Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 154: Tự mình đa tình

"Bốn mươi vạn điểm cống hiến..."
"Của cải cả đời của đại sư trận pháp Nguyên Anh quả thật hết sức khoa trương.”
Lý Phàm nhìn chằm chằm tờ Di Đoái màu vàng kia, mắt cũng trợn cả lên.
Hắn vội vã cầm lấy Thức Linh cầu, bắt đầu trắc nghiệm trận pháp.
Khảo nghiệm cấp một hết sức dễ dàng, chỉ là chút kiến thức trận đạo cơ sở.
Nói thế nào, Lý Phàm cũng đã đắm chìm trong trận pháp hơn mười năm. Vậy nên, không hao phí bất kỳ tinh lực gì, hắn đã lập tức thông qua được khảo nghiệm cấp một rồi.
Đốm đốm ánh vàng bay ra từ Di Đoái rồi hội tụ trên người Lý Phàm.
Tấm giấy vàng bạc hơi ảm đạm hơn lúc trước. Lý Phàm mở Thiên Huyền kính ra xem xét, quả nhiên độ cống hiến của hắn đã được cộng thêm bốn vạn điểm.
Biến thành 63.600 điểm.
Ngay sau đó, hắn lại hưng phấn bắt đầu khảo nghiệm cấp hai.
Một lúc lâu sau, Lý Phàm rút thần niệm ra khỏi Thức Linh cầu, sắc mặt hơi khó coi:
“Mình khổ tu mười năm, thế mà vẫn còn kém suýt soát mới hoàn thành được khảo nghiệm cấp hai?”
"Vậy nếu muốn moi sạch bốn mươi vạn điểm cống hiến này, mình còn phải chờ đến bao giờ?”
Bảo sơn ở ngay trước mắt, tựa như trong tầm với. Thế nhưng, vì trình độ trận pháp không đủ nên hắn chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào được.
Chuyện này như giọng nói thì thầm ve vãn bên tai Lý Phàm, lợi dụng sự hấp dẫn cực lớn này, khiến hắn hận không thể lập tức buông bỏ tất cả, tập trung tất cả tinh lực vào nghiên cứu trận pháp.
“Trương Chí Lương, đúng là thủ đoạn tốt a!”
"Dùng số điểm cống hiến kếch xù để đạt được mục đích khích lệ người khác học trận pháp. Ngay cả mình cũng không nhịn nổi.”
"Khảo nghiệm cấp hai còn chưa liên quan đến “Vô Hạn Pháp”, phân thân còn có thể nghiên cứu tri thức trận pháp để phá giải. Nhưng sau này, bản tôn vẫn phải đích thân học tập “Vô Hạn Pháp” trong ngọc giản mã hoá này thì mới thông qua được cấp độ tiếp theo.”
"Cứ như vậy, tu hành tất sẽ bị trì hoãn."
"Hi vọng trước đó, công việc kinh doanh của Minh Nguyệt cung đã có thể mở rộng. Nhờ vào hồi báo của Tọa Sơn Quyết, dù mình hoàn toàn không tu luyện thì tốc độ tăng tiến tu vi cũng không chậm hơn bao nhiêu.”
"Hơn sáu vạn điểm cống hiến, hẳn có thể dùng để xoay vòng một thời gian. Nhưng, còn chưa đủ! ”.
“Phải mau chóng rút thêm điểm cống hiến từ Di Đoái!”
Ánh mắt của Lý Phàm loé lên một tia tinh quang.
Được động lực cực lớn thôi thúc, bản tôn Lý Phàm và phân thân cùng bắt đầu nghiên cứu trận đạo.
Mỗi khi mệt mỏi, hương liệu màu bạc lại được thắp lên.
Tinh thần phấn chấn trở lại, tiếp tục nghiên cứu.
Gấp đôi số lượng, trình độ trận pháp của Lý Phàm cũng vững bước tăng lên.
Cứ như thế, hơn một tháng sau đó.
Màn cướp hôn của Sở Tinh Dương cuối cùng cũng đến.
Lý Phàm không thể không phân ra một phần tâm thầm để chú ý đến đại sự cả đời của vị khách hàng đầu tiên này.
Vậy nhưng, kết quả lại khiến Lý Phàm dở khóc dở cười.
Tại hiện trường đại hôn, Sở Tinh Dương giáng xuống từ trên trời, dõng dạc không biết ngượng, tuyên bố muốn tân nương đi theo y.
Tân lang sao có thể nhịn được, trợn mắt hung dữ, thề phải đánh chết Sở Tinh Dương ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, thiên phú của Sở Tinh Dương này thật sự không tồi. Trong vòng ba tháng, y không những thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ.
Mà một thân chiến lực của y còn vượt qua tân lang vốn đã bước vào Trúc Cơ lâu năm.
Triền đấu hồi lâu, không cần Lý Phàm ra tay, chú rể cũng đã mơ hồ có xu hướng thất bại.
Sở Tinh Dương vừa giao chiến với chú rể, còn vừa dư sức lực, đắc ý hô to.
"A Nguyệt, nàng thấy chưa! Họ Trương này yếu đuối như thế, làm sao có thể xứng đôi với nàng! Đi theo ta đi! Ta chắc chắn sẽ khiến nàng hạnh phúc cả đời!”
Chú rể nghe vậy thì tức muốn hộc máu, giận đến tím mặt.
Hắn ta như muốn dùng ánh mắt giết Sở Tinh Dương một vạn lần. Mỗi một chiêu thức tiếp theo, hắn ta hầu như đều dùng thương đổi thương, định lưỡng bại câu thương.
Thế nhưng, Sở Tinh Dương vẫn có thể dễ dàng né tránh công kích của hắn ta, thậm chí còn ra vẻ trêu đùa giễu cợt.
Y càng đắc ý vênh váo, đang tính nói tiếp, lại nghe thấy tân nương hét lớn:
"Đủ rồi, Sở Tinh Dương, ngươi náo loạn đủ chưa!"
Ngay sau đó, có một vầng sáng trong trẻo lạnh lùng đánh về phía hắn.
Sở Tinh Dương vừa khiếp sợ vừa kinh hãi, chật vật tránh né công kích của tân nương, luôn miệng hỏi: “A Nguyệt, nàng làm gì thế?”
Tân nương nghiến răng nghiến lợi: "Đừng gọi ta là A Nguyệt! Ta đã nói với ngươi không chỉ một lần, ta và Trương Tề tâm đầu ý hợp, tự nguyện kết làm đạo lữ.”
“Căn bản chẳng có bất kỳ sự ép buộc nào, càng không quan hệ gì đến tu vi mạnh hay yếu!”
"Ngươi thân là bằng hữu của ta, không chúc phúc cho ta thì thôi, còn đến đây quấy rối!”
"Từ nay về sau, giữa ta và ngươi, không còn tình nghĩa gì nữa!”
Dứt lời, tân nương bèn liên thủ với tân lang Trương Tề công kích Sở Tinh Dương.
Lời nói của tân nương đã tạo thành tổn thương nặng cho Sơ Tinh Dương, sắc mặt của y lập tức trở nên tái nhợt.
Chẳng qua, y vẫn kiên trì vừa né tránh hợp kích của đôi phu thê, còn vừa liên tục hỏi tại sao.
Thế nhưng, tân nương lại không chừa chút tình cảm nào, ra tay tàn nhẫn, chiêu chiêu trí mạng.
Cuối cùng, một tia sáng xuyên qua vai trái của Sở Tinh Dương.
Sở Tinh Dương lộ vẻ tuyệt vọng, lòng nguội lạnh như tro tàn.
Tuy vậy, bản năng cầu sinh vẫn khiến y cắn răng chạy trốn.
Sau khi trốn đến một sơn động bí ẩn, Sở Tinh Dương bắt đầu trị thương.
Đến khi thương thế dần khỏi hẳn, ánh mắt của Sở Tinh Dương lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
"Nhất định do thực lực hiện tại của mình còn chưa đủ."
"Trúc Cơ không được thì Kim Đan. Kim Đan không được thì Nguyên Anh.”
"Chỉ cần mình đủ mạnh, chắc chắn một ngày nào đó, A Nguyệt nàng sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Sở Tinh Dương nhìn về phương xa, lẩm bẩm tự nói.
Một trò hề cuối cùng đã kết thúc.
Ngoài việc người trong cuộc mất hết mặt mũi ra, chuyện về kẻ cướp hôn Sở Tinh Dương làm thế nào có thể Trúc Cơ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của mọi người.
Dần dần, danh tiếng của Minh Nguyệt cung cũng chậm rãi lan rộng trong giới tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ.
Thì ra, tin tức Minh Nguyệt cung này cho mượn công pháp và kỳ vật Trúc Cơ không phải là giả, mà đúng là thật!
Có ví dụ minh hoạ sống động trước mắt, càng ngày càng nhiều tu sĩ đi đến Minh Nguyệt cung cầu giúp đỡ.
Đương nhiên, số điểm cống hiến hiện nay có hạn, Lý Phàm dặn dò tỷ muội Ân gia phải lựa chọn thật nghiêm khắc.
Trung bình một tháng mới cho một danh ngạch.
Số người còn lại đều bị đuổi đi với cái cớ không đủ duyên phận.
Hành vi chọn lọc cẩn thận này của Minh Nguyệt cung lại càng tăng thêm độ tin cậy trong lòng tu sĩ.
Nếu tu sĩ nào đến cũng đều có thể mượn công pháp và kỳ vật Trúc Cơ từ Minh Nguyệt cung thì ngược lại, bọn họ còn phải lo lắng trong chuyện này có âm mưu kinh thiên động địa gì hay không.
Cứ như thế, tên tuổi của Minh Nguyệt cung càng truyền càng vang.
Vì để có thể Trúc Cơ sớm vài năm, tu sĩ Luyện Khí viên mãn từ khắp các nơi trong Nguyên Đạo châu không quản đường xa, ồ ạt mà đến để kiếm vận may.
Còn về lãi suất 36% một năm, đều bị bọn họ bỏ qua.
So với tu sĩ Luyện Khí, tu sĩ Trúc Cơ kiếm điểm cống hiến dễ hơn nhiều, số lượng không chỉ gấp đôi.
Cho dù lựa chọn trả hết trong ba năm thì tổng số điểm cống hiến phải trả cũng chỉ tăng gấp đôi mà thôi.
Đáng giá!
Cứ như vậy, năm 39 sau Lưu Điểm, đại nghiệp độ pháp của Minh Nguyệt cung rốt cuộc đều đã đâu vào đấy, bắt đầu mở rộng.
Đến năm 40 sau Lưu Điểm, Lý Phàm cuối cùng đã vượt qua được thử thách cấp độ thứ hai của Thức Linh cầu.
Số điểm cống hiến tăng thêm 40.000 điểm.
Mỗi tháng đều có điểm cống hiến kiếm được từ người trả nợ.
Vấn đề điểm cống hiến cũng dần dần bớt căng thẳng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận