Trùng Nhiên

Chương 606: Cái bánh vẽ.

Mấy người kia cầm hợp đồng lên truyền tay nhau xem, trao đổi nhanh ánh mắt chấn kinh. Quả thật là như vậy, nếu để bọn họ làm việc này thì chắc chắn người ta cười nhạo vào mặt, anh không dùng bài hát của anh thì tôi dùng của người khác, tôi không thèm. Nhưng với danh tiếng của Tần Tây Trăn, có cô đi đầu, rất có khả năng lấy lại được miếng bánh này, bọn họ không quan tâm mặt internet thứ đó còn mơ hồ, nhưng cái này quá rõ.

“ Mai chúng tôi còn hẹn đàm phán hợp đồng với công ty băng đĩa khác, tỉ lệ phân chia hợp đồng ghi rõ tại đây, mọi người xem đi. “Trần Mộc Dịch thấy đối phương dao động, tranh thủ xòe hợp đồng ra:

Vương Chí Đông chỉ liếc mắt một cái ném xuống: “ Chênh lệch quá lớn so với dự liệu của chúng tôi.”

Tất nhiên là chênh lệch, tất cả số tiền bản quyền bọn họ thu được chỉ có 50 vạn, kém quá xa mức 200 vạn mà họ yêu cầu, chênh lệch quá lớn này làm người ta khó tiếp thụ.

Tần Tây Trăn hôm nay mặc bộ vest nữ nghiêm túc, tóc cũng búi gọn gàng, hoàn toàn khác hình tượng ngọt ngào khi quảng bá, đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào đối phương: “ Nếu các vị muốn bán ca khúc, vậy chúng ta bàn bạc việc bán ca khúc, đây chỉ là chi phí bản quyền số, anh muốn 200 vạn, được, nhưng tỉ lệ % lợi nhuận chia sau này sẽ thay đổi, từ 30% còn 5%, thế nào? Gật đầu một cái tôi lập tức tôi bảo anh Trần gửi cho mọi người 300 vạn, hơn 100 vạn so với yêu cầu, coi như tôi bỏ tiền ra kết bạn.”

“ Không cần. “ Chương Thụ Nhân thấy tranh cãi từng đồng từng xu thế này mất mặt, nếu là đối diện với một tên thương nhân như Trần Mộc Dịch, bọn họ sẽ không để hắn được lợi, nhưng trước mắt là Tần Tây Trăn, so đo từng xu một cảm thấy mất tư cách, nhất là đối phương nói có tình có lý như vậy: “ Tôi tin cô Tần Tây Trăn … tôi ký.”

“ Tôi cũng thế. “ Vương Lôi và Triệu Phác cũng tán đồng:

Chỉ còn lại Vương Chí Đồng, thấy một tay vỗ khó kêu, hơn nữa Tần Tây Trăn có thể đưa ra hợp đồng với đài truyền hình, nếu hắn tự mình đứng ra làm, làm được không?

Đợi tất cả cùng ký hợp đồng, Trần Mộc Dịch cám thán danh vọng Tần Tây Trăn hiện giờ, nếu không nói hay tới mấy mà người ta nghi ngờ thì không biết phải giằng co bao lâu.

Vương Chí Đồng nhìn bóng lưng xinh đẹp Tần Tây Trăn khi rời đi, vẫn cau mày: “ Không biết cô gái này nghĩ gì, ai chẳng biết nghe ca khúc trên mạng không mất tiền, mua bản quyền kỹ thuật số, cô ta muốn đốt tiền à? Các anh nữa, đã giao hẹn rồi, cuối cùng còn mềm lòng, cầm cả cục tiền cho xong, tôi không tin cái thứ đó làm ra lợi nhuận gì.”

Chương Thụ Nhân xua tay: “ Không sao cả, nếu không có Tần Tây Trăn, chúng ta còn chẳng được đồng nào. Quan trọng nhất tin rằng anh thấy rồi, hợp đồng của cô ấy với đài truyền hình, tôi thấy con đường này được đấy, với lại có người giúp chúng ta xung phong hãm trận, tội gì không làm.”

Triệu Phác rít một hơi thuốc, ánh mắt xa xắm: “ Cô ấy còn trẻ, còn quá lý tưởng hóa, coi như tôi ủng hộ sự nhiệt tình của cô ấy thôi, chuyện này, tôi cũng không đánh giá cao.”

Diệp Lôi trầm mặc một chút cũng gật đầu.

Ra ngoài rồi, Tần Tây Trăn gọi điện cho Trình Nhiên, nói ngắn gọn: “ Hốt trọn ổ.”

Trình Nhiên nghe xong cô kể quá trình đàm phán mà bất ngờ: “ Không thể nào, chị có được bản quyền sử dụng ca khúc của đài truyền hình sao, sao chị lấy được?”

Tần Tây Trăn cười đắc ý: “ Cậu đoán thử xem nào.”

Nói thế thì bản hợp đồng này nhất định có vấn đề gì đó, thách thức này làm Trình Nhiên thấy thú vị lắm, ngẫm nghĩ một lúc nói: “ Chắc chắn là chị thông đồng với đài truyền hình đúng không, chị tài trợ cho tiết mục đài truyền hình, sau đó giao hẹn với đài truyền hình chi phí dùng ca khúc, kiếm vài cái hợp đồng? Sau đó dùng cái bánh vẽ ấy với mấy người kia?”

Tần Tây Trăn không đáp, khẽ ngâm nga ca khúc.

Trình Nhiên bật cười, đoán thế nào mình cũng phải đoán trúng bảy tám phần rồi, càng nghe cô kể lại chuyện đàm phán hôm nay càng không biết nói sao cho phải. Tần Tây Trăn đi ký hợp đồng, tuy kín đáo hết mức, nhưng thế nào cũng lọt ra ngoài, bị người trong giới biết là tất nhiên, thế nào có công ty có thực lực làm theo, nhưng bố trí của cô thế nào cũng kéo những người kia xuống cống.

Vì họ làm sao có thể ngờ phần trăm chia có kênh phân phối âm nhạc thứ ba kia chính là Trình Nhiên, nếu bám theo cô mà làm rơi vào tiêu hao.

Đến khi nhìn thấu được thì đại thế đã mất rồi.

Con hamster này làm ăn không kém gì tài hoa âm nhạc.

Đương nhiên mắt xích quan trọng nhất là cô tin tưởng vào Trình Nhiên.

Dù sao thì thu mua bản quyền kỹ thuật số âm nhạc quy mô lớn như vậy đúng như cái nhìn đám Chương Thụ Nhân, đem tiền đi đốt, vào thời điểm mà bản lậu hoành hành thế này, ai làm người đó thiệt.

Nhưng không ai ngờ được nghiệp vụ tải nhạc chuông sẽ xuất hiện, công ty di động quy định, mọi nhà cung cấp nội dung âm nhạc phải có bản quyền , lúc đó Tần Tây Trăn sẽ có quả bom hạt nhân trong tay.

Cách di động Trình Nhiên nghe Tần Tây Trăn hát hết bài hát.

Trên bầu trời ngân hà rực rỡ

Trăng non một mảnh tựa giai nhân.

Sau đó tiến độ của phía Tần Tây Trăn mỗi lúc một nhanh, chuyện này nhất định do người trong giới, đặc biệt là có sức ảnh hưởng mới làm được.

Giả sử Trình Nhiên, dù có ôm một đống tiền cũng không làm nổi, riêng việc tiếp xúc ban đầu đã tồn không biết bao nhiều thời gian tiền bạc rồi.

Cùng thời gian đó Thập Trung cũng bắt đầu ôn tập tối, từ 7 giờ tới 9 giờ, điều này có nghĩa là Trình Nhiên sẽ không còn thời gian lang thang ở Thiên hành đạo quán nữa, vừa được thông báo, Trình Nhiên liền đi gặp Tạ Phi Bạch an bài công việc.

Quốc tế Gia Hàng đã bắt đầu tự tôn tập từ khai giang rồi, nhưng đối với Tạ Phi Bạch mà nói, học chính hắn còn bỏ nữa là, muốn đi là đi thôi. Trình Nhiên tan học cùng Tạ Phi Bạch ăn tối, phát hiện trên má phải có hắn có vết cào dài, bắt đầu đóng vảy rồi, tặc lưỡi: “ Nữ nhân cào hả, chiến đấu dữ dội quá nhỉ?”

Tạ Phi Bạch nổi đóa: “ Mày mới bị nữ nhân cào, tao bây giờ ngày nào chẳng đi học tử tế rồi trông coi quán net, đâu ra thời gian rảnh làm thứ vớ vẩn.”

“ Gì mà cáu thế, hỏi tí cũng không được.”

“ Hỏi hỏi cái b... Nhìn cái mặt mày là tao biết mày đang đoán bậy đoán bạ, mày tưởng tao đéo biết mày đang nghĩ gì à?”

“ Sao giờ mày chửi bậy luôn mồm thế? “Trình Nhiên cau mày, thằng này có vấn đề gì à: “ Mày ăn cơm hay mày ăn thuốc nổ vậy?”

“ Tao trước giờ đều thế đấy, sao nào?”

“ Thôi đi, có phải cha mẹ mày lấy tao ra làm điển hình giáo dục mày không thế, có phải là nói tao dù học tập hay là làm ăn đều ăn đày không? Thừa nhận tao là thiên tài khó vậy à?”

“ Cút xéo, mày bắt đầu tự luyến rồi đấy. Mau lên, tao muốn ăn hải sản tươi vận chuyển bằng hàng không. “Tạ Phi Bạch nghiến răng ra điều kiện:

“ Chỉ có thịt xiên nướng thôi, ăn thì ăn không ăn thì thôi.”

Tới quán cơm, Trình Nhiên gọi điện cho đám tiểu cổ đông cùng tới ăn cùng, chính là đám Mã Hoành Vũ, mọi người đông đủ rồi mới nhận ra không thấy Lô Toa đâu.

Hồ Duệ chủ động giải thích: “ Quên chưa nói với anh Trình, Lô Toa đi Úc du học rồi, vốn cô ấy nói trước khi đi mọi người tụ tập một bữa, kết quả là đi gấp quá, không có thời gian, đi cùng thân thích ở Quảng Châu, mẹ cô ấy đưa đi, ngay cả chúng tôi cũng không kịp tụ họp lần cuối.”

Mã Hoành Vũ nói thêm:” Nhà cậu cô ấy di dân sang đó rồi, cha cô ấy cũng có ý khi nào nghỉ hưu sẽ đi, nhà cũng đã mua rồi, cô ấy học xong chắc là sống bên đó luôn không về nữa, Thành Đô thành cố hương rồi. Nhưng mà nghe nói bên đó là quốc gia phát triển, không khí tốt, trời cũng xanh, rộng lớn, còn có thể đi săn nữa, thoải mái lắm.”

Hồ Duệ khao khát: “ Nhà Lô Toa có điều kiện, nhà tôi nỗ lực cả đời chẳng biết đi được không?”

Đăng Duy khinh bỉ ra mặt: “ Ra nước ngoài chơi thì hay, đi du lịch thế giới cũng thích, việc gì mà phải di dân. Đời này tôi chỉ thích đất nước mình thôi, nước mình không giàu có bằng người ta, chẳng lẽ thấy cha mẹ người ta giàu có thì bỏ nhà đi nhận họ hàng mới à?”

“ So sánh kiểu gì thế, vớ vẩn ...”

Thế là mỗi người một câu tranh cãi nhau, nói chế độ ở nước ngoài thế này thế nọ, nói ở ngoài đó tự do, có thể phát triển năng lực riêng mỗi người ... Kỳ thực toàn là thanh niên mười bảy mười tám, khao khát những thứ mới mẻ thôi.

Bữa cơm đó mọi người đều uống bia, chủ yếu là kể chuyện khi con nhỏ, ba người Mã Hoành Vũ nói không có nha đầu lắm chuyện đó quản nữa, sau này bọn họ tha hồ chơi bời, nhưng Trình Nhiên nhìn ra, chẳng qua là không muốn tỏ ra mình mềm yếu thôi, ba người đó chẳng ai vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận