Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 218: Lục Dục Vô Tướng Công

Bằng cách tạo ra luận đạo giả để chiến đấu với các nhân vật khác nhau, từ đó tìm ra cách đánh bại Chương Thiên Mạch.
Đây chỉ là một trong rất nhiều thử nghiệm của Lý Phàm mà thôi.
Dù sao hiện giờ hắn cũng không thiếu điểm cống hiến, cứ tiện tay thử một lượt, có thất bại cũng không sao.
"Nếu thật sự không được thì mình chỉ có thể đợi đến lúc đột phá Kim Đan kỳ rồi trực tiếp dùng thần thông Phược Trùng bắt y."
Lý Phàm lặng lẽ nghĩ.
Tạm thời bỏ việc này ra sau đầu, Lý Phàm lấy một tảng đá màu lam đậm từ trong nhẫn trữ vật ra, bắt đầu vuốt ve kỹ lưỡng.
Đây chính là Hóa Đạo thạch hắn lấy được từ trong Thiên Toả bảo hạp trong mộ của Y Hành.
Vì kiếp trước không thể nhớ rõ phương thức mở khóa Thiên Toả bảo hạp nên đời này hắn phải nhờ Thiên Huyền kính phá giải hộ lần nữa.
Hiện giờ Lý Phàm đã nắm giữ bí thuật “Hóa Đạo Thần Nhất”, hắn dễ dàng ghi nhớ trình tự sắp xếp chính xác của bốn vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín tờ giấy mà không hề cảm thấy khó khăn gì.
"Lần sau không cần làm phiền Thiên Huyền kính nữa rồi, cũng có thể tiết kiệm thêm chút điểm cống hiến."
Lý Phàm dùng thần thức chạm vào Hóa Đạo thạch trong tay, trong phút chốc, vầng sáng lam đậm xung quanh viên đá khẽ lập loè.
Từng tia năng lượng bắn ra từ Hóa Đạo thạch lập tức được thần thức của Lý Phàm hấp thu.
Mà tinh thể màu lam trong thức hải giữa lông mày hình như càng trở nên càng thâm thúy.
"Hai Hóa Đạo thạch này vốn là một thể, tuy rằng không tự động dung hợp giống thiên địa kỳ vật bình thường nhưng mình lại có thể dùng bí pháp “Hóa Đạo Thần Nhất” từ từ hấp thu nó. Cuối cùng dung hợp nó thành một thể với phần còn lại trong thức hải của mình."
"Ngày nay muốn tìm Hóa Đạo thạch rất khó, viên trong đầu mình cũng chỉ là hạ phẩm mà thôi. Không phải là thứ quá quý hiếm."
"Nhưng mỗi lần luân hồi, mình đều có thể có thêm một viên Hóa Đạo thạch hạ phẩm để hấp thu."
"Cho dù hiệu quả của một hai viên không tốt lắm nhưng nếu là hàng trăm ngàn viên thì sao?"
“Lượng đủ thì có thể khiến chất biến."
"Thậm chí cuối cùng còn có khả năng khôi phục lại “Hóa Đạo thạch mẫu” lúc trước của Thái Diễn tông về trạng thái ban đầu."
Lý Phàm nghĩ tới đây, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
"Hạn chế duy nhất trước mắt đó là thần thức của mình vẫn còn quá yếu, hiệu quả hấp thụ chuyển đổi quá chậm."
"Dù mình muốn tăng cường thần thức nhưng vẫn không thể tìm thấy kết quả trong Thiên Huyền kính như trước đây.”
"Có lẽ đành phải trông chờ vào Vẫn Tiên Cảnh rồi."
Sở dĩ Lý Phàm vội vàng muốn đổi chỗ khác trong Vẫn Tiên Cảnh cũng là vì phương pháp hấp thụ thân thể Lý Trần của Tử Tiêu tông để tăng cường thần thức chỉ có tác dụng lần đầu.
Mấy lần tử vong sau đó cũng không thể giúp thần thức của Lý Phàm được cường hoá hơn chút nào.
"Vẫn không thể gấp được, phải làm từng bước một." Lý Phàm khẽ thở dài.
Lý Phàm đồng thời vừa tu hành Tọa Sơn Quyết, vừa hấp thu Hóa Đạo thạch.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Rất nhanh, đã đến năm 11 sau Lưu Điểm, ngày Vân Thủy thiên cung mở ra.
Bản tôn Lý Phàm không động đậy, vẫn khổ tu trong Thiên Huyền kính.
Nhưng hắn vẫn để phân thân đi một chuyến, moi được từ Tần Đường một bộ công pháp Nguyên Anh, "Lục Dục Vô Tướng".
Công pháp này có thể thúc đẩy sáu loại dục vọng trời sinh của con người: vui, giận, buồn, sợ, yêu, ác, để hoá thành sáu loại thần thông khác nhau.
"Không hổ là thủ tịch của Truyền Pháp các, đồ của Tần sư huynh thật sự là vét hoài không hết nha.”
"Lần này có công pháp cho Tô tiểu muội rồi.”
"Đáng tiếc là mình đã học Vân Thủy Huyễn Mộng Công của y, có vết xe đổ của Thiên Y, mình cũng không dám đi nhổ lông dê nữa.”
"Nếu bị vị Tần sư huynh đã trở thành quỷ dị này phát giác được điểm đáng ngờ nào, nói không chừng mình sẽ bị y buộc dùng “Hoàn Chân”, vậy thì không đáng.”
Lý Phàm tiếc nuối lắc đầu.
Nghĩ đến bọn Tô tiểu muội, hắn di dời sự chú ý của bản thân, góc nhìn cũng lập tức chuyển sang cảnh hoang đảo.
Hắn đã sớm dùng Vô Tướng Sát Cơ tập trung vào Diệp Phi Bằng và Tiêu Hằng từ lâu.
Lúc này dời lực chú ý qua, Lý Phàm phát hiện rằng hơn một năm nay, Tiêu Hằng đã đạt đến tu vi Luyện Khí trung kỳ.
Xem ra y cách đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ cũng không còn xa nữa.
Trong khi đó, tốc độ tu luyện của Diệp Phi Bằng thì lại hơi chập, có vẻ như mới đột phá đến Luyện Khí trung kỳ, khí tức còn hơi bất ổn.
Hiện giờ, hai người đang luận bàn đối chiến.
Ngày nay, Tiêu Hằng đã có thể ngưng tụ ra mười chín thanh Định Hải thần kiếm.
Thủy kiếm màu lam bay lên không trung giống như du long bay múa gầm thét, đánh về phía Diệp Phi Bằng.
Còn Diệp Phi Bằng tuy hoảng nhưng không loạn, thân hình của y lướt như quỷ mị, khó thể xác định.
Y chạy như bay, dễ dàng né tránh từng đợt công kích của thủy kiếm.
Mỗi lần bước ra một bước, chân của y sẽ tạo ra một thanh thuỷ nhận, lặng yên không tiếng động bay về phía Tiêu Hằng.
Nhưng chúng chỉ vừa tới gần Tiêu Hằng thì đã bị thủy kiếm bất ngờ xuất hiện ngăn cản.
Diệp Phi Bằng cũng không nản chí, vẫn tiếp tục không ngừng tiếp cận Tiêu Hằng.
Dần dần, khi còn cách Tiêu Hằng một trượng, y còn đang lộ ra nụ cười âm mưu đã thành.
Thì lại chợt phát hiện, không biết từ lúc nào, Diệp Phi Bằng y đã bị mười chín thanh Định Hải thần kiếm bao vây!
Thân pháp có tốt đến đâu cũng không thể trốn thoát!
“Ta đầu hàng!” Diệp Phi Bằng nhanh chóng đưa ra quyết định, hô lớn.
Tiêu Hằng mỉm cười, Định Hải thần kiếm gào thét lướt qua, cắt đứt một sợi tóc của Diệp Phi Bằng.
"Mập mạp, ngươi phải cố gắng hơn đó. Tóc ta thu được từ ngươi đủ để bện thành mái tóc thiếu nữ rồi đó! Tiêu Hằng cười.
"Đắc ý cái gì, một ngày nào đó ta sẽ đánh ngươi một trận." Diệp Phi Bằng hừ lạnh một tiếng rồi lập tức co giò bỏ chạy.
Y đi tới bờ biển, âm thầm suy tư: "Không được, nếu vẫn tu hành ở trên hoang đảo này thì mình sẽ bị tiểu tử kia đè đầu cưỡi cổ mất."
"Thật sự hổ thẹn với danh tiếng người trọng sinh của mình."
"Mình nhớ rõ, ước chừng sang năm là Trương Hạo Ba sẽ đột nhiên xuất hiện. Y chỉ mất một năm ngắn ngủi mà đã từ một phàm nhân biến thành tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.”
“Mặc dù không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng mình có thể thử đi nẫng tay trên.”
“Chiếm cơ duyên của y cho riêng mình.”
"Năm sau, Thiên Dương động phủ mở ra. Tuy rằng Thiên Dương thực ra là khôi lỗi Hóa Thần nhưng chỉ cần chuồn đi thành công trước khi nó biến ra thể hoàn chỉnh thì chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.”
"Chà, một mình mình làm chuyện này chắc là hơi quá sức, phải nghĩ cách kéo Tiêu Hằng đi, để nó chặn bớt mấy khôi lỗi canh cửa giúp mình mới được. Với tốc độ của mình, vào đó càn quét một vòng rồi sau đó rút lui chắc không vấn đề gì.”
Diệp Phi Bằng nghĩ như vậy, viết ra tên của Trương Hạo Ba và Thiên Dương trên bãi cát, mặt lộ vẻ chờ mong.
Sau đó, y dùng chân xoá sạch chữ viết.
Trong Thiên Huyền kính, Lý Phàm nhìn thấy cảnh này thì cười nhẹ:
"Quả nhiên là có ý đồ cướp đoạt cơ duyên của Trương Hạo Ba. Không sao, mình đã sắp đặt sẵn từ lâu rồi."
"Xem kiếp này Diệp Phi Bằng có thể thu hút sự chú ý của Tùng Vân Hải hay không, lấy được nửa viên Thương Hải Châu."
Chuyển sự chú ý khỏi hoang đảo, Lý Phàm xem xét mấy tin nhắn mình nhận được, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.
"Vị đạo hữu này, Lý Thiên Mạch ngươi sáng tạo mạnh quá đáng. Có thể sống lại còn chưa tính, sau khi sống lại còn có thực lực mạnh hơn trước nữa? Chém gió quá mức rồi đó!”
"Ta đã tố cáo với Thiên Huyền kính, chắc chắn là xảy ra vấn đề. Nào có tu sĩ Trúc Cơ nào có sức chiến đấu thái quá như vậy?"
"Đạo hữu có thể tiết lộ hình mẫu của Lý Thiên Mạch này là vị nào hay không? Ta sẵn sàng dùng năm trăm điểm cống hiến để mua tin tức này!"

Những tin tức này đều do những tu sĩ thất bại khi đối chiến với Chương Thiên Mạch gửi tới.
Lý Phàm nhìn thoáng qua chiến tích của Chương Thiên Mạch trong khoảng thời gian này.
Tám thắng và một hòa.
Trận thắng tất nhiên không cần nói nhiều, hầu như đều là bị tử đan sau khi trọng sinh nghiền ép.
Ngược lại, trận hòa kia thì có chút thú vị.
Tuy rằng bên đối chiến kia có thức lực không mạnh nhưng khả năng phòng ngự thì vô cùng xuất sắc.
Xung quanh cơ thể đều có vòng bảo hộ giống như mai rùa bao phủ, vô luận có dùng thủ đoạn gì thì Chương Thiên Mạch đều không thể phá được lớp phòng ngự đó.
Tử Tiêu thần lôi đánh lên “mai rùa” cũng chỉ để lại những vết đen.
Trong khi đó, vị tu sĩ kia chỉ cần cười ruồi một tiếng thì những vết cháy đen này đã khôi phục như lúc ban đầu ngay tức thì.
Lý Phàm lại nhìn danh hiệu vị tu sĩ này, càng không biết nói gì hơn.
“Ngạc Hâm Nhậm...”
Hắn lập tức chặn vị tu sĩ này, vĩnh viễn từ chối đơn xin đối chiến của y.
Sau khi chặn, Lý Phàm sảng khoái tinh thần, lại đột nhiên nhận được thông báo nhắc nhở.
Mở ra xem, thì ra là tin nhắn do đại sư trận pháp Trương Chí Lương gửi tới.
Hóa ra, cuối cùng đám người bọn họ đã nghiên cứu Vạn Lý Sơn Hà Trận gần xong xuôi cả rồi, nên ai nấy đều đã trở về Sách Trận đường.
Từ khi nhậm chức đến nay, Lý Phàm và y cũng chỉ mới gặp nhau trên hòn đảo đó mà thôi.
Lần này, Trương Chí Lương bảo Lý Phàm đến Sách Trận đường một chuyến.
Để lần thứ hai khảo hạch trình độ trận pháp của Lý Phàm một chút, rồi sau đó dựa vào thành tích này sắp xếp công việc tiếp theo.
Lý Phàm cũng không chậm trễ, lập tức thay đạo bào màu vàng đen, đi tới Sách Trận đường.
Trương Chí Lương đã chờ sẵn ở đó.
Ngoài y ra, còn có một vị tu sĩ Trúc Cơ xa lạ.
Xem ra người nọ cũng giống Lý Phàm, đều đảm nhiệm chức vụ tu sửa viên trận pháp.
Lý Phàm lần lượt chào hỏi hai người, sau đó lẳng lặng đứng ở một bên.
Trương Chí Lương ra hiệu cho Lý Phàm chờ một lát.
Sau đó, còn có thêm ba vị tu sĩ Trúc Cơ lần lượt đến.
Chờ cho năm người đến đông đủ, Trương Chí Lương ném cho mỗi người một Thức Linh cầu rồi bảo: “Trước tiên kiểm tra trình độ trận pháp của các ngươi một lượt, xem trong khoảng thời gian này các ngươi có lười biếng hay không."
Lý Phàm nhận quả cầu nhỏ màu đen này, thuần thục phân ra một luồng thần thức tiến vào trong đó để giải đề.
Đều là những câu hỏi quen thuộc, Lý Phàm rất nhanh đã hoàn thành khảo nghiệm.
Còn bốn người khác thì đều vẫn đang đắm chìm trong Thức Linh cầu.
Trương Chí Lương thu hồi quả cầu nhỏ, tỏ vẻ hài lòng: "Không tệ."
Chờ mấy người còn lại hoàn thành khảo nghiệm, y nhìn về phía một người trong số họ với vẻ mặt âm trầm: “Tôn Linh, trong năm người, thành tích của ngươi xếp thứ ba nhưng ta vẫn phải sa thải ngươi. Có biết tại sao không?"
Sắc mặt của vị tu sĩ tên Tôn Linh này lập tức trở nên trắng bệch.
Y há miệng, dường như muốn biện giải cho bản thân. đắng trả lời: "Vãn bối biết. Trong khoảng thời gian này vãn bối lơ là việc nghiên cứu trận pháp, trình độ vẫn chỉ dừng lại ở ba năm trước..."
Trương Chí Lương khoát tay áo: "Biết vậy thì tốt, ngươi đi đi!"
Tôn Linh chắp tay hành lễ, ảm đạm rời khỏi.
Bốn người còn lại thấy thế, sắc mặt đều nghiêm túc.
"Được rồi, không cần hồi hộp. Tất cả các ngươi đều ổn."
Trương Chí Lương cười, nói: "Bởi vì nguyên nhân đặc biệt, ta cũng đã không giảng bài cho các ngươi trong một khoảng thời gian dài."
"Đúng lúc, gần đây đại trận hộ đảo của Hải Thông đảo bị người tập kích, hao tổn nghiêm trọng, cần phải tu bổ."
"Các ngươi đi cùng ta tu sửa nó."
"Nhân cơ hội này, ta sẽ giảng giải cho các ngươi những điều cần lưu ý khi kiến thiết và tu sửa trận pháp cỡ lớn."
Ba người còn lại đều gật đầu đồng ý lia lịa.
Lý Phàm nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Trương đại sư, ta nhớ hình như Hải Thông đảo này nằm ở phía bắc Tùng Vân Hải, gần Ung Lương châu."
"Lúc này đột nhiên bị người tập kích..."
"Chẳng lẽ, là người của Ngũ Lão Hội giở trò quỷ?"
Trương Chí Lương gật đầu: "Đúng là do một vị tu sĩ Nguyên Anh của Ngũ Lão Hội ra tay phá hỏng."
"Nhưng mà trái lại, việc này là do Vạn Tiên Minh chúng ta đuối lý nên đành phải nhận."
Lý Phàm ngạc nhiên nói: "Chúng ta đuối lý trước? Sao lại thế?"
Trương Chí Lương có chút bất đắc dĩ nói: "Còn không phải do Giang Chính Tịch của Diễn Võ đường kia làm ra sao."
“Nghe nói y truy tìm kẻ lừa đảo gì đó rồi đuổi thẳng tới Ung Lương châu."
"Kết quả, người không tìm được, ngược lại bị người của Ngũ Lão Hội phát hiện."
"Thân thủ của hai người Giang Chính Tịch và Đô Hưng Xương này đều không tầm thường."
"Hai người liên thủ lại có thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết của năm gã tu sĩ Kim Đan và một tu sĩ Nguyên Anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận