Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 988: Bày sát cơ đầy trời

“Chỉ tiếc vật ấy quá nổi bật, muốn ra tay đổi thành một ít đồ vật khác cũng không được.”
Lý Phàm cảm thán, sau đó hắn đưa ánh mắt về Mặc Nhiễm Ác Thư.
Hắn vừa đặt ác thư trước mắt, trong nháy mắt Hóa Đạo Thạch và Giải Ly Điệp đồng loạt truyền đến cảm giác chán ghét và hơi sợ hãi.
“Quả nhiên khá kì quái.”
Lý Phàm nhìn thẳng chòng chọc vào cuốn sách kim loại cực kỳ đen nhánh này.
Không biết nó được luyện chế từ loại tài liệu nào, bên trên tỏa ra ánh sáng đen nhánh.
Ánh sáng đen này dường như có hoạt tính, không ngừng phân ly ra ngoài.
Nó khác với màu đen trên Mặc Sát mà Lý Phàm từng thấy, màu đen của Mặc Sát là khí tức hủy diệt thuần túy.
Mà màu đen trên cuốn Mặc Nhiễm Ác Thư lại dường như tỏa ra mùi thối nồng đậm, khiến người khác cảm thấy buồn nôn, không thoải mái.
“Giống như rác rưởi sinh ra trong quá trình trời đất vận hành. Không cho phép tồn tại trên đời…”
“Nếu nói như vậy, nó lại khá tương tự ‘u hồn’ trong thế giới của Ân thượng nhân.”
Lý Phàm hơi đăm chiêu nói.
Lý Phàm lấy pháp bảo Lục Trúc Hoàn được Nguyên Anh trong Tiên Minh làm vật thí nghiệm, sau khi Lý Phàm điều khiển Mặc Nhiễm Ác Thư, phóng xuất ngàn vạn ánh sáng đen bao phủ pháp bảo.
Giống như một tờ giấy trắng bị bôi mực đen.
Ánh sáng xanh sáng chói ban đầu của Lục Trúc Hoàn nháy mắt trở nên ảm đạm, khí tức trên đó cũng nháy mắt dần dần tan biến.
Tuy ánh sáng đen xuất phát từ tay mình, Lý Phàm vẫn khẽ nhíu mày, cách xa thêm một chút.
Thu hồi Mặc Nhiễm Ác Thư, đợi khoảng chừng nửa ngày, màu đen quanh quẩn bên trên Lục Trúc Hoàn mới dần tản bớt.
Cổ mộc trong Linh Mộc giới truyền đến cảm giác hơi khó chịu.
“Ánh sáng đen Mặc Nhiễm không phải trống rỗng biến mất mà cần thế giới tổn hao thời gian nhất định để thanh lọc. Nếu số lượng lớn, vượt mức khả năng xử lý cực hạn, vậy thì cả thế giới có thể bị ô nhiễm hoàn toàn.”
“Tuy không thể đạt đến mức diệt thế, nhưng có thể khiến thế giới bốc mùi hôi thối, tu sĩ không nên nán lại.”
Lý Phàm chậm rãi gật đầu.
Hắn cầm Lục Trúc Hoàn ngâm trong ánh sáng đen rất lâu, nó đã mất toàn bộ công năng pháp bảo. Chỉ cần dùng lực lượng thân thể, bóp nhẹ, Lục Trúc Hoàn vỡ vụn thành từng mảnh, rơi lả tả trên đất.
“Quả nhiên đặc hiệu cho pháp bảo.”
“Tác dụng chiến giáp hộ thể của Huyền Tố Thường sẽ bị suy giảm rất nhiều. Quả nhiên Mặc Nho Bân rất chu đáo.”
Lý Phàm thu hồi Mặc Nhiễm Ác Thư, trong lòng thầm khen ngợi.
Thời gian trôi nhanh, cách thời điểm Sóc Phong và Huyền Tố Thường gặp mặt trong dự đoán ngày càng gần.
Không cần Lý Phàm phái người giám thị, Mặc Nho Bân đã truyền tình báo mấy động phủ có khả năng tới.
Có năm chỗ, trong đó hai chỗ đã bị loại bỏ.
Bởi vì ba động phủ còn lại đã có tu sĩ bắt đầu chuẩn bị từ sớm.
Thân phận Huyền gia cao quý, đã quen với ngày lành. Mỗi khi đến chỗ nào, tuy không đặc biệt bàn giao nhưng tu sĩ thủ hạ vẫn chuẩn bị tốt mọi mặt từ trước. Để tránh dẫn tới chủ nhân không vui.
Ba động phủ này, nếu không xác định cuối cùng đi nơi nào, vậy chuẩn bị sẵn sàng cả ba.
Dù sao chút vật tư hao phí này với Huyền gia chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Mà bọn họ thân nhiều năm nằm trong cao tầng của Tiên Minh, có lẽ căn bản không nghĩ tới có người đủ can đảm dám ra tay với Huyền gia.
Công tác bảo mật cũng chỉ làm cho có, gần như bằng không.
“Cũng chẳng thế trách bọn họ, có lẽ bản thân Huyền Tố Thường cũng chẳng thèm ngó ngàng đến bảo an.”
Lý Phàm mỉm cười, hung quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Hắn triệu tập ba người Thiên Dương, Lâm Linh, Bách Hoa đạo nhân đến, nói cho bọn họ mục tiêu lần xuất kích này.
“Chỉ cần phối hợp ta là được.”
Lý Phàm truyền thụ một bộ trận pháp cho bọn họ, để bọn họ làm quen, luyện tập trước trong lúc chờ đợi.
“Trận pháp bốn người chúng ta thi triển này đủ để phong tỏa toàn bộ một khu vực.”
“Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Không thể liên lạc.”
“Người bị trận pháp khóa chặt tương đương với bị tổng lực lượng thần hồn bốn người chúng ta áp bách, thực lực bị sụt giảm cực lớn.”
“Mức nguy hiểm của lần hành động này không cao, cần tốc chiến tốc thắng.”
Lý Phàm nói đơn giản.
“Bộ trận pháp này của thượng sứ quả thật không tầm thường. Dù năm đó chúng ta bị bỏ lại trong chư giới cũng khó tìm được trận pháp có thể sánh bằng.” Luyện tập sơ bộ kết thúc, uy lực trận pháp lúc thử nghiệm khiến Bách Hoa đạo nhân không khỏi sợ hãi than.
Trong mắt Lâm Linh cũng chợt lóe một tia sợ hãi.
Chỉ có Thiên Dương vẫn là dáng vẻ đần độn, lơ đễnh như trước.
Lý Phàm cũng chỉ cười đáp lại.
Sao bọn họ có thể ngờ đến, trận pháp thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ này chẳng qua được Giải Ly Điệp cuối cùng định chế dựa vào tình báo về Huyền Tố Thường và Sóc Phong vẻn vẹn trong mười ngày.
Tất cả chuẩn bị chờ hành động, Lý Phàm và Mặc Nho Bân lấy được liên hệ.
Bộ phân thân thần ma hắn chiếm cứ cũng đi đến bên ngoài châu Thiên Quyền tụ họp với bọn họ.
Trong ba vị Hợp Đạo kỳ đi theo sau lưng Lý Phàm, Mặc Nho Bân chỉ dừng lại một chút trên người Bách Hoa đạo nhân, sau đó hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt tỏ ra không thèm để ý chút nào.
“Nếu bọn họ gặp mặt trong Tiên Minh Thiên Thành, vậy quả thật hơi khó giải quyết.”
“Tuy nhiên bọn họ ghét bỏ động phủ trong thành quá đơn sơ, đã quen ở lại trong động phủ thiên nhiên ngoài thành.”
“Ha ha, xa hoa dâm dật dẫn đường đến cái chết.”
Mặc Nho Bân âm thầm truyền âm, trong giọng nói không hề che giấu khinh thường và sát khí.
“Vạn Tiên Minh cũng được, không phải tất cả đều như vậy.”
“Truyền pháp giả ngươi chiếm cứ, hơn chẳng thua kém ai đâu.”
Lý Phàm cười quái dị đáp lại.
“Xem ra đã đến lúc giúp Vạn Tiên Minh tỉnh ngủ.” Mặc Nho Bân hừ lạnh.
Hai ngày sau cùng, căn cứ tình hình biến động của tu sĩ bên ngoài ba động phủ, cuối cùng bọn họ khóa chặt mục tiêu.
Bên trong biển trúc ngàn dặm.
Một hàng Lý Phàm ẩn núp trong không trung, nhìn màu xanh liên miên đến tận chân trời phía dưới, sắc mặt khác nhau.
Có lẽ Bách Hoa đạo nhân nhớ tới quê hương đã bị hủy diệt của bản thân, trong mắt lóe chút ảm đạm.
Mà Lâm Linh lại đánh giá xung quanh, nỗ lực tìm kiếm bên trong biển trúc này có tồn tại hóa linh của nàng hay không.
Mặc Nho Bân, Lý Phàm vẫn châm chọc khiêu khích như cũ: “Thật biết hưởng thụ.”
“Nơi đây làm mồ chôn cho bọn họ, không thể tốt hơn.”
Trong lúc mai phục chờ đợi Huyền Tố Thường đến, xảy ra một sự cố nhỏ.
Một âm thanh cầu nguyện thành tín chợt xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Mà Mặc Nho Bân dường như cảm ứng được thứ gì, nhìn thoáng qua Lý Phàm, khẽ nhíu mày.
“Không sao.” Lý Phàm tỏ vẻ đã hiểu rõ, ra hiệu để Mặc Nho Bân an tâm.
Đồng thời xem xét hình ảnh nảy lên trong đầu.
Là Đạo Huyền Tử đã lâu không gặp, kiếp này hắn là một thành viên trong Vạn Giới Liên Hợp hội.
Trước đây Lý Phàm tiết lộ cho bọn họ chỗ đại khái của Thương Hải Châu, mà trải qua mấy năm nay chờ đợi, tìm kiếm, rốt cục bọn họ đã tìm được Thương Hải Châu rồi.
Dùng cách lập lại đạo, tu thành đạo cơ Địa chi kỳ.
Luồng dao động tín ngưỡng mãnh liệt vừa rồi cũng là cảm tạ tận đáy lòng của Đạo Huyền Tử với Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên sau khi hắn Trúc Cơ thành công.
Lý Phàm nhận thấy lực nguyện vọng màu vàng trống rỗng xuất hiện bên trong kiếp thân có sự khác biệt rất nhỏ so với lực nguyện vọng thu hoạch trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận