Trùng Nhiên

Chương 418: Gửi cho cha mày. (2)

Trình Nhiên hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới đám người này lại tới nhìn tìm mình, song chỉ thoáng chốc có thể đoán ra lai lịch của chúng. Hiện Bối Thác và Phục Long đấu với nhau gay gắt như vậy, đám người kia có tìm tới cũng là hiểu được. Y không đáp, định đi tiếp, đối phương tựa hồ cũng không cần y trả lời, Viên Khuê miệng vẫn cười nhưng tay vung lên, "chát" một phát vừa nhanh vừa gọn, không một ai kịp phản ứng gì cả, khung cảnh yên tĩnh làm âm thanh đó nghe rất rõ ràng.

Đám Trương Bình theo bản năng lùi lại một bước, mấy nữ sinh như Vân Địch "á" một tiếng, hai tay ôm lấy miệng, nước mắt ứa ra.

Học sinh Thập Trung kinh hoàng, Viên Tuệ và Tần Thiên vốn muốn bỏ chạy, bị cảnh tượng này làm chân chôn xuống đất.

Đầu Trình Nhiên hơi nghiêng sang bên, trên mặt hiện lên năm vệt ngón tay rõ ràng, khóe miệng dần có vết máu rỉ ra, cái tát quá mạnh quá bất ngờ, làm y hơi choáng.

Lúc này Viên Khuê hơi phẩy bàn tay hơi tê, cười đều: “ Cha mày chọc vào người không nên chọc, cái tát này mày mang về cho cha mày.”

“ Bọn chúng tìm Trình Nhiên.”

“ Trình Nhiên làm sao lại dính dáng tới đám lưu manh xã hội thế kia?”

“ Trông cậu ấy cũng hiền lành thật thà lắm mà, sao lại giao du với loại người như vậy. “

Học sinh xa hơn không rõ Viên Khuê nói gì, chỉ thấy hắn tát Trình Nhiên, bắt đầu bàn tán.

Còn học sinh ở gần, không đông cứng như bị đổ bê tông lên người thì cũng bật khóc.

Làm người ta bất ngờ là đầu Trình Nhiên hơi nghiêng đi mắt vẫn nhìn chằm chằm Viên Khuê, không nói không rằng.

Thậm chí không có chút phản ứng nào.

“ À, thằng nhãi ranh này cứng đấy, Viên Khuê, mày tát một cái không ăn thua rồi, nhìn ánh mắt nó kìa, tao sợ quá cơ, chắc phải tát vài cái nữa.”

“ Tao thích mấy thằng có cá tính đấy, nếu không lúc đánh cho nó quỳ xuống cũng chẳng thú vị gì.”

“ Mẹ thằng ranh con, tụt quần nó ra.”

Một tên trọc đầu, ăn mặc thùng thình giống như dân hiphop chỉ: “ Bên kia có nhà xí kìa, đứa nào đi lấy ít ‘rượu vàng’ tới đây cho nó thử đi, tao thích mấy thằng cứng xương lắm.”

Một vài nữ sinh không dám đến gần, nghe đám lưu manh nói thế thì vừa khóc vừa kêu "Trình Nhiên chạy đi", nhưng chúng vây hết đường rồi, làm gì có chỗ nào để chạy.

“ Này, mấy anh kia, đây là trường học, làm gì thế hả? “ Có tiếng quát lớn từ xa truyền tới:

Học sinh xung quanh và người đi đường thấy cảnh sát đi tới tức thì yên tâm, cho rằng sắp thấy cảnh lưu manh bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn.

Thì ra có học sinh nhanh chân đi báo công an rồi, đồn công an cách đây không xa.

Thập Trung là khu vực "tam bất quản", nằm giữa giao giới hai khu hành chính, xưa nay nơi này vốn có vấn đề về quản lý rồi, đó là vấn đề bất cập cơ quan quản lý không thể vượt khu. Ví dụ một đám người đánh nhau ở bên này, khi cảnh sát tới, bọn chúng nhanh chân vượt địa bàn chạy bên kia, bên kia chẳng quản được, vì chúng đánh nhau bên kia, sang bên này có đánh nhau đâu.

Nhưng nếu lửa cháy tới đường Thập Trung này là giới hạn đỏ không thể chấp nhận, có biết bao nhiêu con cái lãnh đạo học trong trường này không hả, bọn lưu manh ngu xuẩn này, đám cảnh sát vừa sợ vừa giận.

Một trong hai viên cảnh sát nhận ra tên cầm đầu, quát: “ Viên Khuê, mày lại bày trò gì thế?”

Đám lưu manh vẫn cười đùa chớt nhả, Viên Khuê đưa hai tay về phía trước: “ Anh cảnh sát, tôi tự thú, vừa rồi không nhịn được, ra tay tát một đứa học sinh một cái. Có phải là bị tạm giữ không, nhốt vài ngày hả, không sao, tôi dễ nuôi ấy mà, ăn cơm hộp là được.”

Hai cảnh sát nhanh chóng bẻ ngoặt hai tay ra sau, Viên Khuê vẫy còn quay đầu lại cười với Trình Nhiên.

Đám lưu manh cười rộ lên tản đi, thằng tóc dài còn làm vẻ sợ hãi nói với cảnh sát đang trừng trừng nhìn mình: “ Anh cảnh sát, mỗi Viên Khuê đánh người thôi, đừng hàm oan cho người tốt, bọn em có muốn đánh nó thì cũng là chuyện lần sau, khi đó anh hãy bắt.”

Cũng có thằng hô: “ Ê Viên Khuê, vào đó giúp tao gửi lời hỏi thăm Mã ca nhé.”

Cảnh sát có tức giận cũng chẳng làm gì được bọn chúng, cuối cùng Viên Khuê bị cảnh sát đưa đi, một người bảo Trình Nhiên đi theo lấy lời khai.

Trình Nhiên đi rồi, không khí vui tươi ở cổng trường biến mất hẳn, chỉ có sự im lặng không nói lên lời, đám học sinh gần như chết lặng.

Ở Thập Trung chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này, chí ít lúc bọn họ học ở đây chưa từng chứng kiến, trong mắt họ, nơi này không khác gì thánh địa cả, vậy mà lại xảy ra chuyện như thế.

Đây không phải là ẩu đả bình thường, đám học sinh Thập Trung đều thông minh, nhận ra đó là hành động có dự mưu đàng hoàng, nói không chừng là thế lực cao hơn đấu đá với nhau, nguồn cơn trong đó, người thường không biết được.

Nhưng có thể biết một điều, cảnh xảy ra trước cổng trường này sẽ truyền khắp nơi sau một đêm.

Sau khi phía công an tìm hiểu được toàn bộ tình huống liền gọi điện cho người nhà Trình Nhiên tới đón, Từ Lan hay tin bỏ hết công việc vội vàng tới nơi. Ở đồn công an, cách chấn song Từ Lan chỉ Viên Khuê chửi bới, Viên Khuê nghe vào tai nọ ra tai kia, thậm chí giơ hai tay bị còng lên tai, tỏ ý nghe không rõ.

Trình Nhiên lúc này một bên má đỏ rực lên rồi, gương mặt thanh tú trắng trẻo, lúc sưng, không thể nào nhìn nổi, vẫn khuyên mẹ đi về, đối với loại người này chấp bọn chúng chỉ chuộc bực vào thân.

Đợi Từ Lan đưa Trình Nhiên về nhà thì Trình Phi Dương cũng ở ngoài làm việc về nhà, nghe vợ phẫn nộ kể lại toàn bộ quá trình, dù Trình Nhiên không tỏ thái độ, nhưng cái tát để lại dấu vết rõ ràng đủ nói lên vấn đề. Từ Lan vừa bôi thuốc mỡ cho lên má Trình Nhiên vừa rơi nước mắt.

Trình Phi Dương tay kẹp điếu thuốc lá nhưng không châm lửa: “ Cái tát này Lôi Vĩ tát cha.”

Quá rõ ràng, lần này Lôi Vĩ có thể sai người tát Trình Nhiên một cái sau đó tự thứ, lần sau chúng dám làm gì?

Kể cả đánh gãy chân tay Trình Nhiên, hay là đâm vài nhát dao, không cần nghi ngờ, vẫn có kẻ thản nhiên nhận tội, với loại người vào tù ra tội như cơm bữa, vào đó sáu tháng một năm chẳng là gì.

Dù thế nào thì chẳng liên lụy được tới Lôi Vĩ, hắn có thể cứ thế dày vò cho một người tan nhà nát cửa.

Sau đó Trình Phi Dương thông qua vài mối liên hệ, mong muốn cảnh sát xử phạt cao nhất với kẻ gây chuyện, đồng thời ngăn chặn khả năng chuyện này tái diễn. Phía công an phản hồi sẽ tăng cường quản lý trị an khu vực, xử nghiêm cũng dễ thôi, cho dù Viên Khuê tái phạm nhiều lần nhưng theo quy định cũng chỉ giam hắn 15 ngày, không thể hơn được.

Tiếp theo đó thì thực hiện biện pháp dân sư, như bồi thưởng tổn thất tinh thần gì đó, nhưng đi theo con đường này thì đều sấm to mưa nhỏ thôi, tốn công sức mà chẳng được gì. Thứ tới dù xử phạt loại người này, sau đó có đòi được tiền hay không cũng là vấn đề, chẳng lẽ bắt giam kiện cáo tiếp?

Chỉ vì ít phí bồi thường.?

Trình Phi Dương vừa lo vừa giận, nhưng cũng không biết làm cách nào hơn, thủ đoạn pháp luật không thể giải quyết được vấn đề.

Tạm thời gạt vấn đề sang bên, áy náy nhìn má con trai: “ Hay là con nghỉ học vài ngày, điều chỉnh tâm tình.”

Má Trình Nhiên sau khi bôi thuốc mỡ lên thì không còn cảm giác rát nữa rồi, chỉ là lúc nói chuyện không được thoải mái lắm, để cha mẹ yên lòng, cười nói: “ Không cần cha ạ, có câu vũ khí của quân nhân là khẩu súng, vũ khí của văn nhân là ngòi bút, còn trận địa của học sinh là trường học. Con phải giữ vững trận địa không cho chúng coi thường.”

Trình Phi Dương gật gù: “ Khi đó biểu hiện của con khá lắm, có phong cách của cha.”

Từ Lan tức giận mắng chồng: “ Khá cái gì mà khá, hôm nay chúng cảnh cáo thôi, mai chúng mang dao tới thì làm thế nào đây hả? Trình Nhiên, con cứ nghỉ vài ngày đi.”

“ Mẹ, nghỉ học giải quyết được gì đâu. “ Trình Nhiên an ủi: “ Dùng dao giữa chỗ đông người, không đơn giản chỉ là tội danh gây thương tích, chúng phải cân nhắc hậu quả ... Lần sau con cũng có chuẩn bị rồi, rút dao cần thời gian, không đơn giản vung tay đánh người, trường học ngay gần đó, con chạy được.”

Trình Phi Dương lúc này mới châm thuốc: “ Giờ con đi học sẽ có người đưa đón, ngoài ra cha cũng phải nói chuyện với Trình Bân rồi, nhổ cỏ không nhổ tận gốc sẽ rất rắc rối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận