Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 884: Âm mưu cũ bại lộ

Một thanh kiếm gỗ bình thường, thẳng tắp cắm trên mặt đất.
So với cái Lý Phàm nhìn thấy ở Thiên Kiếm tông Vẫn Tiên cảnh không hề giống nhau.
Dường như theo dòng thời gian, đã mất đi tác dụng trên người bọn họ.
Nghìn năm như cũ.
Trông thấy cảnh tượng trước mắt, thậm chí Lý Phàm cũng sinh ra một loại ảo giác, thứ mà bản thân nhìn thấy trong Vẫn Tiên cảnh, chính là thanh kiếm gỗ này.
“Không biết tiểu tử Sóc Phong kia dùng cách gì để lấy được kiếm gỗ này đi nữa.”
Đến nay Lý Phàm cũng đã nhìn ra được một chút manh mối.
Nơi này có ngàn vạn kiếm tàn, dùng ‘kiếm’ làm trung tâm, hình thành một thế trận mờ ảo.
Muốn cưỡng ép lấy Thiên chi kỳ này đi, không chỉ là phải đối mặt với sự phản kháng của ‘kiếm’.
Còn tạo nên sự công kích của toàn bộ kiếm nơi này.
Cho dù là tu vi hiện nay của Lý Phàm, miễn cưỡng có thể làm được. Cũng tuyệt đối sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, gây chú ý cho Vạn Tiên Minh.
“Vẫn là nên để nó cam tâm tình nguyện mà đi theo, mới là chính đạo.”
“Đáng tiếc…”
Lý Phàm thử truyền đạt ý muốn của mình, kiếm gỗ căn bản là hoàn toàn không để ý.
May là Lý Phàm cũng không phải thật sự muốn đem nó đi.
Lấy một viên Ngộ Đạo đan ra uống, Lý Phàm ngồi ngay ngắn trên mặt đất, cảm nhận kiếm vận trên thân kiếm.
Ví trí của Lý Phàm lúc này, cách kiếm gỗ là gần nhất trong toàn bộ tàn kiếm của Kiếm Trủng.
Không quan tâm những địch ý lúc có lúc không từ kiếm này truyền đến, Lý Phàm chỉ nghiêm túc lĩnh hội nó.
Dưới sự trợ giúp của Ngộ Đạo đan, cộng thêm vốn dĩ ngộ tính của Lý Phàm cũng tốt, lúc trước đã từng cảm ngộ một thời gian ở Vẫn Tiên cảnh.
Trong nháy mắt, rất nhiều cảnh tượng không ngừng xuất hiện trong đầu óc hắn.
“Hửm?”
“Dường như bản thân kiếm gỗ này, sau khi trải qua thời gian nghìn năm, cũng đã sinh ra biến hoá nào đó.”
“So với cái ta nhìn thấy trong Vẫn Tiên cảnh, càng thêm…”
Lý Phàm nghĩ hồi lâu cũng không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung.
Nói hoàn thiện ấy à, ‘Kiếm’ mà vốn dĩ Bạch tiên sinh tiện tay ngưng thành, chính là kiếm đạo Huyền Hoàng giới hoá thành, hoàn mỹ không tì vết.
Nói là mạnh hơn ấy à, vỏn vẹn tính chất của hai loại có điểm khác biệt. kiếm gỗ hàng nghìn năm trước, chưa chắc sẽ yếu hơn thanh hôm nay.
“Nên nói là, theo sự thay đổi của thiên đạo Huyền Hoàng giới, Thiên chi kỳ này, cũng theo đó mà sinh ra thay đổi.”
“Nói tóm lại, vẫn là thanh kiếm trước mắt này, có thể phát huy càng lớn lực chiến đấu trong thời buổi Hoàng Huyền giới hiện nay.”
Lý Phàm như đã ngộ ra.
Ngay lúc Lý Phàm đang cố gắng lĩnh hội chân ý của Hoàng Huyền kiếm đạo, thử bắt chước hành động tay không chế tác Thiên chi kỳ của Bạch tiên sinh trong Kiếm Trủng.
Biển Tùng Vân, đảo Hải Hiên.
Một vị tu sĩ tên là Yến Long Giang lại âm thầm đến tìm phân thân Quý Thiệu Ly.
Nhìn bộ dạng đối phương muốn nói lại thôi, Quý Thiệu Ly cười cười: “Yến đạo hữu có chuyện gì cứ nói thẳng, ngươi cũng là nguyên lão hỗ trợ của biển Tùng Vân chúng ta rồi. Hội hỗ trợ của chúng ta có được quy mô như hiện này, cũng là nhờ nỗ lực tuyên truyền của ngươi.”
Yến Long Giang bây giờ mới có chút căng thẳng mà đè thấp giọng, nói “Lúc đầu khi nhóm sáu người bọn ta gia nhập Hội hỗ trợ, Quý đạo hữu đã từng hứa qua, sẽ cung cấp cho mỗi người bọn ta động thiên cần dùng để thăng cấp Nguyên Anh...”
“Không biết bây giờ còn tính không…”
Yến Long Giang nuốt nước bọt, mặt tràn đầy thấp thỏm nói.
Cũng không trách được điệu bộ như vậy của hắn, dù sao Hội hỗ trợ hiện nay cũng không giống lúc xưa. Trong vài năm ngắn ngủi, đã phát triển rắc rối phức tạp. Càng có không ít thành viên đã tiến lên nhậm chức trong Vạn Tiên Minh, tiền đồ vô lượng.
Mà bản thân Quý Thiệu Ly càng thần bí khó lường, ngay cả tu sĩ Hợp Đạo trước mặt hắn cũng phải cung kính lễ độ.
Nếu như hắn không đồng ý, Yến Long Giang tuyệt đối cũng sẽ không dám để lộ ra một chút bất mãn nào.
“Ha ha, đây là lời gì vậy Yến đạo hữu. Lời con người Quý mỗ ta nói ra, trước giờ một là một hai là hai. Chẳng qua chỉ là một động thiên nhỏ nhặt, thưởng cho người có công trong Hội, lại có gì là không nỡ chứ?” Quý Thiệu Ly vỗ vỗ vai Yến Giang Long, bảo hắn yên tâm.
Sau đó hỏi tiếp: “Đạo pháp mà Yến đạo hữu ngươi tu là gì, muốn có loại động thiên như thế nào?”
Thực ra tình hình của đối phương Quý Thiệu Ly đã nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn là hỏi như thế.
Yến Giang Long nghe vậy thì mừng rỡ, vội đáp: “Tại hạ tu hành chính là ‘Thất Sát Ngự Phong chân quyết’, còn về động thiên ấy à…”
“Không dám đòi hỏi, chỉ cần rộng rãi một chút là được.”
Yến Long Giang nhỏ giọng nói.
Quý Thiệu Ly gật nhẹ, khoảnh khắc sau, một mục tiêu thích hợp xuất hiện trong đầu hắn.
Không nói nhiều lời, liền sau đó Quý Thiệu Ly bèn dẫn theo Yến Long Giang, yên lặng tiến về điểm đến.
Ở châu Tụ Triều, Quý Thiệu Ly là Hộ pháp ở đây.
Trong vòng chưa đến bảy ngày, Yến Long Giang đã thành công thôn phệ được ‘Liệt Phong động thiên’.
Đem khí tức dao động trên cơ thể vẫn chưa thể bình ổn áp chế xuống, Yến Long Giang cung kính hành lễ với Quý Thiệu Ly.
“Đa tạ đạo hữu thành toàn.”
“Ơn này không có gì báo đáp, ngày sau nhất định vì Hội hỗ trợ mà quên mình!”
Quý Thiệu Ly xua ta: “Nơi đây tai mắt nhiều người, về trước hẵng nói.”
Chính vào lúc hai người vừa rời khỏi không lâu.
Một vị tu sĩ trung niên thân mặc trường bào màu xanh chậm rãi thong dong dạo bước đến gần Liệt Phong động thiên.
Xem xét trái phải một phen, sau khi xác định xung quanh không có người.
Hắn bấm hai tay niệm quyết, định tiến vào bên trong động thiên.
Ai ngờ căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.
Sắc mặt tu sĩ trung niên trở nên tái xanh, cố chấp lại một lần bấm quyết.
Kết quả như cũ.
Lần này hắn triệt để hoảng loạn.
Lấy ra một mảnh linh phù. Sau khi thông cáo không bao lâu, lại đến thêm một vị hắc nhân tu sĩ cường tráng.
Hắc nhân tu sĩ che đi dung mạo, khí tức toả ra trên thân thể, đã là cảnh giới Hoá Thần.
Sau khi hắn xem xét một phen, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Liệt phong động thiên này, bị người ta trộm mất rồi!”
Mặt tu sĩ trung niên áo xanh tràn đầy nét không dám tin tưởng: “Cái gì? động thiên mất rồi?”
Hắn ngây ngốc nhìn trước mặt: “Ai mà dám to gan như vậy!”
Sát ý trong mắt tu sĩ áo đen cơ bản không thể đè xuống được: “Khặc khặc, trước đây chỉ có Hạng gia chúng ta lấy đồ của người khác, lần nay hay rồi, bị kẻ khác ức hiếp trên đầu trên cổ này!”
“Điều tra! Điều tra đến cùng! Ta lại muốn xem xem, là tên nào lại phách lối như vậy!”
Phản ứng của Hạng gia rất nhanh nhẹn.
Chưa đầy công sức nửa chung trà, liền có năm sau tu sĩ đến hiện trường vụ án.
Trải qua một trận thi pháp xong, trông thấy hai bóng ảnh mờ nhạt.
“Tiếc rằng, đối phương cũng không phải loại lương thiện. Dùng bí pháp thi triển che đậy, chỉ có thể hoàn nguyên đến như vậy thôi.”
Trong mấy người điều tra này, nam tử tóc trắng làm thủ lĩnh có chút lấy làm tiếc mà nói.
“Có thể truy được hành trình không?”
“Thời gian vừa qua cũng không lâu lắm, chắc là có thể.” Nam tử tóc trắng gật đầu nói.
Nói xong, hắn lấy ra một cái la bàn hình vuông màu vàng kim, ném lên không trung.
Mà sau đó hai luồng hành trình ánh bạc nhàn nhạt xuất hiện trước mắt mọi người.
“Xem hướng này, là thông đến Tụ Triều Thiên thành rồi.”
“Hứ, vậy mà vẫn là thành viên của nội bộ Vạn Tiên Minh.” Tu sĩ áo đen của Hạng gia nghiến răng cười mỉa mai nói.
“E là tu sĩ của các châu khác, không phải là tu sĩ trong vùng của Tụ Triều chúng ta. Chỉ là không biết, tin tức Liệt Phong động thiên ở chỗ này, làm sao lại lộ ra được.” Giọng điệu nam tử tóc trắng có chút nghi ngờ.
“Nói ra thì, có một chuyện không biết Hạng huynh ngươi đã từng nghe qua chưa?”
“Hử?”
“Trước đây không lâu Tiên Phàm Chướng đột nhiên bùng nổ à, sau khi bình ổn trở lại, Tiên Minh phái người đến phía dưới châu Kỳ Lĩnh điều tra một phen. Phát hiện ở đấy vốn có dấu tích hoạt động của thiên địa chi phách. Nhưng lại bỗng nhiên biến mất rồi.” Nam tử tóc trắng truyền âm nói.
“Là ý gì?” Tu sĩ áo đen híp mắt lại.
“Thiên địa chi phách biến mất kia, vốn dĩ là động rỗng để phục hồi phía dưới châu Kỳ Lĩnh. Chính là bởi vì sự biến mất của nó, mới làm cho Tiên Phàm Chướng bùng nổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận