Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 591: Tùng Vân sinh trăm thái

“Con mẹ nó, trả tiền lại đây!”
“Ta nói Lý Phàm kia sao lại tự dưng hảo tâm như thế! Kế hoạch quyên tư ngưng thật lâu không có dấu hiệu nào lại mở lại! Mở lại thì mở lại đi, còn hủy bỏ hạn mức tối đa chiêu mộ! Thì ra là chờ chúng ta ở đây!”
“Đúng đấy, năng lực thôi diễn của người này đã đạt đến trình độ siêu phàm, ngay cả loại chuyện như Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội ngưng chiến đều có thể không cần đoán cũng biết, lần này thả ra công pháp, sao hắn có thể không suy đoán ra được? Ta thấy hắn cũng là muốn nhân cơ hội này hố các huynh đệ một khoản!”
“Không đến mức đó chứ, lấy tài sản địa vị của Bí sứ đại nhân hiện giờ thì sao còn để ý tí tiền lẻ này của chúng ta?”
“Một người, mười người thì có lẽ hắn còn không động lòng. Nhưng lần này tu sĩ tham gia chiêu mộ đâu chỉ hơn vạn! Nhiều độ cống hiến như vậy, đừng nói một Bí tự sứ châu vực nho nhỏ như hắn, cho dù là tiên tôn Hợp Đạo e rằng cũng phải đỏ mắt! Các ngươi cứ chờ xem, lát nữa lúc tìm Hà Chính Hạo đòi về độ cống hiến của chúng ta, hắn nhất định khước từ đủ kiều!”
Dưới sự cổ động của không ít tu sĩ, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, quần chúng kích động.
Vây quanh ở cửa lớn Bố Chính đường, rất lâu không muốn rời đi.
Theo lý thuyết, tại khu vực hạch tâm giữa tiên thành, những người không liên quan không được phép tụ tập.
Nhưng sự kiện quyên tư lần này dính đến quá nhiều người, ngay cả không ít tu sĩ trong thể chế đều góp vào toàn bộ tài sản.
Hiện giờ công pháp giảm 50%, những người này trong lúc nhất thời không lấy ra được đủ đủ độ cống hiến.
Thân phận bọn họ đặc biệt, gây chuyện với người lãnh đạo trực tiếp tất nhiên là không dám.
Nhưng lá gan mở một mắt nhắm một mắt, để những người này tới “thay mình duy quyền” lại có.
Sau đó đã tạo thành cảnh tượng hỗn loạn như này.
Bên ngoài ầm ĩ vang trời, bên trong Bố Chính đường, Cao Viễn và Hà Chính Hạo lại dương dương tự đắc, không mảy may lo lắng.
“Một đám điêu dân!”
“Lúc trước đã nói chắc là năm năm. Năm năm là năm năm! Mới vừa qua bao lâu đã nhao nhao muốn chuộc về độ cống hiến rồi?”
“Thật sự cho rằng từng phần thương khế ta và các ngươi vất vả ký kết là giả?”
Giọng điệu Hà Chính Hạo khinh thường, ánh mắt không ngừng lướt qua trên mặt kính Thiên Huyền Tiểu Kính phía trước.
““Long Đằng Cửu Biến”, công pháp Hoá Thần, chín mươi lăm vạn độ cống hiến. Lột xác như rồng, có thể nghịch thiên sửa mệnh, tái tạo bản thân...”
““Tụ Lý Sơn Hà”, công pháp Hoá Thần, một trăm vạn độ cống hiến, tu luyện đến đại thành, trong lúc giơ tay nhấc chân có thể vung tay áo thu sơn hà...”
Từng môn công pháp ngày trước nghĩ cũng không dám nghĩ, giờ đây hắn lại không chút gánh nặng tùy ý lựa chọn.
Đi theo sau lưng Lý Phàm mấy năm ngắn ngủi, hắn sớm đã không phải trấn thủ đảo Lưu Ly ngay cả một trăm điểm độ cống hiến đều phải tính toán tỉ mỉ lúc trước.
“Tuy là những công pháp Hoá Thần đều không tệ lắm, nhưng chung quy vẫn kém chút ý nghĩa. Không bằng một bước đúng chỗ, trực tiếp đổi công pháp Hợp Đạo.”
“Cơ hội hiếm có.”
Hà Chính Hạo chọn đến hoa mắt, lúc này một ý niệm hiện lên trong đầu bèn kiềm nén không nổi nữa.
Sau khi xem xét kỹ càng thuyết minh của mấy bộ công pháp Hợp Đạo, mấy bộ công pháp Hoá Thần trước đó còn vừa ý bỗng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
“Ừm... Những thứ này đều là vật phi phàm, thấp nhất cũng cần tới hai trăm vạn độ cống hiến, độ cống hiến trong tay có chút không đủ.”
“Muốn lựa chọn cái tương đối thích hợp với ta thì lại thiếu càng nhiều.”
“Chẳng qua cũng không phải không thể nghĩ vài cách...”
Hà Chính Hạo âm thầm tính toán trong lòng.
Mà Cao Viễn bên cạnh từ đầu đến cuối đều trầm mặc không nói. Chỉ là vẻ hưng phấn trong mắt làm sao cũng không che giấu được.
Giống như Hà Chính Hạo, hắn đang lựa chọn công pháp ưng ý trong lòng.
Chỉ có Chu Thanh Ngang ngồi ngay ngắn giữa hai người là khác.
Chỉ nhắm mắt trầm tư, không hề bị lay động.
“Công phu dưỡng khí của Chu Thanh Ngang càng làm khiến người ta giật mình, loại dụ hoặc này đều có thể chống cự. Cũng khó trách Bí sứ đại nhân ngày càng coi trọng hắn.” Hà Chính Hạo và Cao Viễn lúc rảnh rỗi lơ đãng liếc qua Chu Thanh Ngang đều nghĩ như vậy.
Kể từ trước đây không lâu, sau khi lục tục có tu sĩ tìm tới cửa, muốn chuộc về sớm độ cống hiến, bọn họ bị quấy rầy phiền không chịu nổi.
Ba người đều cùng nhau trốn ở đây, cửa lớn đóng chặt, nhắm mắt làm ngơ.
Không lâu sau, Chu Thanh Ngang vẫn luôn ngậm miệng không nói chợt lên tiếng: “Tùy ý bọn họ ầm ĩ như thế mãi trái lại cũng không phải cách hay.”
“Chúng ta thì chẳng sao cả, mặc cho bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ. Chỉ sợ bọn họ dưới cơn giận dữ nói không lựa lời, làm hỏng danh dự của Bí sứ đại nhân.”
“Tiếng người đáng sợ! Đến lúc đó truyền đi, người ngoài không rõ tình hình còn sẽ thật sự cho rằng Bí sứ đại nhân là loại tiểu nhân tham tài sản của người khác đó!”
Cao Viễn phản ứng cực nhanh, lời của Chu Thanh Ngang còn chưa dứt thì hắn đã phụ họa nói: “Không sai, Bí sứ đại nhân còn muốn dựa vào việc này lung lạc lòng người nữa. Nếu lại kéo dài như vậy sợ là phải trì hoãn mưu đồ của đại nhân!”
Lúc này Hà Chính Hạo ngẩng đầu, ngẩn ngơ hỏi: “Hai vị đạo hữu có cao kiến gì?”
“Trước đó không phải Bí sứ đại nhân đã từng dặn dò, trên thương khế cũng đã viết rõ rồi à. Muốn chuộc về sớm cũng không phải không được. Đơn giản chỉ là trừ một ít tiền bồi thường hợp đồng, đồng thời cấm tham gia kế hoạch quyên tư sau này cả đời thôi.”
“Ngươi ra ngoài nói rõ với bọn họ. Nếu như bọn họ vẫn khư khư cố chấp, vậy cứ trả lại độ cống hiến bọn họ là được.”
“Ngươi ghi sẵn danh sách, ta báo cáo cho Bí sứ đại nhân. Việc này chẳng phải giải quyết rồi sao?”
Chu Thanh Ngang chậm rãi nói.
Trong lòng Hà Chính Hạo lại âm thầm kêu khổ không ngừng: “Ngươi nói nhẹ nhàng lắm, đó mà là một tí tiền bồi thường hợp đồng à? Đó ước chừng là một phần ba lận đấy! Đều là cực khổ vất vả mới tích lũy được, có bao nhiêu người bỏ được? Nếu thật sự nói như vậy, bọn họ còn không xé xác ta?”
Hắn như cầu cứu nhìn về phía Cao Viễn, chỉ thấy hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình.
“Hà đạo hữu?”
Nghe giọng điệu lần nữa nặng thêm của Chu Thanh Ngang, Hà Chính Hạo bất đắc dĩ chỉ đành kiên trì đáp ứng.
Trong nháy mắt khi hắn đi ra Bố Chính đường, quần thể tu sĩ vốn tiếng người huyên náo bỗng tập thể an tĩnh lại.
Đồng loạt nhìn Hà Chính Hạo.
“Rầm!”
Cửa lớn sau lưng nhanh chóng đóng lại, Hà Chính Hạo lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Chư vị, xin nghe ta giải thích!”
Lúc Hà Chính Hạo vắt hết đầu óc giảng đạo lý với một đám tu sĩ.
Hàn Dịch lại vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong hối hận cực độ.
Sau khi tin tức công pháp giảm giá công bố ra, tuy hiện tại trên người hắn không có đồng nào nhưng cũng ôm tâm thái tham gia náo nhiệt, bắt đầu nghiên cứu danh sách công pháp công bố lần này.
Không xem còn ổn, vừa xem là khiến lòng hắn nháy mắt có phần mất cân bằng.
Trong đó có một môn công pháp tên là “Không Kiếp Hỗn Nguyên Thư”, có diệu dụng tránh tai hoạ, tránh kiếp nạn.
Đồng thời chỉ là công pháp Hóa Thần, sau khi giảm 50% chỉ cần một trăm mười vạn độ cống hiến là có thể mua được.
“Nếu như phối hợp với Thiên Vận Kinh của ta thì có thể giảm bớt hậu quả bị thiên vận phản phệ của ta trên diện rộng.”
“Cuối cùng cũng không cần lo lắng giống trước đó, tai ách chẳng hiểu ra sao ập vào người.”
“Quả thực rất thích hợp với ta...”
Hàn Dịch càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.
“Đáng giận! Sao lúc trước ta lại không quản nổi đôi tay này chứ!”
Trong lòng tích tụ, trong lòng Hàn Dịch buồn bực suýt thì phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận