Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 337: Cuối cùng cũng gặp Diễn Pháp Giác

“Ta sẽ ở đây chờ các ngươi ra.”
“Diễn Pháp Giác cần được sử dụng theo thứ tự, không biết ai trong số ba người các ngươi lên trước.”
“Tóm lại, sau khi kết thúc diễn pháp, chúng ta sẽ tập hợp ở đây.”
Hắc y tu sĩ nói ngắn gọn.
Thấy thông đạo trước mắt đã thành hình, Hàn Dịch chỉ khẽ gật đầu đáp lại một câu, sau đó vội vội vàng vàng xông vào trong.
“Tiền bối vất vả rồi.” Còn Lý Phàm thì hành lễ với tu sĩ áo đen nọ rồi mới thong dong bước vào trong.
Tây Môn Nguyệt cũng học theo Lý Phàm, là người cuối cùng bước vào trong tấm bia đá màu đen.
Tu sĩ áo đen nhìn ánh sáng rực rỡ sắc màu trên tấm bia dần bị màu đen che lấp rồi dần trở nên giống như một pho tượng đá, không hề nhúc nhích mẩy may, đứng yên trước tấm bia đá đen.
“Người xin được sử dụng Diễn Pháp Giác, Tiêu Phàm.”
“Mã số: 17. Cấp quyền hạn: Nguyên Anh.”
“Vui lòng kiên nhẫn chờ đợi ở đây. Thời gian chờ đợi ước tính là bảy ngày sáu canh giờ.”
Khi Lý Phàm nhận ra trước mắt mình dần có ánh sáng trở lại, một giọng nói lười biếng truyền đến bên tai của hắn.
Hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy phía trước mặt là một không gian bị phong bế.
Không gian không được tính là rộng rãi, bài trí cũng khá đơn giản.
Chỉ có một bộ bàn ghế, vài chậu hoa và một giá sách.
Bức tường phía trước đang hiển thị thông tin đăng ký của Lý Phàm và thời gian đến ngược.
Không thấy bóng dáng của Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt đâu, Lý Phàm đoán là mỗi một thành viên đăng ký đều sẽ chờ đợi trong một không gian riêng biệt.
Trong không gian này, linh khí trong cơ thể vẫn im lìm bất động, hắn không thể tu luyện.
Thời gian bảy ngày, nói dài cũng không dài.
Không có việc gì để làm, Lý Phàm bèn đi đến trước giá sách, xem thử sách được bày trên đó.
Không giống như ngọc giản có thể dùng thần thức để xem, những cuốn sách này lại gần như hoàn toàn được làm bằng giấy, cần phải dùng tay lật để đọc.
Nhưng dù sao Lý Phàm vốn xuất thân là thư sinh, đọc sách cũng không phải là chuyện gì khó với hắn.
Hắn lấy ra vài quyển sách, ngồi xuống từ từ đọc.
“Những điều cần biết khi sử dụng Diễn Pháp Giác”, “Diễn Pháp Thập Luận”, “Người và vật, Luận về sự khác biệt giữa Diễn Pháp Giác diễn pháp và tu sĩ diễn pháp”.
Thời gian chầm chậm trôi qua khi Lý Phàm đắm mình vào việc đọc sách.
Sau khi đọc xong mấy quyển sách, Lý Phàm cũng đã nắm được thông tin sơ lược về Diễn Pháp Giác mà mình chuẩn bị được nhìn thấy.
Diễn Pháp Giác là bảo vật của Vạn Tiên Minh, là căn cơ của Hộ Pháp đường, gánh vác trách nghiệm sáng tạo và thôi diễn các công pháp mới.
Mỗi giờ mỗi khắc đều có những công pháp mới, trước đó không tồn tại ở kiếp này, được thôi diễn ra.
Mà quá trình diễn pháp này cũng không được phép gián đoạn.
Tuy vậy, công pháp có phân cấp bậc, độ khó khi thôi diễn công pháp Hợp Đạo và công pháp Trúc Cơ đương nhiên sẽ không giống nhau.
Khi Diễn Pháp Giác tiến hành thôi diễn công pháp cấp thấp, “nàng” sẽ ở trong trạng thái tiêu hao năng lượng thấp, có thể có thừa năng lượng để giúp các tu sĩ thôi diễn công pháp.
Khi Diễn Pháp Giác tiến hành thôi diễn công pháp cấp cao, các tu sĩ buộc phải kiên nhẫn chờ đợi.
Dựa vào cấp bậc của mỗi một tấm Cận Pháp ngọc bài mà thời gian cần thiết để xin thôi diễn công pháp cũng không giống nhau.
Cấp bậc Hợp Đạo mất tầm khoảng hai ngày, còn cấp bậc Nguyên Anh giống Lý Phàm thì thường chỉ có tầm ba canh giờ sử dụng mà thôi.
Tu sĩ sử dụng Diễn Pháp Giác có thể lựa chọn một trong hai cách:
Một là chỉ cung cấp thuộc tính và yêu cầu chung về công pháp để Diễn Pháp Giác tự thôi diễn.
Loại này gọi là “vô trung sinh pháp”, mặc dù không tốn chi phí gì nhưng công pháp thành phẩm cuối cùng có khả năng sẽ không thoả mãn được người sử dụng.
Hơn nữa, nếu như yêu cầu được thiết lập quá cao khiến cho thời gian Diễn Pháp Giác thôi diễn vượt quá thời hạn cho phép.
Vậy thì rất có thể cuối cùng, người sử dụng chỉ nhận được một bản công pháp khiếm khuyết mà thôi.
Loại thứ hai là cung cấp bản gốc của công pháp làm cơ sở cho Diễn Pháp Giác thôi diễn ra phiên bản nâng cao hơn của công pháp đó.
Lợi ích của loại này là có thể điều chỉnh chính xác hơn, có được công pháp lý tưởng.
Hơn nữa, thời gian cần thiết để Diễn Pháp Giác thôi diễn cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Sau khi phiên bản công pháp đầu tiên được tạo ra, nếu không hài lòng về điểm nào thì người sử dụng có thể nhờ Diễn Pháp Giác tiến hành điều chỉnh lại điểm đó đến khi nào hết thời gian giới hạn thì thôi.
Khuyết điểm chính là cấp bậc của công pháp gốc không thể cao hơn công pháp được cho phép thôi diễn.
Nếu không tỷ lệ thôi diễn sẽ giảm xuống đáng kể, không khác mấy với “vô trung sinh pháp”.
Công pháp mà người sử dụng xin thôi diễn ra sẽ được Diễn Pháp Giác tự mình truyền thụ trực tiếp cho người đó chứ không được lưu trữ vào trong kho công pháp của Vạn Tiên Minh.
Tu sĩ có toàn quyền tự chủ với công pháp này.
Ngoài ra, công pháp gốc cũng không bị giới hạn nguồn gốc, cũng như sẽ không bị ghi lại và báo về kho công pháp.
Sau khi đọc kỹ từng điều cần chú ý, Lý Phàm bèn điều chỉnh kế hoạch ban đầu của mình.
Một lúc sau, hắn đã đưa ra quyết định cuối cùng về việc nên sử dụng thế nào ở kiếp này.
“Chỉ có điều, trong những hướng dẫn này...”
Sắc mặt Lý Phàm trở nên quái lạ.
Hắn nhạy bén để ý đến, trong quyển sách này, khi đề cập đến Diễn Pháp Giác, người viết đã sử dụng những từ ngữ như “nàng”, “tự mình”, …
“Chẳng lẽ Diễn Pháp Giác của Vạn Tiên Minh lại là một vị tu sĩ sao?”
“Điều này quả thật có hơi bất ngờ.”
Lý Phàm nhìn đồng hồ đếm ngược ở trên tường.
Vẫn còn ba ngày nữa.
Hắn lại tiếp tục đọc những cuốn sách khác có liên quan đến lý luận diễn pháp.
Phần lớn đều là các tâm đắc sau khi sử dụng Diễn Pháp Giác của một số “diễn pháp sư” tiếng tăm hiển hách trong Vạn Tiên Minh.
Trước đây, Lý Phàm cũng từng tốn gần hai mươi năm để dung hợp công pháp, lĩnh ngộ và thôi diễn ra “Ý Linh Huyễn Công”.
Bản thân cũng tạm có thể được xem như một chức pháp sư nửa vời nên lúc này, hắn đọc cũng rất say mê, không cảm thấy nhàm chán chút nào.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Rất nhanh, âm thanh nhắc nhở lần trước lại vang lên:
“Tu sĩ Tiêu Phàm, sắp sửa đến lượt ngươi, vui lòng chuẩn bị sẵn sàng.”
Lý Phàm cất sách lại vào giá, hít sâu một hơi, lên tinh thần.
Đồng hồ đếm ngược trên tường từ từ trở về con số không.
Tất cả mọi thứ trong không gian đều trở nên hư ảo rồi hoá thành từng đốm sáng một trôi về phía một phương hướng nào đó.
Lý Phàm lơ lửng trong không gian, cảm thấy hơi sửng sốt.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, bản thân mình đang ở trong một không gian hư vô mênh mông bao la.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Lý Phàm chợt vụt theo những đốm sáng kia, bay về phía trước.
Không lâu sau, hắn nhìn thấy một quả cầu khổng lồ được tạo thành từ vô số ký tự.
Các ký tự trên quả cầu đều biến đổi không ngừng trong từng khoảnh khắc.
Thỉnh thoảng, toàn bộ ký tự lại dừng lại trong chốc lát, sau đó tỏa ra ánh sáng.
Rồi lại biến mất không thấy.
Tiếp đó, biến hoá vô tận do thôi diễn tạo ra lại bắt đầu không ngừng nghỉ.
Bên dưới quả cầu khổng lồ này có một chiếc bàn đang lơ lửng trong không trung.
Một bé gái trông mới chỉ tầm năm sáu tuổi đang bò nhoài trên bàn.
Bé gái nhìn dòng chữ không ngừng xuất hiện trên bàn với vẻ mặt bơ phờ chán nản.
“Nàng chính là Diễn Pháp Giác sao?”
Lý Phàm chầm chậm tiến lại gần, nhưng sau khi đến một khoảng cách nhất định thì hắn không thể đến gần thêm được nữa.
Trong khi đó, thấy bé gái kia hoàn toàn không có vẻ gì là chú ý đến mình, hắn chỉ đành ho nhẹ một tiếng.
“Xin hỏi...”
“Muốn thôi diễn công pháp thế nào, có yêu cầu gì với công pháp, “vô trung sinh pháp” hay “bản gốc sinh pháp”?”
“Tự mình viết ra đi.”
Bé gái không thèm ngẩng đầu, chỉ cất giọng non nớt, bảo.
Sau đó, bàn tay mũm mĩm của cô bé vỗ lên mặt bàn rồi ánh sáng loé lên, một tờ giấy bỗng xuất hiện.
Bé gái cầm lấy tờ giấy, ném đến trước mặt Lý Phàm.
Lý Phàm đánh giá Diễn Pháp Giác một lượt, càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng hắn cũng không hề chậm trễ, bắt lấy từ giấy rồi nghĩ thầm trong đầu, nhất thời, từng dòng chữ xuất hiện trên tờ giấy.
“Công pháp gốc: “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”, “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”, bí thuật tham khảo: “Mạo Tùy Tâm Biến”.
“Thôi diễn ra một công pháp có thể hoàn toàn biến thành người khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận