Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 678: Dấu vết hồi tưởng tại

Dù sao bây giờ theo những thông tin nắm trong tay, vị cách của Bạch tiên sinh càng ngày càng tăng cao.
Âm thầm vượt qua thực lực tối đa của những người tu tiên bình thường, thậm chí còn liên quan đến vị Chân Tiên sáng lập nên toàn bộ Vẫn Tiên cảnh kia.
Một kiếm của Tư Đồ Dao tuy mạnh nhưng chắc chắn cũng sẽ bị lu mờ trước mặt tiên nhân.
Qua thật lâu, đệ tử Thiên Kiếm tông cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong chấn động ban nãy.
Không dám lớn tiếng ồn ào, sợ rằng sẽ quấy rầy đến Bạch tiên sinh đang ở trong tông môn.
Họ chỉ thì thầm nói nhỏ với nhau, thậm chí hơi điên cuồng bày tỏ sự kinh hãi trong lòng.
Mà lúc này một bóng người bỗng bay đến bên thanh kiếm gỗ mà Bạch tiên sinh đã ném đi ở trước ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người.
Chính là Lý Phàm.
Lý Phàm hít sâu một hơi nắm chặt thanh kiếm gỗ, không quan tâm đến ánh mắt muốn giết chết hắn của các tu sĩ khác.
Trong lúc ngẩn ngơ dường như nhìn thấy một tia ánh sáng chiếu rọi trời đất.
Vô số ý nghĩa sâu xa về ‘kiếm’ ngay lập tức mặc sức diễn biến trong đầu Lý Phàm.
Lý Phàm xem như say như nghiện.
Nhưng một lúc sau...
Một cơn chấn động dữ dội truyền đến quét sạch bàn tay đang cầm kiếm của Lý Phàm.
Lý Phàm cũng thoát ra từ trong lĩnh ngộ.
Trong lòng dấy lên một chút tức giận và không nỡ, lúc này Lý Phàm mới phát hiện không biết vì sao mình đã cách ra xa mấy trượng.
Còn những tu sĩ khác thấy vậy cũng xôn xao bắt chước Lý Phàm muốn rút thanh kiếm đó ra.
Nhưng tất cả mọi người cũng chỉ nắm được một chút đã bị thanh kiếm gỗ đánh bay đi.
“Ai dà, nghĩ cũng phải. Đó là đồ vật của cường giả, sao có thể bị chúng ta rút ra dễ dàng như vậy chứ?”
“Sợ là chỉ có đại sư huynh mới có thể nhổ nó lên.”
Mọi người đều tiếc nuối than thở, chỉ có thể trơ mắt tham lam nhìn thanh kiếm lẻ loi trong sân mà lau nước miếng trong miệng.
Sự việc xảy ra giống như trong lịch sử thật sự.
Bạch tiên sinh không rút thanh kiếm đi, chỉ lặng lẽ rời khỏi Thiên Kiếm tông.
Không biết hắn và Tư Đồ Dao đã nói những gì.
Chỉ biết bắt đầu từ ngày hôm đó, Thiên Kiếm tông đã có thêm một sứ mệnh.
Đó là chế tạo một thần binh liệt giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết tông môn.
Không ngại giá tiền.
Lý Phàm là đệ tử nội môn đương nhiên cũng phải góp sức.
Nhiệm vụ của hắn cũng giống với những đệ tử khác, rút cảm ngộ từ trong kiếm gỗ truyền vào trong nguyên thạch có tên là ‘Kiếm Thai’.
Sau đó liên tục đem vô số nguyên thạch ngưng tụ cảm ngộ kiếm đạo của mọi người vào cái hố khổng lồ sau núi Thiên Kiếm tông.
Dùng lửa chế tạo nguyên mẫu của thần binh liệt giới.
Tuy không biết mục đích chế tạo thần binh liệt giới là gì, nhưng uy tín của đại sư huynh Tư Đồ Dao vô cùng cao, hơn nữa thực lực kinh thiên động địa của Bạch tiên sinh hôm đó cũng khiến toàn bộ trên dưới Thiên Kiếm tông khuất phục.
Cho nên các đệ tử cũng không có bao nhiêu oán than về chuyện này.
Ngược lại có thể nhờ vào cảm ngộ kiếm gỗ nâng cao cảnh giới và trình độ kiếm đạo của mình. Cớ sao lại không làm chứ?
Thời gian trong mấy ngày này cứ thế vội vã trôi qua.
Lý Phàm vẫn chơi chưa đủ mà chuyến du ngoạn đến Vẫn Tiên cảnh lần này đã sắp kết thúc.
Cảnh tượng xung quanh dần mờ ảo, Lý Phàm một lần nữa quay lại trong không gian bọt khí trong suốt nhiễu sóng.
Ba cảnh tượng đều trở nên mờ nhạt không thể lựa chọn, Lý Phàm không rời đi ngay mà chỉ nhớ lại trải nghiệm trong Thiên Kiếm tông lần này.
“Theo thời gian, có lẽ ‘Thiên Kiếm tông luyện kiếm’ xảy ra sau ‘Ninh Viễn lấy thọ quả’ và trước ‘Ngự Thú tông chi biến’.”
“Không ngờ Thiên Kiếm tông chế tạo thần binh liệt giới cũng là chỉ thị của Bạch tiên sinh. Nuôi dưỡng Liệt Giới Kình, chế tạo thần binh liệt giới...”
“Rốt cuộc Bạch tiên sinh đang âm mưu điều gì.”
“Bề ngoài giống như đang chuẩn bị đường lui cho trận đại kiếp sắp tới, nhưng thật sự như vậy sao?”
Suy bụng ta ra bụng người, Lý Phàm luôn cảm thấy phía sau những gì Bạch tiên sinh làm có lẽ còn có bí mật khác không để người khác biết.
Nhưng mà Bạch tiên sinh vô cùng thần bí, suy nghĩ của hắn cũng không phải là thứ mà hiện tại Lý Phàm có thể đoán được.
Suy nghĩ hồi lâu Lý Phàm cũng không thu hoạch được gì, chỉ đành tạm thời đạt nó qua một bên.
“Trong Vẫn Tiên cảnh cũng ngưng tụ một thanh kiếm chi pháp tắc. Nếu như mang nó ra khỏi Vẫn Tiên cảnh không biết sẽ có hậu quả như thế nào?”
Lúc đầu khi ở trong tiểu thế giới người phàm Đại Huyền, Lý Phàm đã từng phàm thí nghiệm như vậy.
Hắn biết trong trời đất sẽ không tồn tại hai Thiên Địa kỳ vật giống nhau.
Nếu như vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó khiến hai thứ này cùng tồn tại.
Sau này hai thứ sẽ dung hòa với nhau rồi thăng hoa.
Kẻ yếu mất, người mạnh còn.
“Tuy thanh kiếm gỗ trong tay Sóc Phong được gọi là Thiên chi kỳ nhưng ta vẫn luôn cảm thấy thanh kiếm trong tay Bạch tiên sinh mấy ngàn năm trước mới hoàn chỉnh.”
“Trải qua ngàn năm sương gió có lẽ uy năng đã giảm đi phần nào.
“Vậy nếu như ta có thể mang kiếm gỗ ra ngoài, vậy chẳng phải là...”
“Thú vị.”
Dường như nhìn thấy cảnh tượng Sóc Phong bỗng mất đi kỳ vật Trúc Cơ tự thân, Lý Phàm khẽ lắc đầu.
“Nghĩ xa quá, trước tiên vẫn phải xem thu hoạch lần này như thế nào.”
Rời khỏi Vẫn Tiên cảnh quay lại Trường Sinh cốc, Lý Phàm cố gắng nhớ lại trải nghiệm trong Thiên Kiếm tông lần này.
Một lúc sau nét mặt không khỏi hiện lên một tia thất vọng.
“Chưa hoàn thành chấp niệm, quả nhiên cũng không thể mang cảm ngộ ra ngoài.”
“Đợi đã...”
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên, búng tay một cái, trong khoảng không trước mật thất bỗng hiện lên vô số kiếm quang màu xanh.
Nhìn chằm chằm vào ‘Phá Thiên Tâm Ý’ nhấp nháy liên tục, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng.
“Hóa ra là vậy, tuy ký ức, cảm ngộ không thể mang vào thế giới hiện thực, nhưng vết tích của cảm ngộ vẫn còn.”
“Giống như thủy triều lên xuống, cuối cùng quay về với đại dương nhưng vẫn để lại vết tích thuộc về nó trên bãi cát.”
“Như vậy xem ra cho dù không trực tiếp đạt được cảm ngộ, nhưng cũng rất có ích cho thần thông thôi diễn của ta. Giống như vô duyên vô cớ thành thạo thêm.”
Trong lòng Lý Phàm hơi vui mừng, nhân lúc cảm giác quen thuộc vẫn chưa biến mất, tâm trí đắm chìm vào trong thể ngộ kiếm đạo.
Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi Phương Tái Tế gửi tin nhắn tới, Lý Phàm mới tỉnh lại.
Hóa ra lần này hắn đã bế quan hơn nửa năm, những pháp bảo hộ thân như áo trắng, chiết phiến mà Lý Phàm căn dặn hắn chế tạo đã hoàn thành hết thảy.
“Quả thật là tu hành không kể năm tháng.” Lý Phàm khẽ cảm thán, không vội đi ra.
Trước tiên xem tình hình của Vẫn Tiên cảnh.
Thời gian giới hạn vào ‘Thiên Kiếm tông luyện kiếm’ dường như dài hơn so với hai lần trước một chút.
Cho dù đã qua nửa năm vẫn phải cần khoảng năm tháng với có thể vào lần nữa.
“Có lẽ là do cấp bậc năng lượng tiếp xúc cao hơn không ít?”
Trong lòng Lý Phàm thầm đoán.
Không có quá nhiều vướng mắc, Lý Phàm chỉ ghi nhớ điểm tiến vào lần sau, sau đó xuất quan, nhìn thấy Phương Tái Tế tràn đầy phấn khởi, vô cùng đắc ý.
“Ha ha, tông chủ, lần này ta thật sự đã phát huy vượt xa bình thường, mấy pháp bảo chế tạo ra cho dù là Liễu Tam cũng không thể dễ dàng phá giải phòng ngự được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận