Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1139: Gặp mặt vượt cổ kim

“Sau khi tìm được Ân thượng nhân thì thuyết phục dẫn người về Đại Khải.”
Nhìn nội dung nhiệm vụ le que chỉ có mấy từ thuyết phục, Vương Huyền Bá không khỏi sờ đầu một cái.
Tuy hắn không quá rõ ý trong lời nói, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới niềm tin không chút nghi ngờ của Vương Huyền Bá.
Gầm nhẹ một tiếng, cái bóng dưới người hắn bắt đầu ngọ nguậy. Không lâu sau, từ cái bóng xuất hiện một thứ có thân thể giống Vương Huyền Bá như đúc.
Đây là năng lực hắn thức tỉnh sau khi hấp thu dị thú Như Ảnh.
Nhân ảnh có một nửa thực lực của bản tôn, hơn nữa sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với bản thể.
Làm loại nhiệm vụ chạy chân có độ nguy hiểm nhất định này lại không quá thích hợp.
Nghĩ như vậy, nhân ảnh của Vương Huyền Bá liền biến thành một con rồng ám sắc, phá không mà đi.
Mười mấy ngày sau, cuối cùng cũng tìm được đảo Ân Ân.
Trên đảo mơ hồ truyền tới tiếng kêu rên khiến trong lòng Vương Huyền Bá có hơi sợ hãi.
Kêu mấy tiếng, không có người trả lời. Vương Huyền Bá đi vào bên trong tòa kiến trúc, hắn nhìn thấy các loại sinh vật ly kỳ cổ quái, càng khiến cho da đầu hắn tê dại.
“Những đồ chơi này, nhìn đều chán ghét hơn so với dị thú ta dung hợp.”
Một đường đi sâu vào, cuối cùng cũng gặp được chính chủ trong một nhà tù trong suốt.
“Tiên sinh, chủ nhân nhà ta muốn mời ngươi đến tụ họp trước một chút.” Vương Huyền Bá đúng mực nói.
Ân thượng nhân vốn không có phản ứng chút nào.
Vương Huyền Bá một hơi nói liên tục mấy tiếng đều là như vậy.
Thấy tình hình này, Vương Huyền Bá dứt khoát trực tiếp dựa theo chỉ thị của Thánh Hoàng, trực tiếp nói: “Tiên sinh muốn biết người sáng chế ra Tiên Phàm Chướng là ai không?”
Thân thể Ân thượng nhân chấn động một cái, từ từ rời mắt khỏi đối tượng thí nghiệm, rời đến trên người Vương Huyền Bá.
“Ngươi nói... Cái gì?”
Thanh âm chồng chất khiến Vương Huyền Bá nuốt nước miếng một cái.
Có điều hắn vẫn lấy can đảm lặp lại một lần nữa.
Rồi sau đó không đợi Ân thượng nhân nói chuyện, lại nói: “Tiên sinh có muốn biết Dĩ Ngã Trúc Cơ pháp là do ai viết không?”
Ân thượng nhân vốn còn đang cong lưng từ từ đứng thẳng tắp dậy.
Hắn nhìn chằm chằm Vương Huyền Bá, trong mắt dâng lên ánh sáng đầy vẻ nguy hiểm: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Vương Huyền Bá cười khà khà: “Ta chẳng qua chỉ là một chân chạy vặt thôi. Nếu tiên sinh muốn biết câu trả lời thì đi chuyến với ta là được rồi.”
“Dẫn đường!”
Khiến Vương Huyền Bá không lường trước được chính là lần này Ân thượng nhân lại đáp ứng dứt khoát như vậy.
Trong lồng giam sau lưng phun ra sương mù nồng nặc, mấy tên người phàm kêu thảm biến mất.
Cả người Vương Huyền Bá căng thẳng, liền vội vàng gật đầu.
“Đúng rồi, nhà ta chủ nhân còn nhắc nhở tiên sinh, chớ quên cái xương sườn kia, tiện tay mang đi.”
Ánh mắt Ân thượng run lên, sát khí trong mắt cũng không thể che giấu được.
Có điều nhìn Vương Huyền Bá lại không có chút lo ngại gì, hắn vẫn phải cưỡng ép đè sát ý xuống.
Tìm tòi trên người một phen mà o tìm được xương sườn.
Cuối cùng vẫn là tìm được xương sườn trong ổ chó.
Một chân đá văng con chó ra, Ân thượng nhân tỏ ý có thể đi.
vì vậy Vương Huyền Bá bay trước dẫn đường, xuyên qua trận pháp che giấu cửa vào tiểu thế giới, trở về trong vương triều Đại Khải.
Bị độ dày linh khí nồng nặc ở nơi này làm cho kinh ngạc một chút, có điều Ân thượng nhân vẫn tập trung sự chú ý vào tòa kiến trúc hình tháp cao nhất Thánh kinh.
Hắn có thể cảm nhận được, dường như nơi đó có một tồn tại cực kỳ cường đại.
Rất nhanh sau đó, Ân thượng nhân đứng ở trước mặt Thánh Hoàng vô diện Lý Bình.
“Đạo hữu phí hết tâm tư, đưa ta tới nơi này là có ý gì?”
Vẻ mặt Ân thượng nhân không hề hết sức khoái trá.
“Chẳng qua chỉ là do ta ngưỡng mộ tài nghệ của tiên sinh đã lâu mà thôi.” Lý Bình ngồi trên ngai vàng thật cao, cúi đầu nhìn Ân thượng nhân, lạnh nhạt nói.
“Mời xem phương pháp này thế nào?”
Không đợi Ân thượng nhân có phản ứng, Lý Bình đã vỗ nhẹ nhẹ.
Một màn ánh sáng mở ra trước mặt Ân thượng nhân.
Vốn Ân thượng nhân cũng không để ý, chưng quét mắt qua một cái, sau khi thấy rõ nội dung trên đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Nghiêm túc ngay sau đó trở nên khiếp sợ.
“Cái này...”
Hắn lặp đi lặp lại quan sát mấy lần, lúc này mới có chút khó tin đưa mắt về phía phân thân Lý Bình.
“Nghe nói trong số vật quý tiên sinh cất giấu có một cái xương sườn?” Phân thân Lý Bình không giải thích mà hỏi ngược lại Ân thượng nhân lần nữa.
Ân thượng nhân gật đầu một cái: “Chính là xương cốt của tu sĩ đầu tiên nhiễm Tiên Phàm Chướng...”
“Có thể cho ta mượn xem một chút được không?”
Ân thượng nhân có chút do dự, có điều cuối cùng vẫn giao ra cho Lý Bình xem.
Tay Lý Phàm cầm xương sườn, lâm vào trong hồi ức nào đó.
Rồi sau đó thở dài một tiếng, dường như có hơi tịch mịch và thương cảm.
Sau đó trả lại xương sườn cho Ân thượng nhân.
Biểu hiện của phân thân Lý Bình khiến Ân thượng nhân có chút kinh nghi bất định.
“Ngươi...”
“Gặp lại cố nhân, đã là hình dạng lần này. Có chút cảm khái thôi, tiên sinh chớ trách.”
Lời này của Lý Bình rơi vào trong tai Ân thượng cũng như sấm rền bên tai.
“Cái gì? Cố nhân?”
Trong mắt tràn đầy hoài nghi, Ân thượng nhân gắt gao nhìn chằm chằm Lý Bình.
Lý Bình lơ đễnh, thanh âm trầm thấp: “A a, ngoại trừ ta ra, cõi đời này hôm nay còn có ai nhớ hắn chứ?”
“Trên đời này, Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn, thật sự là một người hoàn mỹ. Tô Bạch, Bạch tiên sinh...”
Nói như thế, sau đó một bóng người xuất hiện trước mặt Ân thượng nhân.
Trong nháy mắt thu hút ánh mắt Ân thượng nhân.
Dung mạo người nọ hoàn mỹ như vậy, hoàn toàn không tìm ra chút tỳ vết nào.
Trong ánh mắt người đó lại tràn đầy nhu hòa tình ái, cho dù là cảnh tượng hư ảo, thế như ánh mắt giao nhau, cũng không khỏi run lên một cách khó hiểu.
Ân thượng nhân thất thần hồi lâu.
Sau đó hồi tưởng lại lời nói của Lý Bình, thân thể chấn động kịch liệt, kịp phản ứng: “Ngươi nói gì? Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn?”
Hắn theo bản năng nắm chặt chiếc xương sườn trong tay, như bị sét đánh.
Hai mắt vô thần, trong miệng tự lẩm bẩm: “Nghịch thiên chi lý, nghịch thiên chi lý...”
“Tiên Phàm Chướng, hai thiên tôn...”
“Lại là như vậy?”
Ân thượng nhân lảo đảo một cái, vô lực té lăn trên đất.
Giống như gặp phải đả kích lớn nào đó, cả người như mất đi mục tiêu, mờ mịt luống cuống.
Lý Bình đợi đã lâu, cho đến khi Ân thượng nhân chậm rãi tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Lúc này mới tiếp tục mở miệng, vừa nói vừa nhìn bức vẽ.
“Phía trước có tiên lộ thực sự không thể bước qua.”
“Tiên sinh có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện của Bạch tiên sinh, dùng tân pháp, phá căn cơ Truyền Pháp, cứu Huyền Hoàng trong nước sôi lửa bỏng được không?”
Lý Bình đi xuống khỏi ngai vàng, tới trước mặt Ân thượng nhân, đỡ người dậy, vô cùng trịnh trọng hỏi.
Ân thượng nhân cũng nhanh chóng hiểu ý tứ trong lời nói của Lý Bình.
“Ý ngươi là, Dĩ Ngã Trúc Cơ pháp là do hắn viết sao?” Giọng Ân thượng nhân có hơi run rẩy.
Lý Bình gật đầu một cái, thở dài nói: “Đúng vậy. Toàn bộ Huyền Hoàng giới, trừ hắn ra, còn ai có thể có năng lực này chứ?”
Lòng Ân thượng nhân rung động không thôi.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Hắn không ngừng lặp lại trong miệng.
Lại lần nữa nhìn về phía những chữ trên màn sáng trước mặt, Ân thượng nhân giống như xuyên thấu qua chữ viết, vượt qua thời gian, chạm mắt với Bạch tiên sinh.
“Thứ ta đăm chiêu suy nghĩ, thế mà lại giống với cái của hắn mấy ngàn năm trước?”
“Hơn nữa, thậm chí hắn còn tiến xa hơn ta...”
Lý Phàm nhìn Ân thượng nhân đã hoàn toàn mất phương hướng, hắn biết, kế hoạch của hắn thành công rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận