Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 121: Mộc giản độ chúng sinh

Các tu sĩ nghe lời Lý Phàm nói, mới đầu thì đều sửng sốt, sau đó lại là một mảnh xôn xao, phản ứng trái ngược nhau.
Có người ôm vẻ mặt khinh thường, cao giọng trào phúng: "Tiểu tu sĩ Luyện Khí từ đâu ra thế, dám ăn nói linh tinh ở đây?"
"Đúng vậy, còn kêu người khác tán công nữa chứ. Sao ngươi không tán thử xem?"
Có người thì lại đăm chiêu: "Không lẽ ý của đạo hữu là tên quái vật cầm gậy gỗ kia chỉ nhằm vào tu sĩ chứ không nhắm vào phàm nhân?"
"Mặc dù nghe có vẻ khó mà tin nổi, nhưng cũng không phải là không có khả năng này. Dưới góc độ nào đó, tình hình ở đây rất giống với quỷ dị trong di tích tông môn."
Trái lại, cách lý giải này được không ít tu sĩ sĩ tán thành.
"Rất nhanh thôi, Thanh Ngưu này sẽ tiến vào Vân Thuỷ Thiên cung, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều nữa. Đúng là cần phải thử một lần."
"Nhưng cái gậy gỗ kia rất lợi hại. Nói không chừng, vì có tu vi trên người nên chúng ta mới có thể giữ mạng. Nếu hoá đi công lực, biến thành phàm nhân, lỡ như trực tiếp bị một gậy đánh chết thì phải làm sao?"
"Hít, lời của vị đạo hữu này không phải không có đạo lý."
Mọi người tranh luận sôi nổi, trong lúc nhất thời, lại không có ai dám tiến lên thử một lần.
Trong lúc mọi người đang do dự không quyết, một gã tu sĩ tóc đỏ hình như đã không nhịn nổi. Gã hét lớn một tiếng, khó chịu nhìn mọi người: "Có gì mà rối rắm, không phải chỉ cần tán công thôi sao? Dù gì cũng có "Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh", rất nhanh liền có thể tu luyện lại cảnh giới lần nữa. Ta đến!"
Nói xong, gã phóng người đáp xuống trước nhà tranh, sau đó, vận chuyển "Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh", chỉ trong chốc lát, một thân tu vi đã tán hết, trở thành một phàm nhân.
Nội tâm của Lý Phàm khẽ động, Vô Tướng sát cơ lập tức tập trung gã.
Trước đó, tu sĩ tóc đỏ còn có vẻ tuỳ tiện, nhưng giây phút này, đối mặt với con quái vật to lớn hung hãn kia bằng thân thể phàm nhân, gã cũng không khỏi trở nên khẩn trương.
Gã nuốt nước bọt cái ực, cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước.
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người gã. Thoáng chốc, khu vực xung quanh đã trở thành một mảnh yên tĩnh.
Chậm rãi đến gần nhà tranh, quái vật không miệng kia vẫn nhắm mắt làm ngơ, còn quái vật cầm gậy gỗ thì nhìn chằm chằm gã một hồi lâu, gậy gỗ trong tay giơ lên mấy lần nhưng từ đầu đến cuối cũng không đập xuống.
Cứ như vậy, nam tử tóc đỏ hữu kinh vô hiểm đi tới cửa của ngôi nhà tranh.
Tiếng đọc sách mơ hồ trong phòng chợt ngừng lại.
Cửa lớn ầm ầm mở ra, một giọng nói già nua truyền ra từ bên trong.
"Vào đi!"
Nam tử tóc đỏ lộ vẻ vui mừng, rảo bước đi vào trong.
Cửa phòng cũng đóng lại theo, hai tên thần giữ cửa vẫn lăm lăm trông coi ở bên người như trước.
Trong phút chốc, khu vực phụ cận Thanh Ngưu kéo xe trở nên ồn ào náo nhiệt như cái chợ.
"Thực sự thành công rồi?"
"Vị tiểu tu... Không không không, vị đạo hữu này quả nhiên thông minh hơn người a, không biết tên gọi là gì?"
"Chết tiệt, để cho tên Lưu Chí này đoạt được tiên cơ rồi. Không được, ta cũng phải hoá công đi vào!"

Đương nhiên, vẫn có không ít tu sĩ duy trì bình tĩnh: "Không vội, chờ Lưu Chí kia đi ra rồi tính tiếp, xem xem trong ngôi nhà tranh này đến tột cùng có cơ duyên gì. ”.
"Đúng thế, dù sao thì bây giờ hắn chỉ là phàm nhân, có chạy đằng trời cũng không thoát."
...
Xung quanh là một mảnh nhốn nháo, nhưng Lý Phàm lại cau mày, chăm chú nhìn chằm chằm vào ngôi nhà tranh.
Bởi vì, ngay trong nháy mắt Lưu Chí tiến vào trong phòng, Vô Tướng sát cơ vốn đang tập trung vào gã bỗng nhiên mất hiệu lực.
Kể từ khi lĩnh ngộ ra một thức thần thông này cho tới hôm nay, đây là lần đầu tiên Lý Phàm gặp phải tình huống như vậy.
Vô Tướng sát cơ, giả thiên mệnh mà dùng. Ở trong mọi tình huống, không gì ngăn cản được nó.
Nhưng bây giờ...
Trong ngôi nhà tranh này, có thể có một tồn tại rất khủng bố.
Những người khác cũng không có gì lo lắng như Lý Phàm, lần lượt có năm gã tu sĩ Luyện Khí tranh nhau tiến vào trong nhà tranh.
Về phần mình, những tu sĩ Trúc Cơ vẫn đều đang cẩn thận chờ đợi.
Trong nhà tranh không có biến hóa gì, chỉ có tiếng đọc sách vang vọng trong lòng mọi người tựa như vạn năm không thay đổi.
Thanh âm này dường như rõ ràng hơn trước đó một chút, nhưng vẫn không thể nghe được chính xác là có nội dung cụ thể gì.
Các tu sĩ tuy rằng lo lắng khó nhịn trong lòng nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn kiên nhẫn chờ đợi.
Sáng hôm sau.
Trong lúc mọi người không chú ý, tất cả sáu người đã tiến vào ngày hôm qua bỗng nhiên xuất hiện trên bãi đất trống bên ngoài nhà tranh.
Bọn họ nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhưng vẫn còn hơi thở, dường như chỉ là đang ngủ say.
"Chờ đã, không phải bọn họ đều đã hoá đi hết tu vi rồi, biến thành phàm nhân rồi hay sao? Sao bây giờ tu vi phục hồi lại rồi?"
Rất nhanh, đã có tu sĩ nhận ra điểm không thích hợp.
"Không những hồi phục, hình như tu vi của tất cả bọn họ còn cao hơn lúc trước một tiểu cảnh giới??
"Đúng vậy, Lưu Chí lúc trước là Luyện Khí sơ kỳ. Chỉ một đêm trôi qua, hiện tại đã biến thành Luyện Khí trung kỳ rồi!”
"Vị Luyện Khí trung kỳ này cũng đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ rồi!"
"Vị Luyện Khí hậu kỳ kia tuy không đột phá nhưng khí tức cũng ngưng thật hơn không ít, tóm lại là vẫn có điểm tăng tiến."
Trong tiếng thán phục, ánh mắt của mọi người nhìn về phía ngôi nhà tranh đã trở nên hoàn toàn khác trước.
Cơ duyên, đại cơ duyên a!
Bất kể tu vi là gì cũng đều được tăng lên một tiểu cảnh giới, như vậy có thể tiết kiệm được biết bao tài nguyên, biết bao công sức, biết bao thời gian!
Tu vi càng cao, giá trị càng cao!
Dưới sự vội vã không nhịn nổi, các tu sĩ đánh thức sáu người này, hỏi chuyện đã xảy ra trong nhà tranh hôm qua.
Sáu người đều đưa ra cùng một lý do, nhưng lại khiến những người đang có mặt phải trố mắt nhìn nhau.
"Đọc sách ở bên trong một ngày?"
"Có một tấm mộc giản trôi nổi giữa không trung giảng bài?"
"Nội dung được học là gì cũng không nhớ rõ?"
...
Lý do này thực sự kỳ lạ, nhưng bọn họ lại không nói dối.
Cơ duyên trước mắt, chỉ do dự một lát, đông đảo tu sĩ Luyện Khí ở đây đều hoá hết tu vi, tiến vào trong nhà tranh.
Trần An cũng đang muốn tiến vào, quay đầu nhìn thấy Lý Phàm vẫn không có động tĩnh gì nên không khỏi lấy làm kỳ quái, bèn khiêm tốn thỉnh giáo:
"Lý đạo hữu, trong nhà tranh này còn có gì kỳ dị nữa hay không?"
Lý Phàm lắc đầu: "Hẳn là không có vấn đề gì nữa. Chẳng qua là tu vi của ta hiện giờ đã Luyện Khí hậu kỳ rồi, cơ duyên nơi này không có trợ giúp quá lớn đối với ta nữa. Đạo hữu có thể tự đi vào, không cần chờ ta. Ta muốn quan sát thêm chút nữa."
Trần An do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn chắp tay chào Lý Phàm, lập tức tiến vào trong nhà tranh.
Nhưng những tu sĩ Trúc Cơ lại rề rà không có động tác.
Chu Ninh Xương giải thích cho Lý Phàm.
Thì ra, tu sĩ có tu vi Trúc Cơ trở lên, tuy rằng vẫn có thể nhờ "Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh" để tản đi một thân tu vi, nhưng đạo cơ thì vẫn còn tồn tại trong trạng thái hư hư thực thực, không thể bị hoá đi hoàn toàn.
Bọn họ do dự là vì không biết sau khi hoá đi tu vi thì bản thân có được tính là phàm nhân hay không, ai nấy cũng ôm tâm thái muốn chờ kẻ khác làm chuột bạch trước.
Đợi một hồi lâu, cuối cùng, có một vị tu sĩ Trúc Cơ không kiềm lòng được nữa.
Hắn muốn thử trước.
Sau khi tán hết tu vi, cũng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hắn vẫn có thể an toàn vô sự tiến vào trong nhà tranh.
Thế là một đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ mừng rỡ rối rít, tất cả đều đi vào.
Ngay cả vị Kim Đan Chân nhân duy nhất ở đây cũng không nhịn được sức hấp dẫn này.
Sáu gã tu sĩ vừa tiến vào ngày hôm qua còn tính giở lại trò cũ, muốn tiến vào tăng thêm cảnh giới.
Không ngoài dự liệu, tất cả đều trực tiếp bị gậy gỗ đập bay.
Vì thế, bọn họ chỉ đành nháo nhào rời khỏi, muốn thừa dịp Thanh Ngưu kéo xe này chưa tiến vào Vân Thuỷ Thiên cung để gọi bằng hữu đến đây.
Rất nhanh, bên ngoài nhà tranh chỉ còn lại một mình Lý Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận