Trùng Nhiên

Chương 198: Rùa và thỏ chạy thi! (2)

Về sau quan hệ với đồng nghiệp thân thuộc hơn, cô giáo tiếng Anh Tống Giai cũng nhắc nhở: “ Tiểu Tần, cô có biết thành tích kiểm tra trên lớp gần đây của Trình Nhiên thế nào không, mặc dù vẫn rất tốt, nhưng mà kém trước kia nhiều lắm ... Có người nói, do ban nhạc của cô gây ra.”

Mặc dù Tống Gia nói rất uyển chuyển, Tần Tây Trăn cũng hiểu.

Thực ra cô cũng nghe được nhiều lời đồn thổi rồi, ngay trong văn phòng giáo viên thôi, nó cô ý vào có chút dung mạo, lả lơi với nhiều nam giáo viên. Nói cô vì ý đồ riêng, dụ dỗ học sinh học âm nhạc, đi chệch hướng học tập ...

Từ nhỏ tới lớn vì quá xinh đẹp, cô không phải chưa từng bị nói xấu sau lưng, ở Xuyên Âm được hoan nghênh như thế, không tránh được người ghen tỵ tung ra tin đồn ác ý.

Có một chuyện lưu truyền rộng rãi ở Xuyên Âm Sơn Hải tới tận ngày nay, cũng chính là nguyên nhân khiến Tần Tây Trăn vang danh trong trường.

Năm đó ở Xuyên Âm Sơn Hải có một sư tỷ năm thứ ba đàn ca song tuyệt, là nhân vật phong vân trong trường. Rồi năm đó Tần Tây Trăn vào trường, cô xinh đẹp cùng danh tiếng của học sinh được tuyền thẳng đã cướp đi không ít sự chú ý của vị sư tỷ đó, đặc biệt với năm thứ nhất thì không ai hơn được Tần Tây Trăn. Vị sư tỷ đó đố kỵ, thường xuyên ở một số trường hợp lấy thái độ tiền bối bới móc trình độ của Tần Tây Trăn, còn Tần Tây Trăn là học sinh mới chỉ có thể nhẫn nhịn ...

Ở cái trường tương đối nhỏ đó chuyện nhanh chóng được nhiều người biết đến.

Cuối cùng sự việc bộc phát vào một buổi chiều ở phòng tập đàn, Tần Tây Trăn và vị sư tỷ kia trước sau cùng đặt lịch luyện tập ở cùng phòng, nhưng hết giờ Tần Tây Trăn tới, vị sư tỷ kia lại không chịu đi, còn cố ý đàn một khúc cực khó để dằn mặt. Khi đó ở cửa có khá nhiều học sinh xem náo nhiệt, kết quả Tần Tây Trăn đi thẳng tới một cái đàn khác trong phòng.

Vị sư tỷ kia trước sau đàn bốn khúc có độ khó trên 9, Tần Tây Trăn đánh theo, đặc biệt khúc cuối "Tiểu hồng mạo" của Sergei Vasilievich Rachmaninoff, trong khi vị sư tỷ kia đàn còn trúc trắc thì tới chỗ Tần Tây Trăn nước chảy mây trôi.

Đến khi Tần Tây Trăn nhấn phím đàn cuối cùng thì vị sư tỷ kia đã chẳng thấy đâu nữa rồi, từ đó cô một trận thành danh. Rất lâu sau đó người học viện âm nhạc mới ngẫm ra, học viện âm nhạc nhiều phòng luyện đàn như thế, vì sao cả hai lại trước sau đặt cùng một phòng, hơn nữa vừa cặn là phòng hai đàn? Nghĩ thế ánh mắt mọi người nhìn Tầy Tây Trăn trừ bội phục còn có chút sợ hãi.

Chút gièm pha nho nhỏ thì Tần Tây Trăn không thèm để ý, dùng chút tự luyến của cô mà nói, mình xinh đẹp như thế này, tổn thương người ta, phải cho người ta chửi vài tiếng chứ. Nhưng nếu có người cố tình nhảy ra kiếm các giác tồn tại thì đừng trách cô phản kích.

Cho nên đồn đại thế nào cũng được, với cô mà nói chỉ là đàn quạ làm ồn bên tai thôi.

Đó là tư tưởng chỉ đạo cô đối kháng với thế giới này.

Nhưng lần này lời Tống Giai nói thì khác, cô không thể coi là những ngôn luận vớ vẩn nữa.

Thành tích Trình Nhiên tụt giảm.

Hơn nữa trong mắt người khác nguyên nhân là vì tham gia ban nhạc, chỉ có Tần Tây Trăn biết, còn có nguyên nhân nữa, ví như chuyện kinh doanh của y ... Tần Tây Trăn có chút tức giận.

Hai người bọn họ có thể nói nhờ âm nhạc mà hiểu nhau mà trở thành tri âm, cho nên bỏ đi khác biệt thân phận, thậm chí chênh lệch tuổi tác.

Tần Tây Trăn vốn thấy Trình Nhiên đủ chững chạc, nhưng tin tức này kéo cô về hiện thực, cô thậm chí sinh bất mãn với Trình Nhiên, nếu thấy thành tích tụt xuống, sao không lập tức dừng lại điều chỉnh bản thân.

Nhưng đa phần là cô trách bản thân.

Vì cùng Trình Nhiên kiếm tiền, mình thực sự vì kiếm tiền mà bỏ quên thứ khác, khiến Trình Nhiên bị phân tâm, thành tích tụt xuống.

Mình sao lại thành một nữ nhân kéo chân nam nhân như thế?

Í, câu này hình như có chỗ nào đó không đúng.

Lòng cứ suy nghĩ linh tinh như thế, ngày thi xong, Tần Tây Trăn tìm cách nghe ngóng thành tích của Trình Nhiên. Cô thông qua giáo viên tiếng Anh Tống Giai thân thiết với mình tìm hiểu.

Nhưng đến giờ tạm thời chưa có tin gì cả.

Tần Tây Trăn đã quyết định rồi, nếu thành tích của Trình Nhiên mà thụt lùi, cô sẽ tuyên bố rõ ràng không dính dáng tới chuyện kinh doanh của y nữa, tất cả dừng lại ở đây.

Cô vẫn sẽ từ chức, nhưng chuyện nuôi bản thân không cần Trình Nhiên lo nữa.

Nói cho cùng đó vẫn là thiếu niên mới mười bảy, chững chạc tới mấy vẫn chỉ có hạn thôi.

Ngày 25, ăn tối xong, mai là ngày học sinh quay trở lại đi học, Tần Tây Trăn bị dày vò tới mất ăn mất ngủ.

Chẳng phải vì lời đồn đại nói cô tổ chức ban nhạc làm thành tích Trình Nhiên tụt giảm, thậm chí nói quan hệ hai người bất thường ... Mà điều này ý vị rằng, quan hệ giữa hai người, còn có thể tiếp tục được nữa không?

Cô nghĩ lại học kỳ vừa rồi, có một thiếu niên đột ngột xuất hiện trong cuộc đời cô, làm cô vui làm cô tức giận làm cô bất ngờ, chẳng trải qua sự kiện oanh liệt gì, cứ thế qua chuyện lớn nhỏ hai người cùng chia sẻ, hai người có sự đồng điệu làm cô khó tự mình chặt đứt liên hệ này.

Nhưng có những chuyện phải làm, Tần Tây Trăn, mày phải tỉnh táo.

Cô cảnh cáo mình như vậy.

Reng !

Chuông điện thoại, hẳn là Tống Giai đây mà, cô ấy chắc là biết thứ hạng từ chỗ Đàm Khánh Xuyên rồi.

Tần Tây Trăn nhấc điện thoại, quả nhiên là của Tống Giai.

Đến khi cuộc trò chuyện đã kết thúc cô cứ ngẩn ra tới mức quên cúp điện thoại, cuối cùng cười phì một tiếng.

Nổi hứng lên sửa luôn một bài thơ, rõ ràng là giáo viên uy nghiêm, lại lộ ra tính tình của cô gái nhỏ:

- Thiếp sinh chàng chưa sinh.

Chàng sinh thiếp đã già.

Hận không sinh cùng thời.

Ngày ngày cùng chàng thi.

Ngày 25, Tống Thời Thu tắm rửa thật sạch sẽ, đại khái là do cái truyền thống, mỗi lần gặp chuyện lớn ‘tắm rửa thay y phục’. Tới sáng 26 tinh thần khoan khoái tới trường, 8 giờ là giờ tự học sáng, 9 giờ chính thức vào các tiết học.

Hôm nay tâm tình của Tống Thời Thu rất ổn định, thi cuối kỳ hắn dốc toàn lực ra rồi, cho nên lúc này không có chút oán hận nào cả, thậm chí không còn thấy nhục nhã, ấm ức khi bị Trình Nhiên vượt qua nữa.

Có vài chuyện phải như thế, có hi sinh mới có báo đáp. Mới đầu Trình Nhiên dốc sức vào chuyện học tập, còn hắn lơ là, mải chơi bóng rổ, say sưa trong tiếng la hét của đám nữ sinh, chuyện học tập lơi lỏng. Sau này hắn bỏ hết tất cả hoạt động giải trí, tiếng reo hò của đám nữ sinh bên sân bóng rổ đã giành cho người khác. Hắn thì dốc sức học tập, trong thời gian này, hắn thực sự chỉ biết tới học tập.

Còn Trình Nhiên, tham gia ban nhạc, cùng Dương Hạ có vẻ rất thân mật rồi ... Hình như là còn có dính dáng tới cô giáo dạy nhạc Tần Tây Trăn ... Chuyện đó cũng bình thường thôi, cậu ta đứng đầu toàn khối mà, được hoan nghênh là tất nhiên. Trước kia hắn được đãi ngộ đó còn ít à?

Nhưng không sao cả, giờ hắn sẽ lấy lại toàn bộ những thứ đó.

Tống Thời Thu vào trường, phía trước bảng thông báo quả nhiên có đám học sinh ồn ào chen lấn xem thành tích.

Hắn càng lúc càng tới gần, có vài người nhìn về phía hắn rồi tránh ra một chút.

Đó là chuyện hiển nhiên thôi.

Tống Thời Thu sững người, cảm giác giống như đi lên đỉnh núi cao, con đường phía trước bao phủ sương mù, hắn dũng cảm bước tới, sau đó... bước hụt.

Phía trước là vực sâu vạn trượng, không có đường.

Đứng đầu khối là Trình Nhiên, 1005 điểm.

Tống Thời Thu đầu óc kêu ong ong, tựa hồ có người đang nói với hắn: “ Tống Thời Thu, cậu được 992 điểm, tốt lắm, lần này chỉ kém Trình Nhiên 13 điểm thôi.”

“ Tiến bộ đấy.”

“ Cố lên nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận