Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 522: Mộng đẹp rồi sẽ tỉnh

“Trước khi ta nói cho sư đệ ngươi, chuyện này ngoài chưởng môn và ta ra vẫn chưa có người thứ ba biết đâu.”
“Bởi vậy sư đệ ngươi nhất định phải giữ kỹ bí mật này cho ta đó.”
Giọng điệu Triệu sư tỷ sâu kín nói.
Một luồng nguy cơ rất chí mạng chợt nổi lên trong lòng Lý Phàm.
Trong phút chốc, trong đầu hắn lóe lên rất nhiều ý nghĩ. Thân thể bỗng cứng đờ một lát, song rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Hắn vuốt ve sau lưng bóng loáng trắng nõn của sư tỷ, giống như đương nhiên nói: “Đây là tự nhiên. Vừa rồi ta nghe thấy tin tức này đều kinh hãi, cảm thấy có chút khó tin.”
“Càng đừng nhắc tới những trưởng lão kia, nếu như bọn họ biết việc này chắc chắn sẽ tập thể ra mặt ngăn cản.”
“Dù có chưởng môn tương trợ, nhưng sư tỷ lực lượng của chúng ta vẫn quá mức nhỏ yếu so với đám lão già này. Vẫn nên góp nhặt thực lực, giấu tài, cố gắng phải giải quyết dứt khoát.” Lý Phàm đặt mình vào vị trí của nàng, bày mưu tính kế vì Triệu sư tỷ.
Triệu sư tỷ lại chỉ một mực yên tĩnh ghé vào trong ngực Lý Phàm, không trả lời cũng không động đậy.
Giống như đã thiếp đi.
“Phải rồi, sư tỷ. Vì sao Quý chưởng môn lại tự dưng sinh ra ý nghĩ muốn truyền vị trí chưởng môn cho ngươi?” Sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lý Phàm vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi.
“Ai biết được? Ý nghĩ của những lão già này luôn khiến người ta nhìn không thấu như thế. Nói không chừng là hắn có hi vọng trường sinh, không muốn xen vào cục diện rối rắm Đại Đạo tông này nữa?” Triệu sư tỷ đổi tư thế nằm, giọng điệu lười biếng.
“Dù sao thế đạo càng ngày càng loạn. Thập đại tiên tông gì đó này trong mắt cường giả Trường Sinh kỳ có thể nói là ràng buộc lớn hơn giá trị thực tế...”
Âm thanh của Triệu sư tỷ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nhỏ không thể nghe thấy.
Thấy đối phương cũng không có ý nói tiếp, Lý Phàm cũng không dám truy hỏi nữa.
Chỉ là lại lần nữa song tu.
Một phút truy hoan.
Lý Phàm biết, kể từ sau ngày Triệu sư tỷ đi ra từ trong đại điện tông môn, nàng đã trở nên có phần khác trước.
Chỉ là trực giác mơ hồ trong lòng, không hề có thực tế chứng cứ.
Kế tiếp trong cuộc sống thường ngày chung sống sớm chiều cũng không phát hiện vị sư tỷ đã làm bạn trăm năm với mình có điều gì dị thường.
Nhưng...
Lý Phàm vẫn rất vững tin, trên người nàng có thay đổi gì đó đang xảy ra từng phút từng giây.
Nhưng mà cảm giác nguy cơ luôn quấn quanh không rời trong lòng mình rốt cuộc đến từ đâu?
Cho dù Triệu sư tỷ có gì giấu mình, nhưng nhìn trước mắt, tình cảm của nàng đối với mình cũng không phải giả.
Nàng trở thành chưởng môn Đại Đạo tông, mình là đạo lữ của chưởng môn.
Phải biết rằng đây không phải tiểu môn tiểu phái tầm thường mà là Đại Đạo tông uy danh hiển hách, danh chấn toàn bộ Tu Tiên giới.
Đến lúc đó, mình thật có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Dù là trong dã vọng bản thân đã từng mặc sức suy nghĩ lúc trước cũng chưa từng dám hy vọng xa vời vị trí này.
Bây giờ nhờ vào Triệu sư tỷ, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay!
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Lý Phàm theo bản năng cảm thấy, mình dường như đã quên đi một thứ quan trọng nào đó.
Nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng nhớ không nổi.
Chỉ đành vừa sinh hoạt bình thường vừa âm thầm điều tra.
Thời gian như thoi đưa.
Lại ba năm qua đi.
Trong ba năm, trải qua sự nỗ lực cùng nhau của rất nhiều tu sĩ kinh tài tuyệt diễm thập tông Tiên đạo, cuối cùng tìm được phương pháp có thể tiêu trừ ‘tiên ôn’ tỏ khắp không đi trong thiên địa.
Sau đó, hành động “tiêu sát” quy mô lớn đã bắt đầu.
Vì hoàn cảnh sinh tồn sau này, mỗi tông môn may mắn còn sống sót đều phải cử ra tu sĩ đi khắp nơi Huyền Hoàng giới, chấp hành nhiệm vụ tiêu trừ ‘tiên ôn’.
Tổ hai người Lý Phàm và Triệu sư tỷ vốn luôn làm cu li vì Triệu sư tỷ đã xác định là người được chọn cho vị trí chưởng môn đời kế tiếp cho nên Quý Trường Tịch tự nhiên cũng không phái bọn họ xuống núi nữa.
Mà là phái ra một tổ năm chân truyền khác.
Lý Phàm cũng được thơm lây, ở tại trong tông môn hưởng thanh phúc.
Theo thời gian trôi qua ngày lại ngày, dù là ở trong sơn môn, Lý Phàm cũng có thể phát hiện được, hoàn cảnh của Huyền Hoàng giới dường như đang trở nên dần khá hơn.
“Sau đại nạn mới có đại trị. Hy vọng kiếp nạn thiên địa sớm qua đi, chúng ta có thể lần nữa nghênh đón thịnh thế tu hành!”
Trong tông môn, Lý Phàm thỉnh thoảng có thể nghe thấy có đệ tử cầu nguyện như vậy.
‘Tiên ôn’ dần tiêu tán, Triệu sư tỷ cũng dần trở nên bận bịu.
Giống như muốn chính thức tiếp nhận chức chưởng môn Đại Đạo tông, gần đây nàng đều không ngừng tham dự mỗi hội nghị.
Người tham dự hội nghị đều là các trưởng lão đức cao vọng trọng trong Đại Đạo tông.
Chắc hẳn muốn thuyết phục bọn họ cũng không phải chuyện dễ.
Lý Phàm thường xuyên có thể nhìn thấy có một số trưởng lão mặt đầy giận dữ rời đi từ hiện trường hội nghị, phẩy tay áo mà đi.
Song Triệu sư tỷ lại nói cho Lý Phàm, hắn không cần lo lắng.
Đã có càng ngày càng nhiều trưởng lão bị thuyết phục, đồng ý để nàng đảm nhiệm vị trí chưởng môn.
“Rất nhanh là ta có thể trở thành chưởng môn Đại Đạo tông chân chính rồi.”
Triệu sư tỷ mỉm cười, nói như thế.
Đối với việc này, Lý Phàm không những không mảy may lo lắng.
Trái lại sợ hãi từ trước tới này trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Không chỉ trên người Triệu sư tỷ.
Trong cả Đại Đạo tông giống như đều đang xảy ra một loại biến hóa khiến người ta rùng mình nhưng lại nói không rõ, kể không ràng.
Tuy có thể nhận ra được dị tượng có thể xảy ra nhưng Lý Phàm trước sau vẫn không thể tra ra ngọn nguồn.
Thế là Lý Phàm chịu bó tay, trong lòng càng nôn nóng và phẫn nộ.
Triệu sư tỷ làm người bên gối tự nhiên phát hiện loại cảm xúc này trên người hắn.
May mà Lý Phàm chỉ đổ cho dị tượng vẫn lạc xuất hiện trên trời càng ngày càng thường xuyên.
Vốn cho rằng sau khi ‘tiên ôn’ bị dọn sạch thì tu sĩ có thể sống cuộc sống an ổn trong chốc lát.
Ai từng nghĩ đến, còn chưa qua bao lâu, trong thiên địa lại có dị biến phát sinh.
Lúc trước: “tuyên ngôn tử vong” Lý Phàm và Triệu sư tỷ từng nhìn thấy sẽ chỉ tùy cơ xuất hiện trên trời lúc có tu sĩ vẫn lạc.
Nhưng giờ đây, loại “tùy cơ” này đang biến thành một loại “chắc chắn” nào đó.
Mà phạm vi và năng lực ảnh hưởng của dị tượng này cũng đang từ từ mạnh lên.
Cảnh tượng tu sĩ Hợp Đạo vẫn lạc sinh ra gần như có thể bao trùm bầu trời phạm vi mấy vạn dặm.
Càng thêm đáng sợ là, tất cả tu sĩ mắt thấy thiên địa “tuyên bố tử vong”, sợ hãi và bất an trong lòng cũng đều không ngừng bị kích phát.
Các tu sĩ vốn đã sớm chặt đứt ý niệm tu hành, chỉ muốn sống qua ngày, chấm dứt quãng đời còn lại.
Ngày qua ngày, sau khi không ngừng nhìn thấy cảnh tượng sinh ra sau khi tu sĩ chết đi trên đỉnh đầu.
Cảm xúc khắc bắt đầu sinh sôi trong lòng bọn họ.
Thỏ chết hồ buồn, không cam lòng, mê mang, phẫn nộ...
Sau khi trong Đại Đạo tông cũng có tu sĩ vì thọ nguyên sắp hết mà vẫn lạc.
Một loại không khí quỷ dị bắt đầu từ từ lưu truyền ra trong tông môn.
Ngay trong tình huống như vậy, Triệu sư tỷ chính thức kế nhiệm, trở thành chưởng môn Đại Đạo tông.
Toàn bộ mười bảy trưởng lão đều nhất trí đồng ý với quyết định của chưởng môn tiền nhiệm Quý Trường Tịch.
Khiến cho không ít chuẩn bị xem kịch vui đệ tử trong môn phái kinh sợ rớt cằm.
Cùng lúc đó, bất an trong lòng Lý Phàm cũng đạt tới cực hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận