Trùng Nhiên

Chương 312: Thân thích nghèo ở quê.

Bệnh viện Hoa Tây là bệnh viện đa khoa hàng đầu trong tỉnh, luận thực lực tổng hợp có thể xếp vào ba bệnh viện đứng đầu toàn quốc, bệnh nhân chuyển viện tới đây gần như đều phải đối diện với sinh ly tử biệt, may mà Tiểu Thạch Đầu thoát được lưỡi hái tử thần.

Dù là bệnh viện tốt nhất đi nữa thì bệnh viện là nơi dễ khiến người ta có tâm trạng nặng nề, vì ở đây không khỏi nghĩ tới vấn đề sinh tử, không ai muốn ở lâu.

Từ bệnh viện đi ra, hai mẹ con đều thở nhẹ một hơi như trở lại với cuộc sống. Ngoài đường xe qua xe lại nườm nượp, hè đường lắp hàng rào sắt ngăn cách, xanh hóa Thành Đô không có sự thẩm mỹ như sau này, tuy nhiều chỗ đã tiến hành cải tạo, nhưng đại bộ phận khu vực còn mang dấu ấn cũ, hàng cây lớn xum xuê lá, gió nóng mang theo mùi cỏ tươi trong bồn hoa.

Hàng cây ngô đồng nước Pháp trồng ở đường Hoa Tây thu hút nhiều người tới chụp ảnh, thi thoảng người qua đường lại được người ta nhờ chụp hộ ảnh cùng bạn bè.

Vậy là chuyện cơ bản xử lý xong, Trình Nhiên bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố hơn 2000 năm lịch sử này.

Trình Nhiên không khỏi nghĩ tới Khương Hồng Thược đang ở cùng một thành phố, đặc biệt là có thể làm cô giật mình, khiến y có phần sốt ruột.

Cũng chẳng lo mình rời Sơn Hải rồi, Khương Hồng Thược gọi điện tới không tìm được, công ty Phục Long làm cái này mà, số điện thoại ở Sơn Hải không phải cắt, điện thoại gọi tới trực tiếp chuyển tới đường dây mới ở Thành Đô.

Đôi khi Trình Nhiên cũng nghĩ, nói quách với Khương Hồng Thược cho rồi, mình dù gì hai kiếp làm người mà còn chơi trò trẻ con như thế.

Không hiểu sao, y vẫn thích làm trò trẻ con đó.

Hai mẹ con chuẩn bị lên xe buýt về nhà thì di động của Từ Lan reo lên, nhận được điện thoại của thân thích ở Thành Đô.

Cho dù Từ Lan cũng thuộc loại hình phụ nữ sự nghiệp, nhưng cuối cùng cân nhắc vẫn quyết định bán đứt tuổi nghề, tới Thành Đô chăm con, còn về sự nghiệp bản thân, đợi thời gian ổn định, sẽ tính có nên mở cửa hiệu hay không.

Giờ nhà có điều kiện rồi, thế nên Từ Lan cũng mua cái di động cho tiện liên lạc.

Điện thoại do chú họ của Trình Nhiên là Cao Thế Kim gọi tới, bảo Từ Lan qua ăn cơm, địa điểm ở Thương Lãng Lâu.

Thương Lãng Lâu mới xây xong năm nay, là một nhà hàng cao cấp rất có tiếng, bề ngoài là chiếc du thuyền kết cấu nhiều tầng, trong khi các nhà hàng khách sạn khác đồng hóa nghiêm trọng, cái nào cái nấy trông như cái hộp lớn, sự xuất hiện của Thương Lãng Lâu với bề ngoài độc nhất vô nhị nên không cần tuyên truyền đã cực kỳ hút khách, khai trương chưa lâu mà đã bước vào hàng ngũ nhà hàng top đầu Thành Đô.

Bên trong nhà hàng phân cấp, mỗi tầng một loại giá, tầng dưới giá bình dân chủ yếu là để thu hút người bình thường tới lấy danh tiếng, cũng là thủ đoạn tuyên truyền độc đáo, càng lên cao càng đắt, thỏa mãn tâm lý khoe giàu đương thời.

Đợi mẹ gọi điện thoại xong, Trình Nhiên mới nói: “ Đã muốn mời khách sao lại thiếu thiếu thành ý như thế? Không nói trước mà tới giờ cơm mới gọi là sao? Với lại nhà mình tới mấy ngày rồi không thấy hỏi han gì ... Con thấy nhà chú ấy chắc là vốn mời người khác, đột xuất nghĩ tới nhà mình nên mới thuận tiện gọi nhà mình đi cùng.”

Từ Lan cũng thấy chuyện mời khách này có vấn đề, dù sao là người thân cả, không muốn nói xấu, nên trước mặt con trai vẫn nói: “ Nhỡ chẳng may trước đó chú con không có thời gian thì sao, con cũng chú con là người làm ăn, bận bịu suốt mà .”

Cao Thế Kim thuộc nhánh em gái của ông nội Trình Nhiên, nghe nói trước kia từ đồ cổ, ẩm thực, buôn bán hương liệu cái gì cũng làm qua, về sau phất lên nhờ kinh doanh may mặc, nhập hàng từ Quảng Châu, mang về Thành Đô bán, kiếm cũng khá.

Làm ăn có nhiều phong cách, Trình Nhiên rất không tán đồng phim ảnh, tiểu thuyết đóng dấu ấn "vô thương bất gian" lên toàn bộ người kinh doanh, nhưng mà người chú họ này của y đúng là cái loại gian thương rồi.

Trước nay gia cảnh người chú họ nay rất khá, cho nên đối với thân thích ở Sơn Hải khá lãnh đạm. Mỗi khi lễ Tết đều là phía Sơn Hải gọi điện thăm hỏi, chứ rất hiếm khi bên đó chủ động liên hệ.

Phía gia tộc ở Sơn Hải cũng nhận ra người ta sợ họ hàng nghèo tìm tới nhà làm phiền nhờ vả gì đó, nên trừ lễ Tết hỏi han ra thì cũng không qua lại. Thế nên dù tính ra là họ gàng rất gần rồi, nhưng quan hệ chẳng ra gì.

Nhưng mà năm ngoái em gái ông nội tới Sơn Hải chơi, đoán chừng vì bà có tuổi rồi, sợ vài năm nữa không đi được nên muốn thăm họ hàng. Phía Sơn Hải đón tiếp rất nhiệt tình, lúc chia tay bà khóc rất nhiều, dặn đi dặn lại dù gì thì máu mủ tình thâm vẫn là điều quan trọng nhất, nếu tới Thành Đô nhất định phải tìm họ hàng, không thể để thân thích lại hóa thành người xa lạ. Khi đó Cao Thế Kim đi cùng ở trước mặt mẹ hắn cũng vỗ ngực hứa là sau này thân thích sẽ liên lạc nhiều hơn.

Vì thế Trình Phi Dương tới Thành Đô cũng gọi điện báo cho Cao Thế Kim.

Kết quả như mọi khi, bên kia chẳng liên lạc lại, cho tới hôm nay mới đột ngột gọi điện, mà trước đó là gọi cho Trình Phi Dương, do Trình Phi Dương bận rộn nên mới gọi cho mẹ con họ.

Từ Lan biết con trai nói đúng, song dù sao là thân thích, người ta cũng gọi điện rồi, khuyên Trình Nhiên đi cùng.

Sáu giờ hai mẹ con tới nhà hàng Thương Lão Lâu, Cao Thế Kim đặt phòng bao tầng hai, tên là "Vọng Hải Các".

Khi Từ Lan và Trình Nhiên đi vào thì cả gia tộc thuộc mạch Cao Thế Kim đã đông đủ, Cao Thế Kim rẽ ngôi lệch, từng sợi chải chuốt kỹ càng, bóng lộn, đôi mắt linh hoạt, gò má cao, môi mỏng, ăn mặc trịnh trọng, gây ấn tượng khá tốt với người lần đầu gặp mặt.

Hai người em trai, một em gái của hắn đều cười nhẹ khách khí, dù sao thì bình thường có tiếp xúc gì đâu, đột nhiên tụ tập thế này, ít nhiều cũng ngại ngùng. Ngồi một bên là ba thiếu niên, hai nam một nữ, nữ sinh là Cao Thiều Ninh, con gái Cao Thế Kim, ít hơn Trình Nhiên một tuổi, hơi gầy một chút khá xinh xắn cao ráo, mang nét thanh thuần thiếu nữ.

Hai đứa con trai còn lại thì một gầy một béo, con của chú hai và chú tư, tuổi tương đương, mười ba mười bốn gì đó, nhìn Trình Nhiên có chút ngại ngùng, rụt rè gọi một tiếng anh.

Cao Thế Kim là em mà chẳng đứng lên đón Từ Lan, ngồi yên tại chỗ nói:” Trước đó em gọi điện cho anh Phi Dương, anh ấy bận quá, em nói chị với cháu không thể ăn cơm ở ngoài được, nên kệ anh ấy, gọi chị tới ăn cơm.”

Từ Lan đáp qua loa: “ Ừ, kệ anh ấy đi, gần đây anh ấy bận suốt.”

“ Ninh Ninh năm nay đỗ vào Thập Nhị Trung, cho nên mọi người tụ tập ăn một bữa để khao thưởng cháu nó. “ Cao Thế Kim vốn là người tinh minh khéo léo, đáng lẽ không nên nói một lời chẳng khác nào tuyên bố mẹ con Trình Nhiên không phải nhân vật chính thế này. Có điều hắn chẳng cần phải che giấu gì thân thích ở Sơn Hải tới như mẹ con Từ Lan, không cần đeo bộ mặt khách khí. Ở đây hắn là lão đại, dù Trình Phi Dương nhiều tuổi hơn hắn cũng thế, trong mạch này hắn là con trưởng, xưa nay nói một là một, hai là hai rất có uy.

Mấy người anh em kỳ thực đều hơi sợ hắn.

Trước tiên mang lên vài món khai vị, đồ ăn vặt cùng rau trộn, trò chuyện một lúc mà chưa thấy món chính, rõ ràng là vẫn còn khách nữa chưa tới, hơn nữa còn là khách chính hôm nay.

Cao Thế Kim trò chuyện câu được câu chăng với Từ Lan, không quá nhiệt tình, không tỏ ra lạnh nhạt, dù sao hắn là người mời khách: “ Đầu năm ngoái em với mẹ em về Sơn Hải nghe nói đơn vị của anh Trình có vấn đề, tình hình bây giờ ra sao rồi chỉ, sao lại tới Thành Đô định cư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận