Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 241: Thái Nhất thu Thiên Sát

"Vân Thủy thiên cung, Quy Xà Thái Nhất..."
Lý Phàm suy tư một hồi, bắt đầu lên kế hoạch trong đầu.
Tất nhiên hắn sẽ không để bản thân mình phải mạo hiểm đi tới Thái Nhất điện để thử uy lực của Thiên Sát kiếm.
Song, với Vô Tướng Sát Cơ, hắn cũng không cần phải đặt mình vào nguy hiểm như vậy.
Lý Phàm lệnh cho phân thân ra ngoài sắp xếp một phen.
Còn bản thể hắn thì lại lặng lẽ đến trước Vân Thủy thiên cung, ôm cây đợi thỏ.
Rất nhanh sau đó, không biết từ đâu đến, một bản hướng dẫn thăm dò Vân Thủy thiên cung được truyền khắp Tùng Vân Hải.
Mới đầu, các tu sĩ vẫn duy trì thái độ hoài nghi với nội dung trong bản “hướng dẫn” này.
Nhưng sau một thời gian, có vài tu sĩ mạnh dạn đi thử nghiệm, kết quả ai nấy đều nhận được công pháp truyền thừa.
Vì thế, độ chính xác của bản hướng dẫn thăm dò này đã được kiểm chứng.
Chỉ cần tu sĩ có thể nắm giữ được quy luật thì gần như có thể tránh khỏi tử vong.
Vì vậy, Vân Thủy thiên cung, vốn đã hấp dẫn tu sĩ tới thăm dò, nay lại càng trở nên náo nhiệt.
Không chỉ riêng những tán tu liều mạng mà ngay cả đám người trước nay vẫn luôn đặt vấn đề bảo mệnh lên hàng đầu như thành viên của Vạn Tiên Minh, sau khi nhận được “"đáp án qua cửa", cũng không chống lại được dụ hoặc.
Mọi người nhao nhao tiến về Vân Thủy thiên cung thăm dò, muốn tìm kiếm cơ duyên của bản thân.
Trong khi đó, Lý Phàm ẩn núp bên ngoài đã lâu, hắn dùng Vô Tướng Sát Cơ khoá chặt những người có khí vận cao.
Mượn tầm mắt của bọn họ để điều tra Thiên Sát kiếm huyền bí kia.
Bởi vì, từ đầu đến cuối trong bản hướng dẫn, hắn chỉ ghi lại phương pháp đánh thức Quy Xà khi tới gần Thái Nhất điện chứ không nhắc đến có thể đạt được gì trong đó.
Bản tính của con người trên đời này chính là “được voi đòi tiên”.
Các tu sĩ bình thường vẫn ôm suy nghĩ rằng nơi càng sâu trong Vân Thủy thiên cung thì cơ duyên ở đó sẽ càng quý giá.
Nhiều người tới thăm dò như vậy, không hề thiếu những kẻ có tinh thần dũng sĩ.
Cho nên, dưới sự quan sát của Lý Phàm.
Có mười mấy người, sau khi đạt được chỗ tốt từ các nơi trong Vân Thủy thiên cung, bắt đầu cảm thấy chưa thoả mãn nên đi về phía Thái Nhất điện.
Bọn họ đi thẳng một mạch đến rừng kiếm bên ngoài.
Tuy cảm giác bị kiếm đâm xuyên tim vô cùng đau đớn và đáng sợ nhưng chỉ cần nghĩ tới bảo vật phía trước mà mình có thể đạt được dễ như trở bàn tay, bọn họ cảm thấy dường như đau đớn cũng giảm bớt nhiều.
Cả đoàn người nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đau đớn, toàn thân thoát lực mà đi tới quảng trường trước Thái Nhất điện.
Họ lập tức dựa theo bản hướng dẫn, bắt đầu hô to gào lớn:
"Đệ từ đời thứ một trăm sáu mươi bảy của Vân Thủy thiên cung cầu kiến tổ sư Thái Nhất."
"Tổ sư Thái Nhất, kính xin được gặp mặt một lần!"
Tiếng gọi vang vọng ầm ĩ truyền khắp đại điện.
"Ầm!"
Mặt đất chấn động, Thái Nhất điện bay lên trời.
Dưới ánh mắt sợ hãi lẫn chờ mong của mọi người, quái vật Quy Xà cuối cùng cũng hiện thân.
Nó mê man quan sát đám người trước mặt, qua hồi lâu cũng chưa phản ứng được.
Có mấy tu sĩ khá lanh lợi.
Bọn họ bắt đầu vận chuyển công pháp truyền thừa vừa đạt được trong Vân Thủy thiên cung, chứng minh thân phận rõ ràng.
Những người còn lại cũng giật mình vội vàng làm theo.
Trong lúc nhất thời, trên quảng trường, đủ loại hào quang lấp lánh của các loại công pháp chiếu rọi lên thân thể Thái Nhất.
"Các ngươi..."
Tư duy trì trệ của Quy Xà cuối cùng bình thường lại.
"Tất cả đều là đệ tử của Vân Thủy thiên cung ta sao?"
Nó nhìn đám tu sĩ vẻ mặt khác nhau trước mặt với ánh mắt tràn đầy thổn thức và mừng rỡ.
"Rất lâu rồi Vân Thủy thiên cung chúng ta chưa từng náo nhiệt như thế này."
"Từ khi..."
"Đợi một lát, hình như ta quên mất chuyện gì quan trọng rồi."
Giọng nói Quy Xà biến đổi, ánh mắt nó lại bắt đầu dại ra.
Sau đó, nó như nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt biến đổi kịch liệt.
Quảng trường lắc lư rung động, cả Thái Nhất điện cũng đang lay động dữ dội.
Không biết vì sao, thân thể to lớn của Quy Xà bắt đầu không khống chế được mà run lên.
"Bọn nhỏ..."
Nó dùng thanh âm run rẩy, khó khăn quát ầm lên:
"Chạy mau!"
Những tu sĩ đứng trước Thái Nhất điện ngay lập tức đều ngây ngẩn cả người.
Cả đám cho rằng mình nghe lầm.
"Bảo chúng ta chạy mau, có ý gì chứ?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không một ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, chấn động dưới mặt đất càng thêm rõ ràng và cũng càng dữ dội hơn.
Cuối cùng, mọi người cũng phát hiện ra điều bất thường.
"Chạy mau!"
Thanh âm tuyệt vọng của Quy Xà Thái Nhất lại vang lên lần nữa.
Theo tiếng hò hét của nó, quanh người đám tu sĩ bắt đầu có những đốm sáng lam nhạt xuất hiện.
Đây là phương pháp có thể giúp tu sĩ thuấn di ra khỏi Vân Thủy thiên cung trong kiếp trước.
Thế nhưng, trước khi ánh sáng xanh lam được hoàn thiện.
Một lưỡi kiếm gãy toàn thân đen kịt, toả ra sát khí ngút trời, dần dần lộ ra.
Lần này, nó không triệu hồi ra hư ảnh hàng vạn thanh kiếm đâm thủng đầu Quy Xà nữa mà thay vào đó, giãy giụa như muốn thoát khỏi thân thể của Thái Nhất.
Tiếng ma sát ghê răng vang lên.
Thái Nhất phát ra tiếng kêu gào thống khổ.
Pháp thuật truyền tống bằng ánh sáng xanh lam lập tức bị cắt đứt.
"Keng!"
Tàn kiếm Thiên Sát sắp rút ra khỏi thân thể của Thái Nhất.
"Không!"
Quy Xà gầm lên một tiếng.
Dường như có một lực hút vô hạn được sinh ra trong thân thể của nó.
Tàn kiếm, vốn chỉ còn một tấc nữa là có thể thoát ra, lại bị hút vào thân thể của Quy Xà.
Hành động kia của Quy Xà Thái Nhất hình như đã chọc giận Thiên Sát kiếm.
Vô số kiếm ảnh trút xuống như mưa.
Đâm thủng cơ thể của Thái Nhất không chút lưu tình.
Thái Nhất rống lên thống khổ nhưng lại không chịu bỏ cuộc.
Phía trên, Thiên Sát kiếm hiện ra nguyên hình.
Quy Xà dùng thân thể làm vỏ kiếm, ngăn cản Thiên Sát kiếm hành hung.
Miêu tả thì lâu, nhưng thực chất, thời gian chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Dưới tiếng rên rỉ của Thái Nhất, tu sĩ trên quảng trường như bừng tỉnh.
Cả đám đều sợ hãi ra mặt, chỉ muốn chạy trốn thật xa.
Nhưng phía sau bọn họ là rừng kiếm, lúc đi tới đã vô cùng khó khăn, bây giờ sao có thể thoát khỏi dễ dàng được?
Đang lúc mọi người đi được một nửa kiếm lâm, cuối cùng Thiên Sát kiếm đã giãy giụa thoát ra khỏi thân thể Thái Nhất thành công.
"Keng!"
Tiếng kiếm reo lại vang lên lần nữa.
Nó dường như khinh thường đích thân động thủ, mũi kiếm Thiên Sát không chỉ về hướng đám tu sĩ đang chạy trối chết.
Thay vào đó, nó chỉ mũi kiếm về một nơi phía sau Thái Nhất điện.
Tiếng ngân của kiếm vang về phương xa.
"Bụp!"
"Bụp!"
"Bụp!"
Đầu của đám tu sĩ đang chạy trối chết lập tức nổ tung như những quả dưa hấu.
Thân thể không đầu của bọn họ vẫn chạy về phía trước mãi một lúc sau mới ầm ầm ngã xuống, trông thật rợn người.
Cùng lúc đó, Lý Phàm cũng lập tức mất đi cảnh tượng trong Thái Nhất điện.
Hắn mượn tầm nhìn của tu sĩ ở khu vực khác để thăm dò, nhưng thấy không rõ ràng lắm.
Đang lúc Thiên Sát kiếm tàn sát bừa bãi thì có một bàn tay màu lam khổng lồ xuất hiện ở phía sau Thái Nhất điện.
Bàn tay này nắm chặt lấy thân kiếm.
Rồi giữ chặt nó, tàn nhẫn đâm vào cơ thể của Quy Xà Thái Nhất.
Tiếng ma sát chói tai truyền khắp Vân Thủy thiên cung.
Giây phút đó, toàn bộ tu sĩ đang thăm dò bên trong Vân Thủy thiên cung đều đồng loạt kêu rên một tiếng, mỗi người đều bị thương với mức độ khác nhau.
Cả đám nhao nhao lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Nương theo đó là thanh âm khó nghe như tiếng mài dao, đấy là tiếng kêu thê thảm của Quy Xà Thái Nhất.
"Hãn Hải..."
Thanh âm ầm ầm truyền khắp mọi nơi như tiếng sấm rền.
Trộn lẫn với âm thanh đau đớn của Quy Xà là tiếng cảm thán cùng thở dài, nhưng không có bất kỳ sự oán hận nào.
Thiên Sát kiếm lại bị khống chế một lần nữa, kiếm ảnh ngập trời dần dần biến mất.
Trong tiếng nổ vang, Thái Nhất điện rơi xuống một lần nữa, Quy Xà Thái Nhất lại bắt đầu ngủ say.
Mọi thứ khôi phục bình thường.
Còn bàn tay màu lam khổng lồ thì đã biến thành màu đen kịt giống y Thiên Sát kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận