Trùng Nhiên

Chương 530: Hải Vương. (2)

Lý Minh Thạch nheo mắt, hắn khá hiểu người bạn này: “ Anh đang ám chỉ cả Trình Nhiên à?”

Lâm Hiểu Tùng lấy giọng điệu nhìn thấu thế sự nói: “ Giám đốc Tiểu Trình có tư duy nhanh nhạy, lối suy nghĩ không bị ràng buộc bởi quy tắc thông thường. Nhưng cũng có nhược điểm, quá lý tưởng hóa thích làm lớn, cứ như việc gì cũng sẽ đúng như ý muốn của cậu ấy. Tôi mong chuyện của Trình Tề cho cậu ấy một bài học, tuổi trẻ có tinh thần dám nghĩ làm, nhưng phải học cách phanh xe, nếu không lao đầu xuống dốc.”

“ Kỳ thực đây cũng là chuyện tốt, chuyên tâm phát triển CQ là tốt rồi, lượng người dùng của chúng ta đang không ngừng tăng trưởng, phải biết chọn lựa. Nếu Liên Chúng bán được với giá tốt, chúng ta cũng dư dả được đôi phần.”

Lâm Hiểu Tùng lắc đầu: “ Nhưng chiến lược định ra ngay từ đầu của chúng ta thì CQ và Liên Chúng tới thời điểm thích hợp sẽ tạo thành liên minh hỗ trợ lẫn nhau.”

Lâm Hiểu Tùng không tán đồng: “ Anh nghĩ tới thời điểm này cậu ấy còn có thể kéo cả hai công ty cùng phát triển à? Tiền đâu ra? Xin cha cậu ấy chắc?”

“ Anh chưa hiểu Trình Nhiên rồi, đúng là CQ có dùng tài nguyên của Phục Long, nhưng đó chỉ là thuận tiện thôi, không phải cậu ấy dựa dẫm vào Phục Long, kể cả không có Phục Long thì chúng ta vẫn có thể đi tới bước này. Nếu cậu ấy lý tưởng hóa thích thể hiện như anh nói thì đã không nhờ tới Phục Long để chứng minh mình có thể làm tất cả, nhưng ngược lại, có ưu thế sẵn mà không dùng mới là biểu hiện không thành thục. “ Lý Minh Thạch tiếp xúc với Trình Nhiên nhiều hơn, tất nhiên hiểu rõ hơn: “ Cậu ấy cơ bản luôn dựa vào chính mình.”

“ Được, tôi coi vay tiền của Phục Long không phải dựa dẫm mà là thuận tiện, vay đâu cũng thế. Nhưng cho dù có vay tiền của Phục Long thì duy trì được bao lâu? “ Lâm Hiểu Tùng cố chấp song thực tế: “ Theo tốc độ phát triển này, chúng ta sẽ cần khoản tiền rất lớn đấy, cậu ấy từ chối nhận 200 vạn hợp đồng sử dụng hình ảnh, tôi cứ cậu ấy có tài chính dư, thật sai lầm ... Cậu ấy mà có tiền thì Trình Tề chẳng phải thế chấp cổ phần. Ài, khi đó tôi phải kiên quyết hơn mới đúng, 200 vạn, đủ giúp chúng ta duy trì một thời gian.”

Đồng tiền đúng là thứ làm khó anh hùng hảo hán.

Lý Minh Thạch ngẫm nghĩ: “ Hay là thể này, chúng ta viết một phần mềm công tác, bán đi duy trì tạm.”

Lâm Hiểu Tùng tức tới bật cười: “ Đại ca ơi, một cái phần mềm tốt, tôi đi tiếp thị rách miệng cũng chỉ bán được mười mấy tới mấy chục vạn, cùng lắm duy trì được hai tháng.”

“ Thôi thì tạm dừng tuyển người, phải xem tình hình đã, vượt qua khó khăn này rồi hẵng nói.”

Tần Tây Trăn rốt cuộc không thuyết phục được Trình Nhiên dừng tay, cô yêu cầu Trình Nhiên phải gửi cho cô toàn bộ thông tin về cổ phiếu đã mua vào, dùng lời của cô mà nói, dù có thua cũng phải thua rõ ràng.

Đây là yêu cầu chính đáng, trước đó Trình Nhiên không gửi là vì không muốn quấy nhiễu cô sáng tác thôi, giờ Tần Tây Trăn muốn xem, y gửi hết sang.

Tần Tây Trăn thông qua các mối quan hệ của mình, tìm người hỏi tình hình mấy loại cổ phiếu kia, đương nhiên chỉ nói là cô tùy tiện mua chơi thử thôi. Theo như lời của một tiền bối trong giới nghệ sĩ, có thâm niên chơi chứng khoán, nói là về mặt kỹ thuật thì mấy cổ phiếu này có giá trị nắm giữ, nhưng nếu Tần Tây Trăn muốn kiếm lợi nhuận trong thời gian ngắn, ông có nhiều cổ phiếu khác để tiến cử, thậm chí có thể giao tiền cho ông ta thao tác.

Cô khéo léo từ chối, nói là mình chỉ tò mò chơi thử thôi, không định tham gia vào mảng này. Kỳ thực cô không muốn giao tiền cho người khác, để người khác kiếm tiền cho mình, một mặt là nơm nớp lo sợ, mặt khác, nếu quả thực kiếm ra tiền, người ta bằng vào cái gì tận tâm tận lực cho mình, há chẳng phải nợ người ta à?

Tóm lại thắng hay thua đều thiệt cả.

Chỉ có Trình Nhiên mới là ngoại lệ.

Ngoài ra còn có giám đốc của công ty địa ốc, là nhà tài trợ quảng cáo cho hoạt động cô tham gia lần trước cũng tích cực tiến cử cho Tần Tây Trăn một câu lạc bộ riêng tư, trong đó toàn là người có tầm ảnh hưởng, tham gia vào đó sẽ biết rất nhiều tài nguyên chất lượng.

Tần Tây Trăn biết đối phương muốn dựa mượn mình mở rộng quan hệ, cô cũng từ chối. Trừ thương vụ cần thiết ra, cô không thích mấy chuyện xã giao lắm.

Cô còn hỏi cái nhìn của đối phương về bài viết của Hải Vương, đối phương nói :" Trong giới này người như vậy không bao giờ thiếu, muốn kiểm nghiệm rất đơn giản, dự đoán đúng rồi mới tính mà. Nếu không tất cả đều là lời vô nghĩa, rất có khả năng là thế lực mang dụng tâm nào đó đang tạo thế không chừng. Bao nhiêu người đưa ra dự đoán như thế, thể nào chẳng có người dự đoán đúng, đúng hay sai đều không hề lạ. Tôi quen một người tên là Đặng Viễn, chẳng qua là đoán trúng xu thế vài cổ phiếu mà thôi, vậy mà thanh danh vang dội, thực tế người ta chỉ nhớ lần ông ta dự đoán đúng thôi, sai thì chả ai đem tuyên truyền mà, đoán mấy chục lần rồi cũng có lần trúng. Về cá nhân tôi không đánh giá cao bài viết này, thị trường trầm lắng quá lâu rồi, tất nhiên là sẽ tới lúc vọt lên, ai chẳng biết là thế, chẳng qua là bao giờ, ha ha, nếu cô định đầu tư lâu dài, đợi hai ba năm thế nào cũng lãi."

Nghe ngóng nhiều phía, Tần Tây Trăn có đáp án mình muốn.

Tóm lại những nhân vật có tiếng nói không quá để ý tới đúng sai của một bài viết, ai tự có dự đoán của mình, nhìn chung không đánh giá cao.

Song có tin tức tốt, vị tiền bối có thâm niên nói mấy cổ phiếu Trình Nhiên cầm của tiền cô đi mua có giá trị nắm giữ, khiến cô yên tâm phần nào.

Cùng lắm xác định tiền kẹt một thời gian, một hai năm nữa lấy về, lợi nhuận không xứng đáng thời gian công sức bỏ ra cũng được.

Theo như tài liệu Trình Nhiên gửi cho cô, cổ phiếu Đông Minh Châu hiện giờ là 10.25, nhưng khi Trình Nhiên mua vào là 10.8, tổng cộng mua 500 vạn, tính ra lỗ mấy chục vạn rồi.

Ngoài ra còn có cổ phần Quảng Tín, mua vào 9.2, giờ chỉ còn 8.88, cũng mua 500 vạn, lỗ tới gần 50 vạn.

Tần Tây Trăn thấy thật kích thích.

Nếu mà cô biết mấy hôm nay thôi Trình Nhiên tiếp tục ném vào mấy trăm vạn thì còn kích thích nữa.

Cô ngoại trừ tới chơi với vợ chồng Margarita thì cơ bản là ru rú trong căn nhà đi thuê, không cách nào nắm được tin tức mới nhất.

Với lại thời gian qua lo cho an nguy của toàn bộ gia sản ở Trung Quốc, chẳng có tâm tình đi đâu.

Cho nên thường xuyên nhìn thấy mặc cái áo thun rộng thùng thình, che cả quần cộc, khoe trọn đôi chân nuột nà, làm người ta cảm tưởng cô chẳng mặc gì bên trong. Hoặc lo lắng đi qua đi lại, hoặc khoanh chân ngồi trước máy vi tính, vừa ăn khoai tây chiên, vừa xem tin tức, cửa sổ có một chậu ngọc lan, đó là vật sống duy nhất tiếp xúc với cô.

Đến ngày 16 tháng 5, một tin tức chấn động Tần Tây Trăn.

Quốc vụ viện đưa ra "Sáu chính sách thúc đẩy thị trường".

Hải Vương đưa ra dự báo nhà nước sẽ có điều chỉnh chính sách, hơn một tuần sau, chính sách xuất hiện.

Tần Tây Trăn quay lại xem bài viết đó thì lượt đọc đã hơn 100 vạn, bình luận càng tới hai ba vạn.

Phía dưới toàn là "Hải Vương quá siêu phàm", hoặc "Hải Vương là nhân viên nội bộ sao?", " Đại thần mau trả lời tôi, cổ phiếu XXX của tôi sẽ ra sao?"

Nhưng mà cao hứng sớm quá rồi, Tần Tây Trăn chứng kiến một màn dở khóc dở cười.

Ngày 17 tháng 5, lượng giao dịch xuống đáy, đạt 1074 điểm.

Một nửa số cổ phiếu niêm yết tiếp tục đi xuống, ngày 18 cũng không khác gì, thậm chí còn thảm hơn, gần như toàn bộ đi xuống.

Lượt đọc bài viết tăng lên 130 vạn, bình luận năm vạn.

Hải Vương bị chửi mắng thê thảm, nhất là những người mua vào ngày 16 càng dùng từ ngữ không chấp nhận nổi.

Tới ngày 19 tháng 5, đột nhiên giá thị trường đi lên, lượng giao dịch thành công tăng vọt, từ năm ngoái tới giờ chưa từng có, làm dân chơi cổ phiếu dè dặt, như đi trên băng mỏng.

Một số người thầm nghĩ, hồi được ít máu rồi, vội vàng xẻo thịt bỏ chạy.

Không ai chửi Hải Vương nữa, người ta còn bận xếp hàng thao tác kìa, rảnh đâu mà quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận