Trùng Nhiên

Chương 98: Liên hoan. (3)

Nữ sinh được gọi là Trăn Tử tên thật là Tần Tây Trăn, cực kỳ xinh đẹp, mặc váy lam, tóc đen hơi xoăn buông xõa vai, đôi mắt sâu như hắc bảo thạch, đang chú ý tới nam sinh đánh đàn kia, hình như không để ý bạn bè giao lưu.

Lát sau cô mới quay đầu lại, cười nói: “ Biểu diễn ngẫu hứng có sức hút nhất, dễ truyền cảm, làm người xung quanh hòa nhập vào đó. Hai bạn vừa rồi đánh cược, có lẽ cậu nhóc ấy thực sự có vấn đề về kỹ thuật, nhưng không sao, ở âm nhạc, cảm xúc mới là mỹ diệu nhất. Cho dù âm luật có hoàn toàn chính xác, nhưng mà không khiến người ta nhập tâm vào khúc nhạc thì cũng có ý nghĩa gì.”

Cô bạn tay chống cằm nhìn ra ngoài: “ Được, được, bạn nói đùng ... Âm nhạc quan trọng không phải là chính xác, mà là cảm xúc ... Đám học sinh này chưa nắm được kỹ thuật, cho nên cảm xúc biểu đạt cũng chưa tới, nhưng mà cùng hát chung như vậy rất vui ... Tuổi trẻ thật là tốt.”

“ Xì, cô hai mấy tuổi đầu, nói như bà cụ tám mươi.”

“ Thật đấy, không biết tại sao, nhìn chúng vô tư vui đùa như vậy, cảm giác mình già lắm rồi.”

Tuy cùng là tốt nghiệp nhưng tính chất khác nhau, bọn họ sắp vào xã hội, mỗi người một phương, phải đối diện với vấn đề hiện thực nhất, kiếm tiền nuôi bản thân.

Tần Tây Trăn được trong nhà an bài, làm giáo viên âm nhạc. Vương Khả Nghệ tới Bắc Kinh cùng bạn thành lập phòng công tác, đi biểu diễn sự kiện. Đỗ Ny thì tới Thành Đô tham gia phỏng vấn vào đoàn ca vũ kịch,

Thế nên giờ nhìn đám thiếu niên tổ chức tốt nghiệp, ít nhiều chìm trong hoài niệm.

- Có rượu nào không tỉnh được, có nỗi đau nào không thể quên

Cô gái ơi chớ bi thương, cứ đi về phía trước đừng quay đầu.

Lời ca đã dứt, tay Tôn Kế Siêu còn như múa trên dây đàn, phát ra chuỗi âm thanh réo rắt làm khúc kết thúc, ba cô gái trong phòng bao phì cười, nếu nói đoạn trước kỹ thuật không đủ, hơn ở chỗ cảm xúc, thì đoạn cuối này thành thừa thãi rồi, có chút phù phiếm.

Tiếng vỗ tay rào rào, có học sinh huýt sáo, Đỗ Vũ Đình mặt đỏ chót, giấu mình sau lưng Trương Yến.

Du Hiểu vỗ tay bôm bốp:” Tao chướng mắt với thằng chân thối này, nhưng mà nó hát cũng hay đấy, chỉ là mày thảm rồi.”

Trình Nhiên bật cười, y thấy không hề tệ.

Bây giờ y biến thành đại ma vương rồi, còn trong thanh xuân của người ta, Tôn Kế Siêu đoán chừng thành hoàng tử bạch mã, cứu thoát nữ sinh người ta khỏi tâm lý u ám, có khi nhớ lại còn là kịch tính hoàn mỹ.

Còn y phải làm phản diện.

Phản diện thì phản diện, chỉ là nhìn Khương Hồng Thược cười đến là vui vẻ, hiển nhiên đã nhận ra điểm ấy, khiến Trình Nhiên ngứa hết răng.

Đột nhiên ánh mắt Trình Nhiên bị vật gì đó che mất.

Tôn Kế Siêu kéo khóa áo thể thao, lộ ra áo thun phong cách bên trong, một tay đút túi quần, một tay cầm ghita, gió tối thổi vạt áo bay bay tạo thành hình tượng khiến không ít nữ sinh "oa" lên, sau đó hắn cầm ghi ta đưa tới cho Trình Nhiên.

Ánh mắt ngạo mạn gây hấn kiểu "làm thử một bài xem."

Du Hiểu giật giật miệng, định truy sát đến cùng à? Mày được vỗ tay chưa đủ sao ... Còn muốn nhìn Trình Nhiên bêu xấu nữa.

Nếu không phải hôm nay là liên hoan tốt nghiệp, Du Hiểu cho hắn một cú đấm.

Bảo sao hồi trước Trình Nhiên đánh nó thảm như vậy, thằng này khó ưa quá mà.

Thực ra thì Trình Nhiên biết đàn ghi ta, năm xưa ở đối diện cổng khu tập thể Hoa Thông có người thuê một ngôi nhà, vừa bán nhạc cụ, vừa mở lớp âm nhạc, được nghe 5 tiết miễn phí. Trình Nhiên và Du Hiểu gom hết tiền mua một cái đàn ghi ta loại nhập môn nhất, sau đó đi nghe năm tiết miễn phí kia, về sau còn biểu diễn trước mặt Dương Hạ.

Trình Nhiên đàn cũng hay lắm, đàn xong một bài được cả đám trẻ con vỗ tay, muốn nghe tiếp. Kết quả đàn đi đàn lại mỗi bài hát thiếu nhi Hai con hổ thôi, đàn đi đàn lại thành ám ảnh của cả khu tập thể luôn.

Người ta dạy nhạc đâu phải ngốc, học miễn phí còn hi vọng người ta truyền bí kíp cho à? Có 5 tiết, học được cách đánh đàn cơ bản, đàn được một bài thiếu nhi là không tệ rồi.

Về sau cái đàn ghita đó nhét dưới gầm giường Trình Nhiên.

Liễu Anh vừa liên tưởng hình ảnh Trình Nhiên với cái đàn ghita là muốn la lên, đừng có đàn bài Hai con hổ nữa.

Tôn Kế Siêu vẫn nhìn chằm chằm Trình Nhiên, mối hận bị đánh tới giờ còn chưa trả được, giờ có cơ hội tốt thế này, làm gì có chuyện bỏ qua.

“ Muốn đấu thật đấy à? “ Trình Nhiên nheo mắt lại.

“ Cậu có thể làm đào binh. “ Tôn Kế Siêu hất hàm khiêu khích.

“ Tôi chẳng muốn đấu với cậu. “ Trình Nhiên nói câu này chẳng có tí gánh nặng tâm lý nào, dù xung quanh nhìn mình thế nào: “ Có điều tôi vẫn làm một bài đi, không tặng cho ai cả, mà để hoài niệm thôi, tặng cho ngày hôm qua đi, tặng cho vô số ngày hôm qua.”

Du Hiểu quay đầu sang bên, lẩm bẩm: “ Đừng đàn Hai con hổ, please, please, please ....”

Liễu Anh đưa tay che mặt.

Diêu Bối Bối u oán trừng mắt với Dương Hạ: “ Đều tại bạn cả đấy.”

“ Làm sao trách mình được chứ?”

“ Chứ tại ai, cậu ấy vẽ rùa, đàn hai con hổ, viết mấy bài thơ ngớ ngẩn, vì ai chứ …”

Dương Hạ đỏ mặt, toàn bộ chuyện ngốc nghếch Trình Nhiên từng làm đều vì cô chứ ai?

Liêu Anh rên rỉ trong đau khổ vô tận: “Ôi, cậu ấy đúng là cầm kỳ thi họa đủ cả ...”

Khi Trình Nhiên đứng dậy, tiếng ồn ào xung quanh lắng xuống phần nào.

Trình Nhiên điều chỉnh dây đàn, thử âm, mặc dù lâu lắm rồi y không đụng vào ghi ta nữa, vẫn có cảm giác quen thuộc từ linh hồn phát ra xuyên thấu da thịt.

Tay phải gẫy khé, vài âm thanh đơn giãn phiêu đãng không gian.

Biết thật sao? Tôn Kế Siêu ngẩn người.

- Hoa nở mùa xuân, gió mùa thu, và cả ánh chiều tà mùa đông.

Tôi của thời thanh xuân u buồn.

Từng nghĩ một cách vô tri như vậy đấy.

Chiếc chong chóng xoay vòng luân hồi trong bài hát.

Nó vẫn quay hàng ngày.

Tôi lớn lên trong câu thơ phong hoa tuyết nguyệt.

Dòng chảy đem theo câu chuyện thời gian.

Đã thay đổi một người.

Bức ảnh đã úa vàng, bức thư nhuộm màu thời gian.

Và thiệp giáng sinh đã phai màu.

Có lẽ em đã quen ca khúc hồi trẻ anh viết tặng.

Lời thề ngày xưa như tấm thẻ sặc sỡ trong cuốn sổ.

Bài thơ khắc họa bao điều mỹ lệ, cuối cùng cũng chỉ là mây khói.

Dòng chảy cuốn trôi thời gian, thay đổi tất cả mọi người.

Tôi lần đầu rơi lệ trong đa sầu đa cảm ...

Có lẽ trong tất cả mọi người đang lắng nghe bài ca dao chưa từng nghe thấy này, chỉ có Dương Hạ cảm giác mỗi ca từ như xuyên thấu ký ức của mình, hai tay không biết từ bao giờ nắm thật chặt.

Lại nói lúc Tôn Kế Siêu khoe khoang kỹ thuật ở đoạn cuối bài hát, Tần Tây Trăn đã đứng dậy cầm lấy túi xách của mình: “ Thanh toán rồi, hôm nay về sớm một chút, còn có ít tư liệu phải chuẩn bị.”

Vương Khả Nghệ vặn người: “ Hôm qua không ngủ ngon.”

Đỗ Ny còn nhìn ra ngoài đại sảnh thêm một cái, cảm thán: “ Ôi, người trẻ tuổi.”

Kịch tính phát sinh ở đại sảnh không khiến các cô chú ý mấy, vì hoài niệm liên hoan tốt nghiệp học sinh mới xem, chứ đánh đàn như Tôn Kế Siêu chỉ đủ để các cô đem ra cược chơi.

Tới khi bài hát đó vang lên.

Hoa nở mùa xuân, gió mùa thu, và cả ánh chiều tà mùa đông.

Tôi của thời thanh xuân u buồn.

Từng nghĩ một cách vô tri như vậy đấy

Chiếc chong chóng xoay vòng luân hồi trong bài hát.

Nó vẫn quay hàng ngày.

Tây Tử Trăn xoay lưng về phía đại sảnh, đôi tai che dưới mái tóc dầy dựng lên, dừng bước.

Giọng hát đó ... Quá dễ nghe rồi, trong veo, sạch sẽ, không hề có chút dấu vết kỹ xảo nào.

Tựa như dòng thời gian đang chảy.

Vương Khả Nghệ cũng dừng chân, còn Đỗ Ny thì đã quay hẳn đầu lại, lúc này bọn họ đang đi trên con đường trải đá cuội, bên cạnh là giả sơn, ván gõ che chắn nhã phòng, vậy mà tích tắng như cảm thụ được hoa xuân gió thu tuyết đông cùng bầu trời ráng đỏ.

Tất cả đều tới một lúc.

Tần Tây Trăn học chuyên ngành âm nhạc cổ điển, đôi tai thẩm âm hết sức mẫn cảm, một khúc nhạc với cô quan trọng ở chỗ bản thân nó có linh hồn hay không.

Lần này cô xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía cuối đại sảnh, nơi đó có thiếu niên đã khẽ đánh đàn, ca hát, dường như có linh hồn thông qua tiếng ca nhìn xuống tất cả.

Ánh mắt của Vương Khả Nghệ cùng cô chạm nhau, đối với dân ca hoặc là nhạc đồng quê dùng để kể chuyện, kỹ xảo kỳ thực không quá quan trọng, tất nhiên cũng không được quá xuất sắc, hòa âm phối khí cũng không phải là bộ phận gây chú ý nhất.

Từ đầu tới cuối chỉ có linh hồn.

Linh hồn đó rốt cuộc là gì, là sức mạnh biểu đạt, là nghệ sĩ dương cầm dùng tư thái điên cuồng như thiêu thân lao mình vào lửa. Là tiếng cá heo cao vút khiến màng nhĩ người ta toàn thân thư thái. Là thứ mà ta có khi đã cả trăm lần biểu diễn một khúc nhạc, tất cả đều hoàn mỹ mà vẫn thấy trống vắng thiếu thứ gì đó.

Đó là ác ma là đấng sáng tạo trong âm nhạc, nó thống trị tất cả hào quang rực rỡ nhất trong dòng sông âm nhạc, là thứ vô số người nối nhau lên đường truy đuổi mà chẳng được.

Vậy mà từ bài ca dao mà họ chưa nghe bao giờ, phát ra sức mạnh kéo họ vào thế giới của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận