có chỗ lợi và hại.
Hoá thân thần thức có thể phát huy thực lực chân chính của bản thân, nhưng không có thân phận, hoàn toàn là người từ bên ngoài đến.
Không biết gì về hoàn cảnh xung quanh, muốn thăm dò và thu được cơ duyên thì sẽ khó hơn không ít.
Hơn nữa, hoá thân thần thức cũng sẽ bị “ăn mòn” nhanh hơn.
Mà nếu có thân phận gốc thì tu sĩ sẽ được “thể xác” che chở, tốc độ bị “ăn mòn” của thần thức cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
Vì thế, tu sĩ sẽ có thể ở lại trong Vẫn Tiên Cảnh lâu hơn.
Hơn nữa, còn có khả năng tham dự một vài sự kiện đặc biệt trong đó.
Khuyết điểm chính là chỉ có thể phát huy ra thực lực tương đương với sinh sinh mà mình chiếm giữ thân thể.
Hơn nữa, tu sĩ còn phải ứng đối cẩn thận, đừng để cho người thân quen phát hiện.
Nếu không, sẽ bị xem là "đoạt xá", dẫn tới bị đuổi giết tàn nhẫn.
Lý Phàm vừa xem lại ký ức trong đầu Lý Trần, mau chóng thích ứng với thân phận này.
Vừa cảm nhận mức độ hao tổn thần thức.
Quả nhiên, dù được thể xác bảo hộ, Lý Phàm vẫn cảm giác rõ ràng thần thức của mình luôn luôn bị ăn mòn.
Cường độ không thay đổi, nhưng số lượng lại đang chậm rãi giảm bớt.
"Khi thần thức bị ăn mòn hầu như không còn, cũng là lúc mình buộc phải rời khỏi Vẫn Tiên Cảnh."
"Dựa theo tốc độ này, mình chỉ có thể duy trì trong vòng nửa tháng?"
Lý Phàm không khỏi thầm nhíu mày.
"Thảo nào Trần Anh nói rằng Kim Đan kỳ ở đây cũng chỉ có thể miễn cưỡng hành động. Đây là mình đã có thân phận gốc rồi đó.”
"Nếu trực tiếp dùng hoá thân thần thức đi vào, e rằng mình chỉ có thể ở trong Vẫn Tiên giới chừng bảy tám ngày."
"Thôi kệ, lần đầu thăm dò, mình cũng không trông cậy có thu hoạch gì. Tạm thời được thêm kiến thức là tốt rồi."
Lý Phàm nghĩ như vậy, chuyển sang xem xét tình hình của Lý Trần ở Tử Tiêu tông.
"Nơi đây không biết là khu vực nào. Tử Tiêu tông chính là môn phái tu tiên lớn nhất trong vòng ngàn dặm."
"Lý Trần và Chương Thiên Mạch đều là đệ tử nội môn của Tử Tiêu tông. Đệ tử của Nguyên Anh chân quân, Lăng Vân Tử."
"Công pháp tu hành, “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”. Thực lực, Trúc Cơ hậu kỳ."
Lý Phàm lật xem “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết” trong ký ức, lại phát hiện chỉ là một mảnh trống rỗng.
Tuy tu vi của hắn là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng trong cơ thể lại không có dấu vết của thiên địa kỳ vật.
Đại kiếp nạn chưa tới, tiên pháp vẫn có thể tu luyện chung.
Tiên Phàm chướng cũng chưa xuất hiện.
“Hiện tại là năm nào…” Căn cứ theo giải thích của Trần Anh, mốc thời gian ở mỗi nơi khác nhau trong Vẫn Tiên Cảnh có thể sẽ bất đồng.
Khoảng thời gian cũng rất dài.
Còn thời điểm Lý Phàm đang ở, tu tiên giới dường như khá hoà bình.
Căn cứ vào đó, có thể nói lần đầu thám hiểm của hắn xem như khá thuận lợi.
Một đường suy nghĩ phập phồng, rất nhanh, hắn đã nghỉ ngơi trên mây tím hơn nửa ngày rồi.
Cuối cùng, hai người Lý Phàm và Chương Thiên Mạch cũng đã tiếp cận đích đến của chuyến đi này: Ninh Viễn thành.
Chương Thiên Mạch ngáp một cái, vươn người đứng dậy.
"Sư đệ, thương lượng với ngươi chuyện này." Chương Thiên Mạch cười đùa nhìn Lý Phàm, bảo: "Ta đã nhiều năm không gặp Xích Hà yêu dấu rồi, thật sự ngứa ngáy khó nhịn, một khắc cũng đợi không được a!”
"Vậy nên..."
Y nháy nháy mắt nhìn Lý Phàm:
"Việc thu “Thọ quả” cỏn con này đành giao cho sư đệ rồi."
Y vỗ vỗ bả vai Lý Phàm, cũng không đợi Lý Phàm đáp lại, đã hóa thành một tia ánh sáng tím biến mất khỏi tầm mắt.
"Tách ra hành động cũng được, tránh để lộ sơ hở.”
Lý Phàm cầu còn không được, khống chế “Tử Tiêu Phi Vân” chầm chậm đáp xuống dưới.
"Lần này là vị nào sư huynh đến đây?" Còn chưa xuống đến nơi, hắn đã thấy một luồng độn cũng quang màu tím chậm rãi tới gần.
Dao động công pháp từ thân thể người nọ cực giống với “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”.
Chỉ là yếu hơn một chút.
Bóng người kia im lặng dừng lại, Lý Phàm cũng nhìn kĩ, người tới là một nam tử trung niên mặc đạo bào màu xám, tu vi dường như chỉ có Luyện Khí hậu kỳ.
Có vẻ người nọ cũng biết Lý Phàm, sau khi thấy rõ diện mạo của hắn, y chắp tay: “Ra là Lý sư huynh đích thân đến. Không thể nghênh đón từ xa, mong sư huynh rộng lòng tha thứ!"
Lúc này, thông tin về người nọ cũng dần hiện lên trong đầu Lý Phàm.
"Tống Hòa Tụng, đệ tử ngoại môn của Tử Tiêu tông, quản sự của Ninh Viễn thành."
"Không cần rườm rà, chính sự quan trọng hơn. Dẫn ta đi lấy “Thọ quả”." Lý Phàm dựa theo phong cách hành sự trong trí nhớ, tỏ vẻ lạnh lùng, biểu hiện kiêu căng, nói.
Tống Hòa Tụng cũng không để bụng, dù sao thân phận đệ tử ngoại môn và nội môn có chênh lệch cực lớn.
Huống chi người này còn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Tống Hòa Tụng có thể gọi hắn một tiếng sư huynh, đã là dính ánh sáng của chức quản sự Ninh Viễn thành.
Lập tức không dám sơ suất, dẫn Lý Phàm vào trong Ninh Viễn thành.
Dường như có một kết giới vô hình bao phủ Ninh Viễn thành.
Sau khi đi xuyên qua, Lý Phàm nhìn chằm chằm lên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận