Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1243: Tái nghịch Huyền Hoàng lý

Nghe thấy lời nói của Tôn Nhi Lang, đạo nhân tóc trắng khẽ mỉm cười.
“Đúng vậy, mỗi người đều có nhân cách và suy nghĩ độc lập của riêng mình. Tự bay riêng khi có tai họa giáng xuống cũng là bản năng của sinh linh. Muốn khiến mọi người đồng lòng với nhau, thật sự khá khó khăn. Những chuyện đã từng xảy ra ở trong lịch sử của Huyền Hoàng giới đã nói rõ điểm này.”
Đạo nhân tóc trắng khẽ phất cây phất trần, trong không gian trắng xóa trước mặt Tôn Nhị Lang lập tức xuất hiện vô số hình ảnh.
Bóng màu đen đại diện cho mạt thế, lơ lửng trên bầu trời Huyền Hoàng giới, có thể hạ xuống bất cứ lúc nào. Nhưng các môn các phái trong Huyền Hoàng giới vẫn giữ thái độ khác nhau về việc đối phó với kiếp nạn này như thế nào.
Có người quyết định trốn chạy bỏ thế giới lại, có người chọn làm con rùa rụt cổ, có người cật lực chạy, triệu tập mọi người tập hợp.
Còn có người thừa nước đục thả câu, thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình.
Chúng sinh trong hình ảnh không có hình dạng cụ thể, tất cả đều dùng nhân vật không có khuôn mặt thay thế.
Nhưng những cảnh tượng đang diễn ra rất hoang đường khôi hài, nhưng lại vô cùng chân thật.
“Nhưng đây đã là Huyền Hoàng giới của quá khứ rồi.”
Đạo nhân tóc trắng lại vung phất trần thêm lần nữa, hình ảnh đột nhiên thay đổi.
“Mọi người chung lòng, quyết ý nghịch thiên mệnh, sẵn sàng liên kết thần lực, không lo lắng cũng không sợ hãi, nhất ngôn cửu đỉnh...”
Theo lời nói của Chân Thực thiên tôn, thứ xuất hiện trước mặt Tôn Nhị Lang là chi tiết về cảnh tượng sinh hoạt của con người trong các lãnh địa của Ngũ Lão hội.
“Ngươi cảm thấy, nơi này so với Vạn Tiên Minh thế nào?” Chân Thực thiên tôn hỏi.
“Đương nhiên là mạnh hơn Vạn Tiên Minh nhiều.” Tôn Nhị Lang không hề do dự nói.
Sau đó hắn lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ đáng tiếc, tất cả những điều này đều xây dựng trên đại thần thông của năm vị thiên tôn. Tất cả đều là hư vô mờ ảo như hoa trong gương trăng trong nước. Nếu một ngày nào đó, trong năm vị thiên tôn này có ai gặp phải chuyện bất trắc, cảnh tượng trông đẹp đẽ này, sẽ lập tức sụp đổ.”
Ở trên địa bàn của Ngũ Lão hội, quang minh chính đại bàn về chuyện thiên tôn sẽ ngã xuống. Nói như vậy có thể coi là đại nghịch bất đạo, mà vị đạo nhân tóc trắng trông như Chân Thực thiên tôn này lại không hề nổi giận.
Hơn nữa còn gật đầu đồng ý: “Lời ngươi nói đúng là có vài phần có lý, nhưng cũng không có lý.”
Mặt Tôn Nhị Lang ngẩn ra, chắp tay nghiêm trang nói: “Xin thiên tôn chỉ giáo.”
“Sở dĩ nói ngươi có lý, là do dưới góc nhìn của tu sĩ bình thường đứng ngoài cuộc, quả thực đúng là như vậy. Trật tự ở đây đều là do năm vị thiên tôn tạo ra. Nếu thiên tôn chết, thì trật tự cũng sẽ biến mất.”
“Còn nói ngươi không có lý, là do ngươi không hiểu, ý nghĩa thật sự của Trường Sinh kỳ ở thế giới này.”
Chân Thực thiên tôn vuốt râu chậm rãi nói: “Nghịch Thiên Địa Chi Lý, để chứng đạo trường sinh.”
“Sau khi tu sĩ nghịch lý, đương điên cũng trở thành một phần của Thiên Địa Chi Lý. Cùng kết thành bản thân ‘Thế giới’ giống như ánh mặt trời, giọt nước, không khí này vậy.”
“Con người không phải là cá thể độc lập. Phủ định sự tồn tại của Trường Sinh kỳ, sau đó lại đi nghiên cứu thảo luận về tu sĩ dưới sự bao phủ của Trường Sinh kỳ, cũng chẳng có tác dụng gì.”
Tôn Nhị Lang không hiểu câu nói này của Chân Thực thiên tôn cho lắm.
Theo hắn thấy, cái này giống một lời ngụy biện ở một mức độ nào đó hơn.
Nhưng Trường Sinh thiên tôn, là cường giả đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới này, hiển nhiên sẽ không chấp nhặt nhất thời với một tiểu bối như hắn.
Tôn Nhị Lang nhíu mày rồi bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.
Hồi lâu sau, hắn như có điều suy nghĩ nói: “Thứ chúng ta đang thảo luận là tu sĩ của Huyền Hoàng giới. Đây là chủ đề chính. Còn Trường Sinh thiên tôn, vốn đã trở thành một phần không thể tách khỏi Huyền Hoàng giới, cho nên...”
“Không đúng.” Tôn Nhị Lang đột nhiên cảnh giác: “Mấu chốt là, sức mạnh của ngươi, hình như cũng không bao trùm toàn bộ Huyền Hoàng giới? Chỉ giới hạn ở một phần nhỏ mà thôi.”
Chân Thực thiên tôn hỏi: “Ngươi đã từng chú ý tới sự tồn tại thần lực của Vô Ưu thiên tôn không?”
Tôn Nhị Lang nói: “Đương nhiên là biết.”
“Cùng là Trường Sinh kỳ, thực lực của Vô Ưu cũng không mạnh hơn đám người bọn ta là bao. Điều hắn có thể làm được...”
“Đương nhiên bọn ta cũng có thể làm được.” Chân Thực thiên tôn chậm rãi nói.
Tôn Nhị Lang nghe vậy, đầu tiên là hơi không tin theo bản năng.
Sau đó trong quá trình suy nghĩ, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
“Vậy tại sao?” Hắn không kìm được hỏi.
“Đương nhiên là thời cơ chưa tới.” Đạo nhân tóc trắng mỉm cười, lại vung cây phất trần.
Không gian quả Chân Thực màu trắng chậm rãi biến mất.
Bóng dáng của Chân Thực thiên tôn cũng dần trở nên mơ hồ.
“Thiên Tôn!”
Lúc này Tôn Nhị Lang nhớ tới lời dặn của sư tôn, vội vàng hét lên: “Thiên Tôn có biết chuyện về Đông Cực thiên tôn không?”
“Ngươi nhìn rồi sẽ biết.”
Không gian màu trắng ầm ầm nổ tung.
Vô số quang ảnh cuối cùng đồng loạt phát nổ, nở rộ trong đầu Tôn Nhị Lang.
Về lại thế giới hiện thực, nhưng Tôn Nhị Lang đắm chìm trong hình ảnh mà Chân Thực thiên tôn truyền tới.
“Lại nghịch Thiên Địa Chi Lý một lần nữa? Ngươi điên rồi à? Ngươi đã đi tới bước này rồi, chỉ còn cách nghịch lý một bước, chỉ cần tiến lên dần như bình thường, đã đủ để chứng đạo trường sinh. Tại sao cần phải làm như vậy?” Đạo nhân khi còn trẻ, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó hiểu, lời nói kịch liệt.
“Trường sinh? Chẳng qua là lấy thân hóa đạo mà thôi.” Bóng người ở đối diện không thấy rõ khuôn mặt, chỉ là giọng nói rất khinh thường về ‘Trường Sinh kỳ.’.
Hắn tiếp tục nói: “Nếu không có vị cường giả đó, chúng ta hóa đạo trường sinh cũng không sao. Nhưng toàn bộ hệ thống tu hành, đều được dựng trên cấu trúc do hắn sáng tạo...”
“Tinh Hãn, ngươi có biết sẽ có hậu quả gì không?”
Đạo nhân trẻ tuổi trầm mặc không nói.
“Huyền Hoàng giới, đang tái sinh từ trong sự hủy diệt. Đây là chuyện duy nhất hắn chú ý tới hiện giờ. Có người chứng đạo trường sinh, đối với hắn mà nói căn bản không phải là việc quan trọng gì. Thậm chí, hắn còn mong sao có Trường Sinh kỳ phù hợp mong muốn của mình được sinh ra, ngươi biết tại sao không?”
Đạo nhân trẻ tuổi tiếp tục cúi đầu không nói.
“Thiên phú của các ngươi, không kém ta. Sao có thể không hiểu được? Chỉ là các ngươi không mong nó là thật mà thôi.”
“Chi bằng để ta nói thẳng đi. Một ngày nào đó, khi Huyền Hoàng giới tái sinh, lột xác hoàn thành. Cái được gọi là Trường Sinh thiên tôn, sẽ hoàn toàn trở thành một phần thiên đạo của thế giới mới... sống không bằng chết, hoặc nói cách khác là sống chết không còn quan trọng nữa.”
“Chẳng qua chỉ là một công cụ để cải tạo lại thế giới mà thôi.”
Bóng dáng đó cười lạnh nói.
“Chỉ là suy nghĩ chủ quan, phán đoán của ngươi thôi...” Hồi lâu sau, đạo nhân trẻ tuổi lên tiếng phản kích một cách yếu ớt.
Thân thể mơ hồ lại không hề để tâm, mà tự nói: “Ta không tin! Ta cứ muốn đấu với hắn một trận!”
“Tái nghịch thiên địa chi lý, lấy chứng trường sinh. Đây là nền móng hắn thành đạo, nhưng cũng là sơ hở lớn nhất của hắn. Nếu có thể nghịch lại đạo lý này, có thể nháy mắt đánh cắp, cướp đoạt tạo hóa...”
“Đông Cực! Ngươi...” Đạo nhân trẻ tuổi cuống quít quan sát trái phải, sợ lời nghịch thiên này bị người bên ngoài nghe thấy.
Bóng dáng mơ hồ đó lại hùng tâm tráng chí, trong mắt tràn đầy dã tâm.
“Tinh Hãn, đừng căng thẳng. Trên con đường này không phải chỉ có một mình ta.” Đúng lúc này, Đông Cực đột nhiên lên tiếng an ủi.
“Trong Tiên Phàm Chướng kia còn có huyền bí ám chỉ tái nghịch thiên địa chi lý. Nguồn gốc từ một vị Huyền Hoàng đại thiên tôn đã mất...”
“Gần đây ta đã có chút đầu mối. Chỉ cần...”
Ầm!
Đông Cực còn chưa nói xong, hình ảnh lại đột nhiên vỡ vụn.
Đợi đến khi cảnh tượng trước mắt lần thứ hai rõ ràng, vẫn là bóng dáng của Đông Cực.
Nhưng mà...
Đông Cực vốn vô cùng đắc chí, ý chí mạnh mẽ, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Đầu rũ xuống, thân thể trần trụi .
Mái tóc dài tung bay, vô số sợi tơ vươn ra từ trong cơ thể hắn.
Kéo dài đến ngoài hư không không nhìn thấy điểm cuối.
“Đông Cực!”
Một màn kinh hãi này cùng với tiếng hét của thiên tôn thực, đột nhiên tan biến, biến mất không thấy.
...
“Đây là?” Tâm thần Tôn Nhị Lang chấn động.
Tuy chỉ là ngắn gọn vài câu đối thoại, nhưng bí mật lộ ra lại không chỗ nào là không kinh thế hãi tục.
Tôn Nhị Lang đầu tiên là nhìn xung quanh, phát hiện ảo cảnh sáng thế cách thời gian bản thân tiến vào cây ăn quả thực cũng chưa trôi qua bao lâu.
Giờ phút này trên quả thực vẫn có tu sĩ đang nhắm mắt nhận khảo nghiệm.
Nhưng Tôn Nhị Lang đã không còn lòng dạ nào ở lại đây nữa.
Hắn phải mau chóng trở về, nói cho sư tôn những chuyện mà mình đã chứng kiến nghe thấy lần này.
Cũng may tất cả lực chú ý của tu sĩ trong thành đều tập trung trên ‘thiên kiêu’ vẫn đang dừng trong ảo cảnh.
Đối với người thất bại như Tôn Nhị Lang cũng không có bao nhiêu chú ý.
Lặng yên không một tiếng động ra khỏi thành, thẳng đến lối vào tiểu thế giới Đại Khải.
Phi độn đồng thời Tôn Nhị Lang nhanh chóng suy nghĩ.
“Thiên tôn chân thật đã sớm phát hiện tung tích của ta?”
“Cho nên ở trong ảo cảnh trung hiện thân gặp mặt.”
“Bọn họ đã sớm biết cảnh ngộ của Đông Cực thiên tôn, vừa hay ta phụng sư mệnh tới đây, vì thế cho ta mượn những hình ảnh này truyền đạt cho sư tôn...”
“Sau lưng này lại có thâm ý gì?”
Hơn nữa Tôn Nhị Lang tự gọi là đã gặp qua đại thế diện, nhưng trước mặt chân tướng tuyệt mật liên quan tới Huyền Hoàng giới này vẫn khó có thể tự kiềm chế.
Tôn Nhị Lang không khỏi tăng nhanh tốc độ vài phần.
Trên thực tế, cũng không cần tự hắn trở về tiểu thế giới Đại Khải.
Mượn cự võng màu vàng do nguyên lực tinh túy biên chế, trong nháy mắt hắn tiến vào ảo cảnh chân thật, thánh hoàng vô diện cũng đã đồng bộ cảm ứng được những chuyện xảy ra trên người hắn.
Tương tự, vị thiên tôn chân thật kia cũng không phải thật sự nói chuyện với tiểu tu sĩ Hợp Đạo Tôn Nhị Lang này.
Mà là đang trao đổi với thánh hoàng vô diện.
Lý Bình cẩn thận lần nữa quan sát hình ảnh mà thiên tôn chân thật truyền đến.
Đồng thời lời nói như có thâm ý của đối phương cũng không ngừng vang vọng.
“Công cụ mà Truyền Pháp cải tạo thế giới mới?”
“Xem ra bọn họ vẫn có chút tự mình hiểu mình. Thấy ta hiện thế, tranh chấp với Truyền Pháp liền biểu đạt thiện ý khó hiểu...”
“Nhưng mà, cũng không thể tin hoàn toàn.”
Lý Bình hừ lạnh một tiếng.
Năm đại thiên tôn, quả thật dùng thân hóa đạo không sai.
Nhưng đối mặt với bức bách của Truyền Pháp, Lý Bình căn bản không tin bọn họ nhiều năm trôi qua như vậy, cũng chỉ biết ngồi chờ chết, không làm cái gì.
“Vô Ưu Nhạc Thổ, tự thành thiên địa.”
“Chân Thực Chi Quốc, diễn hóa vô số thế giới.”
“Còn có vài vị khác, nhiều hơn chính là thái độ ngồi núi xem hổ đấu.”
“Mà người thật sự đi đến bước đường cùng, ví dụ như Huyền Hoàng thiên đạo hôm nay, chỉ cần xuất hiện sinh cơ sẽ nóng lòng tiếp đón.”
Lý Bình suy nghĩ rất bình tĩnh, cũng không bị hình ảnh hơi kinh khủng của thiên tôn chân thật kia làm ảnh hưởng.
“Nhưng câu kia của Đông Cực thiên tôn, huyền bí của tái nghịch thiên địa chi lý, được ẩn giấu trong Tiên Phàm Chướng... Có lẽ là thật.”
“Linh trì tịnh thể của Đông Cực có thể giống với Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú, hoá giải nghịch chi lý của Tô Bạch.”
“Tái nghịch thiên địa chi lý...”
Lý Bình trầm ngâm, lẩm bẩm hai câu này.
“Không thể ký thác toàn bộ nhưng cũng có thể xem như một biện pháp lay động thực lực của Truyền Pháp.”
Nghĩ như vậy, thân hình Lý Bình chớp động, đi tới xung quanh Ân thượng nhân.
Hứa Khắc cũng đang ở chỗ này.
Bọn họ đang quan sát một tiểu cô nương nhìn qua phấn điêu ngọc mài, đều lấy làm kỳ lạ.
Nhìn thấy Lý Bình đến, Ân thượng nhân mở miệng nói đầu tiên: “Ngươi tới đúng lúc lắm. Mau đến xem thử cô bé kia.”
Khí tức uy nghiêm của thánh hoàng cùng với hình tượng vô diện, làm cho tiểu cô nương không khỏi trở nên có chút khẩn trương.
Nhưng mà vẫn lấy dũng khí, nhìn thẳng Lý Bình.
Thần niệm thoáng chốc đảo qua trong cơ thể tiểu cô nương, Lý Bình hơi giật mình, truyền âm hỏi: “Không phải nói bọn họ đều tu hành Tân pháp mới sao?”
“Sao cô nhóc này tu hành chính là phương pháp của Truyền Pháp?”
Hứa Khắc có chút cảm khái vạn phần trả lời vấn đề này: “Thánh hoàng đừng hiểu lầm. Nơi này cũng không có ai truyền thụ phương pháp tu hành cho nàng, mà là tự nàng suy nghĩ ra.”
“Hơn nữa, trong đám bé gái này, giống như nàng không chỉ có một người.”
Giọng nói của Ân thượng nhân cũng có chút kỳ quái: “Cái gọi là cùng đường, mở ra lối đi khác. Bọn họ dựa ta để trúc cơ không thành, nhìn bạn bè cũng không ngừng tiến bộ, dưới tình thế cấp bách, bản năng lại đánh bậy đánh bạ, mài mò tìm tòi con đường có thể tu hành khác.”
“Vì tránh cho bé gái sinh ra ảnh hưởng đối với những tu tâm Tân pháp mới này, chỉ có thể dẫn bọn họ đi.”
Thánh hoàng vô diện nghe vậy, trầm mặc không nói.
Lần này là nguyên lực tinh túy thổi quét, quan sát một lượt tình huống cụ thể trong cơ thể của những đứa trẻ này.
“Cũng không phải là trùng hợp gì.”
“Phương pháp của Truyền Pháp đã là một bộ phận của Huyền Hoàng thiên đạo.”
“Giống như con đường tồn tại tự nhiên trên thế gian, mặc dù che mắt cũng sẽ theo bản năng đi vào con đường này.”
Lý Bình lại nhớ tới tình hình trong thế giới sáng chế của Tôn Nhị Lang không lâu trước kia.
“Đây là ‘đạo’ của Huyền Hoàng. Đạo chí cao, cho dù là bản thân Huyền Hoàng thiên đạo, cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của nó.”
“Thuận theo cách nói này, có thể chứng giới trong chí cao, trở thành trường sinh.”
“Nghịch nói mà nói...”
“Không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.”
Trước mắt Lý Bình hiện ra thân thể quỷ dị giống như thân xác con rối của Đông Cực kia.
Nhưng trong lòng Lý Bình không có chút nhát gan và chần chừ.
“Tô Bạch, Đông Cực, bọn họ sẽ thất bại...”
“Cũng không đại biểu cho ta cũng vậy!”
“Tuy Truyền Pháp mạnh nhưng cũng không phải khó giải.”
Lối ý nghĩ của Lý Bình, trước sau đều không thay đổi.
“Muốn nghịch đạo thành công, một là đạo lý tái nghịch, làm loạn căn cơ của nó.”
“Thứ hai là dùng mạnh áp mạnh, lấy lực phá cục. Truyền Pháp chi đạo, quả thực đã là tối cao ở Huyền Hoàng giới. Nhưng mà thế gian cũng không phải chỉ có một Huyền Hoàng giới. Ngoài thế giới có tinh hải. Ngoài tinh hải còn có tường cao...”
Suy nghĩ của Lý Bình chuyển động, đồng thời nói rõ ý đồ đến lần này với Ân thượng nhân và Hứa Khắc.
“Tiên Phàm Chướng?”
Lý Bình bỗng nhiên lần thứ hai nhắc tới đối tượng nghiên cứu trước đó của mình, Ân thượng nhân cảm thấy có chút kỳ quái.
“Bạch tiên sinh dùng thân vẫn làm cái giá mới nghịch lý thành công. Bởi vì hắn nhận được thiên đạo chiếu cố không nhỏ, dây dưa càng lớn, phản phệ cũng càng lớn. Cuối cùng khó mà may mắn thoát khỏi, còn nói về trời...”
Ân thượng nhân giải thích.
“Nếu đã là nghịch lý, tại sao có thể bị xua đi?
“Chẳng phải nói, mỗi một quá trình xua đi Tiên Phàm Chướng, tương đương với tái nghịch thiên địa chi lý?”
Lý Bình bình tĩnh hỏi.
Trước đó Ân thượng nhân chưa từng nghĩ tới vấn đề này, trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận