Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1014: Thân bất tử nghìn năm

Dù đã sớm biết được tiền căn hậu quả mọi chuyện, Lý Phàm quan sát và đối mặt với uy Tiên Khư một lần này nữa mà vẫn cảm thấy hơi kinh tâm động phách.
Sau khi hình ảnh phát xong hết, bóng ảo của Liễu Như Trần giao phó di chúc.
Nghĩa tử Liễu Nhất Hàng đảm nhận vị trí Tông chủ Dược Vương tông, tất cả trưởng lão còn lại bằng lòng nâng đỡ, hỗ trợ tốt nhất có thể.
Nếu không tình nguyện, có thể tự rời khỏi Dược Vương tông, không bắt buộc.
Sau khi trở về Huyền Hoàng giới, không vội báo thù, ẩn nấp trong Trường Sinh cốc chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Đã biết giống như trước đó.
Nhưng sau khi Lý Phàm tạm thời đạt được quyền kiểm soát Dược Vương Chân đỉnh nhưng chưa vội vàng rời đi.
Mà là tiếp tục chờ đợi trong phòng điều khiển này.
Bóng ảo của Liễu Như Trần hoàn toàn tan đi, sau đó hắn cũng không hề rời đi.
Kiên nhẫn chờ đợi gần nửa ngày, dường như không lộ tí đầu mối nào.
Lý Phàm trầm ngâm một lúc, điểm kết Giải Ly điệp nhanh chóng vận chuyển, một trận pháp được hình thành.
Trong mắt lộ ra một tia sáng lạnh, Lý Phàm bày ra trận pháp bên trong phòng điều khiển ngay tắp lự.
Tác dụng chủ yếu của trận pháp là để tất cả tàn hồn đang ẩn nấp không còn chỗ che thân!
Đúng vậy, Lý Phàm nghi ngờ Liễu Như Trần của Dược Vương tông chưa hoàn toàn chết đi!
Đó cũng không phải là suy đoán vô cớ.
Phải biết, Lý Phàm hiện tại có thể xưng là nhìn nhiều trông rộng.
Cơ quan, trận pháp, cấm chế, đủ loại tồn tại có gì chưa từng nhìn thấy?
Mà bóng ảo ban bố di chúc trước mắt đây lại không nằm trong số này.
Có thể duy trì hình ảnh nói xong một tràng xuyên suốt thế này, tất nhiên có sức mạnh nào đó chống đỡ.
Các lựa chọn về phương diện ngoại vật đã bị loại trừ, vậy chỉ lại một khả năng duy nhất chính là sức mạnh thần hồn của chính bản thân Liễu Như Trần!
Trận pháp đã thành, thuận theo từng đường sáng ngang dọc giao thoa với nhau liên tục đảo qua lại trong không gian.
Quả nhiên hệt như suy đoán của Lý Phàm, một bóng người càng mờ ảo hơn bị ép phải hiện ra một lần nữa!
Thậm chí còn không thể giao tiếp bằng thần thức, như thể sắp hồn phi phách tán bất cứ lúc nào.
Cảm nhận được sự bất đắc dĩ và tuyệt vọng thoáng tỏa ra từ đối phương, Lý Phàm hừ một tiếng.
Vươn tay tóm Liễu Như Trần vào trong bàn tay.
Không chút khách sáo, bao gồm cả nguyên lực Vô Diện chân tiên ảnh hưởng đều bị Lý Phàm chậm rãi đưa vào.
Thần hồn Liễu Như Trần dần trở nên rõ ràng hơn, cùng lúc đó bản thân hắn cũng xuất hiện trong mạng lưới cảm ứng của Lý Phàm.
“Một chiêu ve sầu thoát xác này của Liễu tông chủ hay lắm, suýt nữa đến cả bản tôn cũng bị qua mặt.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
“Đạo hữu nói đùa rồi.” Liễu Như Trần lộ vẻ mặt đắng chát.
“Chẳng hay đạo hữu xuất thân tông môn nào?” Hắn hỏi dò.
“Huyền Thiên giáo.” Lý Phàm cười gian, đáp.
“Hả?” Thần hồn Liễu Như Trần chấn động, vốn đã khó ngưng tụ lại thành thực. Giờ phút này sau khi nghe Lý Phàm trả lời càng lung lay muốn vỡ vụn bất kỳ lúc nào.
Khó khăn lắm mới ổn định lại tinh thần, trong lòng Liễu Như Trần vẫn còn sợ hãi, nói: “Lời nói đùa thế này tốt nhất đừng nói bậy thì hơn…”
Lời còn chưa dứt, vô tận ảo ảnh huyết nguyệt sau lưng Lý Phàm lập tức hiện ra.
Một thứ uy áp của tu sĩ Hợp Đạo vượt xa thượng cổ hiển hiện, chỉ mỗi khí tức đã suýt nữa ép vỡ thần hồn yếu đuối hiện giờ của Liễu Như Trần.
“Ngươi cho rằng ta nói dối? Dược Vương tông các ngươi cùng lắm chỉ trải chừng nửa ngày, nhưng Huyền Hoàng giới đã trải mấy nghìn năm rồi!” Lý Phàm nở nụ cười lạnh lẽo.
Lúc này Liễu Như Trần như vừa mới tỉnh mộng: “Cái gì? Mấy nghìn năm?”
Hắn bấm ngón tay tính thử, đúng là Lý Phàm không nói sai.
Khuôn mặt vốn đã mờ ảo càng trở nên trắng bệch: “Biết sẽ sinh ra ảnh hưởng đến thời không, nhưng không ngờ vậy mà tới tình trạng như thế.”
Tuy vô cùng chấn động nhưng dẫu sao Liễu Như Trần cũng là chủ của một tông môn, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
“Nói vậy, Huyền Thiên giáo khôi phục ngai vàng thành công, nắm giữ quyền to rồi?” Liễu Như Trần cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Ha ha.” Lý Phàm như cười như không, sau đó khẽ chỉ, thuật lại đại khái tình hình hiện tại của Huyền Hoàng giới.
Liễu Như Trần hiểu rõ thay đổi nghìn năm qua, thật lâu sau vẫn không nói gì.
“Hừ, ta tình cờ biết được giai thoại thất truyền khi Dược Vương tông các ngươi rời đi. Trước đó không lâu lại nhìn thấy hỏa lưu tinh xẹt qua trên trời, tâm huyết dân trào, mới tính ra được tiền căn hậu quả sự tình.”
“Dựa theo quy củ Huyền Thiên giáo chúng ta, loại phản đồ đã ngu xuẩn lại còn vô dụng giống các ngươi đều phải xử tử bằng sạch.” Trong ánh mắt Lý Phàm lóe lên một tia sát khí.
Chẳng qua lời nói tiếp theo xoay chuyển: “Có điều, bây giờ không giống khi xưa. Muốn lật đổ Vạn Tiên Minh, gây dựng lại Huyền Thiên giáo cần phải tập hợp tất cả lực lượng có thể hợp tác được.”
“Nên mới cho Dược Vương tông các ngươi một cơ hội…”
Lý Phàm nhìn Liễu Như Trần, mắt lộ sự hung ác.
Liễu Như Trần đâu còn lựa chọn nào khác? Không chỉ bản thân mà tính mạng của các đệ tử ngủ say bên trong Dược Vương đỉnh đều chỉ dựa vào một suy nghĩ của đối phương.
Liễu Như Trần đành phải đồng ý.
“Hừ, thật ra ý kiến của ngươi cũng chả quan trọng lắm. Nếu đã từng bái Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên, ngươi muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được.” Lý Phàm vừa cười vừa nói.
Liễu Như Trần nhớ lại pho tượng đá không có gương mặt đột nhiên xuất hiện trong thần hồn của bản thân trước đây, không nhịn được thầm run sợ một hồi trong lòng.
Tạm thời thu Liễu Như Trần và Dược Vương đỉnh vào trong động thiên, Lý Phàm trở về Linh Mộc giới, gọi Xảo Công cư sĩ tới.
Xảo Công cư sĩ đang nghiên cứu Thiên Dương tới xuất thần, giờ phút này bị Lý Phàm quấy rầy, nét mặt hắn hơi không vui.
“Vị bằng hữu này của ta đã mất đi cơ thể vì một lý do ngoài ý muốn, ngươi có thể chế tạo một con rối có thể yên thân cho hắn không?” Lý Phàm đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Với tình trạng thần hồn của Liễu Như Trần hiện tại, miễn cưỡng duy trì bóng người cũng khó khăn.
Càng đừng đề cập tới chuyện tu hành một lần nữa.
Muốn bù đắp thần hồn, hơi phiền phức.
Không bằng để Xảo Công bỏ ra chút sức.
Xảo Công cư sĩ nhìn Liễu Như Trần một cái, gật đầu nói: “Không thành vấn đề! Chẳng qua chỉ là con rối Thiên Cơ tầm thường thôi mà, lúc trước hắn đạt tu vi Hợp Đạo phải không? Chỉ sợ cơ thể con rối không thể phát huy toàn bộ thực lực vốn có của hắn.”
“Chỉ cần có thể hoạt động là được.” Lý Phàm cũng không thèm để ý.
Cứu sống Liễu Như Trần chẳng qua là để khống chế Dược Vương tông tốt hơn thôi.
Trong tay đã không có Chân Thực Dụ Quả, nếu vừa đe dọa vừa hứa hẹn để từng người một của Dược Vương tông thần phục, nói thật ra khá nguy hiểm.
Dù sao ở kiếp trước đã từng xuất hiện đầu mối này rồi.
Chỉ cần Liễu Như Trần ở đây, không phải lo Dược Vương tông mất khống chế.
Xảo Công thì thầm trong miệng, đòi một vài vật liệu với Lý Phàm.
Sống ở Huyền Hoàng giới đã lâu năm rồi, tất cả vật liệu Xảo Công đòi hỏi đều sản xuất từ bản địa Huyền Hoàng giới.
Lý Phàm nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ.
“Vậy…”
“Tinh túy nguyên lực, có thể cung cấp một ít không?”
Ngay trước lúc chuẩn bị rèn đúc con rối, Xảo Công chợt đưa ra yêu cầu.
Hình như sợ Lý Phàm hiểu lầm, hắn chủ động giải thích: “Chưa từng sử dụng tinh túy nguyên lực thì cũng nên thử chứ nhỉ?”
“Nếu không cứ thi triển thẳng lên người tiểu huynh đệ Thiên Dương, trong lòng ta cũng không chắc.”
Lý Phàm im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của Xảo Công.
Xảo Công lập tức trở nên phấn khích hơn.
Gần như gạt bỏ phương án rèn đúc trước đó, lại yêu cầu một vài vật liệu với Lý Phàm.
Lúc này mới bắt đầu rèn đúc con rối Thiên Cơ.
Mà quá trình rèn đúc cũng khá mới lạ.
Không sử dụng hỏa diễm hữu hình nào mà là trực tiếp dùng nguyên lực kim sắc trong hư không, gột thành cái bóng mờ mờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận