Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 859: Huyền Hoàng giới rách nát

Thư sinh vác phiến đá vừa nói ra lời này, thật ra trong lòng Lý Phàm đã căng thẳng tới cùng cực.
Nhưng Lý Thái Sư hiện tại đã có chiến lực Hợp Đạo. Còn có rất nhiều đại thần thông bên người như Ngọc Hư lưu quang bảy màu.
Sẽ không tùy tiện bị vài câu nói của người khác hù dọa phải “Hoàn Chân” nữa.
Dù đối phương là Trường Sinh thiên tôn!
Lý Phàm quyết định…
Tìm kiếm lai lịch của đối phương một lần nữa!
Ngay sau đó Lý Phàm giả vờ vừa hơi nghi ngờ vừa giật mình: “Vượt ra ngoài Huyền Hoàng giới? Điều này thì có liên quan gì đến ta?”
Thư sinh vác phiến đá cười nói: “Nếu ngươi không chịu thừa nhận, vậy để chúng ta tới xem thử ghi chép có liên quan tới ngươi trong phiến đá.”
Phiến đá phía sau hiện lên một vầng sáng xanh.
Hơi thở tang thương của tuế nguyệt bộc lộ trên người thư sinh. Xung quanh hai người bắt đầu có đủ loại cảnh tượng vờn quanh xuất hiện không ngừng.
Giống như rơi vào trong dòng lịch sử, từng cảnh tượng từng xảy ra bên trong Huyền Hoàng giới trước kia, bức tranh cuộn tròn mở ra.
Thư sinh kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể bắt đầu phình to.
Mặt mũi của hắn, cùng với quần áo trên người hắn chẳng biết vì sao lại nhanh chóng thay nhau biến đổi.
Có khi là thư sinh khôi ngô, một lát là tiều phu cường tráng.
Một lúc lại là cô nương xinh đẹp yêu kiều.
Thậm chí có đôi khi còn không phải là nhân loại.
Mà là một gốc cây, một đóa hoa.
Chim bay trên trời, thú đi trên đất.
Chỉ có phiến đá phía sau kia, vầng sáng xanh vĩnh hằng, từ đầu đến cuối không thay đổi.
Cuối cùng, trên hình ảnh bao quanh bởi vầng sáng dần bắt đầu ổn định trở lại.
Huỳnh quang trong vắt, người hiện ra bên trên đó chính là Lý Phàm!
Có điều, không có cảnh tượng hắn bay ra từ Đại Huyền.
Thậm chí ngay từ lúc bắt đầu, cảnh tượng khi hắn đi vào Huyền Hoàng giới bằng thông đạo không gian đến tận lúc trốn vào động phủ Thiên Dương thu phục Thiên Dương cũng không có.
Chỉ có cảnh hắn dẫn theo Thiên Dương tiến vào châu Thạch Lâm.
Tìm được lối vào Linh Mộc giới.
Tiến vào rồi lại đi ra, sau đó lại bắt được Thương Thiên Tứ ở châu Cửu Sơn.
Dưới mặt đất châu Thái Hoa, tìm được mật thất của Bạch tiên sinh.
Sau khi trở về Linh Mộc giới, lại đưa Lâm Linh thực lực Hợp Đạo ra ngoài.
Đầu tiên là hoàn thành giao dịch với Ngũ Lão hội, sau đó tiến thẳng về hướng Ngũ Hành địa động thiên ở châu Thiên Linh.
Cảnh tượng liên tục thay đổi.
Nhưng sự cảnh giác trong lòng Lý Phàm lập tức thả lỏng hơn nhiều.
“Giống như suy nghĩ của ta.”
“Phiến đá sáng thế, tất thảy sự vật xảy ra bên trong Huyền Hoàng giới việc to việc nhỏ đều được tự động ghi chép. Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn, Huyền Hoàng giới sơ khai mà thôi!”
“Phải biết, Huyền Hoàng giới hiện tại là Huyền Hoàng bản giới cộng thêm vô số động thiên, tiểu thế giới và thậm chí dung hợp bởi rất nhiều mảnh vụn Tu Tiên giới khác mà thành!”
“Đối với những kẻ ngoại lai này, chưa chắc trên phiến đá sáng thế có thể có ghi chép!”
Vẫn dùng “căn nhà” để ví von.
Huyền Hoàng giới sơ khai, chỉ là một căn nhà nhỏ đơn độc.
Nhưng trải qua nhiều năm tháng như thế, vô số tu sĩ xây dựng thêm. Huyền Hoàng giới đã to lớn hơn trước đây rất nhiều.
Trong căn nhà nhỏ ban đầu, phiến đá sáng thế đồng sinh với trời đất, có quyền hạn ghi chép toàn bộ.
Nhưng đối với vài vùng đất ngoại lai này, phiến đá sáng thế đã mất đi năng lực ghi chép!
Cảnh tượng tiếp tục biến ảo.
Giống như suy đoán của Lý Phàm, lúc đứt đoạn lúc liền mạch.
Quan trọng nhất chính là biển Tùng Vân, Linh Mộc giới, Ngũ Hành đại động thiên mà hắn thường xuyên ẩn hiện…
Đều không nằm trong phạm vi ghi chép.
Vì vậy gần như toàn là cảnh hắn đang đi đường, liên tục đi đường.
“Vậy điều thư sinh nói, đến vì ta…”
“Là chỗ nào lộ ra sơ hở?”
Dòng suy nghĩ của Lý Phàm quay ngược trở về.
Cảnh tượng phiến đá sáng thế hiện ra đã sắp đến gần mốc thời gian hiện tại.
Chợt thấy phân thân Quý Thiệu Ly đột nhiên xuất hiện trong khung cảnh.
Trong chớp mắt ngay khi hắn tiến vào châu Ung Vận, cảnh tượng lại đột nhiên gián đoạn.
Sau đó, sau khi Quý Thiệu Ly ra khỏi châu Ung Vận, tiến thẳng đến Linh Mộc giới.
Cảnh tượng chợt trở nên tối tăm, một lần nữa là Lý Phàm thăng lên Nguyên Anh, sau khi ra ngoài từ trong Linh Mộc giới, điều khiển Thần quang bảy màu, nhanh chóng bay tránh giữa châu vực.
“Là Thần quang bảy màu hấp dẫn sự chú ý của hắn?” Lý Phàm không nhịn được nghĩ vậy.
Lời nói kế tiếp của thư sinh vác phiến đá cũng đã chứng minh suy đoán của hắn.
“Thật giả gì đó của Vạn Giới Liên Hợp hội, thật ra ta không thèm để ý.”
“Ta càng cảm thấy hứng thú là Thần quang bảy màu này của ngươi thu hoạch được từ nơi nào thuộc châu Ung Vận.” Thư sinh nhìn Lý Phàm, ánh mắt sáng rực.
“Năng lượng của vật này không phải là thứ mà vùng đất châu vực còn sót lại có thể thai nghén nên.”
“Chẳng lẽ không thể là thần thông mà chính ta tự lĩnh ngộ ra?” Lý Phàm hỏi ngược lại.
Thư sinh không nhịn được bật cười.
“Ta, thân mang phiến đá sáng thế, tất nhiên vô cùng quen thuộc với khí tức tỏa ra từ ánh sáng bảy màu này. Đó gần như là ngưng tụ lực lượng thiên đạo cả một thế giới. Nếu như ngươi được bản lĩnh cỡ này, vậy hôm nay người đặt câu hỏi tại đây không phải ta.”
“Mà là ngươi.” Thư sinh điềm tĩnh nói.
Tuy không hề có ý trào phúng nào nhưng kết hợp với biểu cảm, ngữ điệu của hắn cũng khiến Lý Phàm hừ giọng một cái.
Thấy Lý Phàm không đáp, thư sinh vác phiến đá nói tiếp: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không cướp đồ của ngươi. Thần quang bảy màu này mạnh thì mạnh đấy. Nhưng lại chỉ là một thứ phiền phức đối với ta.”
“Điều ta muốn biết thật sự là nơi thai nghén ra Thần quang bảy màu.” Thư sinh vác phiến đá nói thẳng.
Lý Phàm nheo mắt: “Tiền bối có ý gì? Sao ngươi biết Thần quang bảy màu là được sinh ra từ cái gì? Chứ không thể chỉ là một món bảo vật ẩn giấu trong châu Ung Vận?”
Thư sinh vác phiến đá thở dài.
Cảnh sắc trong màn sáng xung quanh bỗng nhiên trở nên độc một màu đen.
Sau đó chợt hiện ra chút ánh sáng bảy màu.
Vô cùng lóa mắt, rõ rệt trong bóng đêm.
Thư sinh nhìn về phía Lý Phàm: “Ngươi đã hiểu chưa?”
“Bảo vật như thế chỉ cần tồn tại trên thế gian, bất kể có được con người luyện hóa hay không đều như thế.”
“Trước đây…”
“Có vài người từng lục soát toàn bộ cả Huyền Hoàng giới một lần. Ngoại trừ Thiên Huyền Kính kia, thế gian giờ đây cũng không còn tồn tại bảo vật thuộc phương diện giới khí.”
“Vì vậy, Thần quang bảy màu này của ngươi nhất định là đúng lúc xuất hiện chưa được bao lâu…”
Lý Phàm nghe thế, vẻ mặt trở nên hơi khó coi.
Không ngờ, Thần quang bảy màu này mạnh thì mạnh thế đó, trong mắt cường giả thật sự vậy mà chói lóa như vậy?
Nhưng đối diện với câu hỏi của thư sinh vác phiến đá, Lý Phàm cũng ngẫm tới ngẫm lui xem trả lời như thế nào.
Sau một lát đã lập nên kế hoạch.
Sau khi hắn trưng ra dáng vẻ vô cùng đắn đo, vô cùng do dự, cuối cùng thở dài một tiếng: “Thôi vậy, ta biết chuyện này kiểu gì cũng không dối gạt được.”
“Tiền bối đi theo ta, thấy một lần là biết.”
Nói xong, hắn đánh thức Lâm Linh luôn trong trạng thái đờ đẫn, đứng hóng ở bên cạnh, không dám chen lời vào.
Sau đó chui vào lòng đất, tiến thẳng về phía châu Ung Vận.
Trong địa mạch, thư sinh vác phiến đá vẫn bước đi chậm rãi, thong thả theo sát phía sau.
Lý Phàm nhìn thấy cảnh này, thầm líu lưỡi.
Nhưng trong lòng hắn thì nghĩ: “Khó trách ở kiếp trước, rõ ràng có bảo bối cấp bậc như hồ câu cá, mà sau đó Chung Thần Thông không trông chừng chằm chằm. Trái lại còn đi dạo loạn xạ khắp nơi.”
“Nghĩ lại cũng do sau khi hắn rời khỏi châu Ung Vận, để lộ Thần quang bảy màu, bị thư sinh vác phiến đá này phát hiện mánh khóe. Dẫn đến việc đối phương tìm tới tận mặt.”
“Bị ép buông tha quyền sở hữu chí bảo.”
“Đúng là chủ quan thật rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận