Trùng Nhiên

Chương 471: Về mách mẹ. (1)

Bữa cơm tối hôm đó đương nhiên là bị bỏ ngang rồi, La Lẫm Văn ngoài mặt không coi lời Trình Nhiên ra gì, đến khi ba người Trình Nhiên đi rồi, hắn ngồi im tại đó, mặt lúc xanh lúc trắng, còn đang cân nhắc thiệt hơn.

Thằng nhãi đó trước khi đi còn nói, cho hắn năm ngày, nếu không đọc được bài báo tương ứng, sẽ là lúc thấy hậu quả.

Nếu lúc này hắn còn cho rằng đó là lời dọa dẫm của thằng nhóc miệng còn hôi sữa thì quá ngu ngốc rồi.

Lại nói ba người Trình Nhiên, vừa ra khỏi căn phòng kia, Trình Nhiên đã ôm bụng nhìn sang Tần Tây Trăn: “ Đói quá, chúng ta đi ăn tê cay nóng Malatang đi, lần này chỉ mời đấy nhé.”

Tần Tây Trăn cười hì hì gật đầu, có vẻ tâm trạng chẳng hề bị chuyện vừa rồi trong phòng làm ảnh hưởng.

Chỉ có Trần Mộc Dịch là không sao bình tĩnh được, hắn nhịn mãi, ánh mắt nhìn Trình Nhiên có chút khiếp hãi, lại có chút nghi ngờ, ra ngoài khách sạn rồi mới hỏi: “ Cậu có chắc không vậy, đây là hành vi uy hiếp, vu oan ... Cậu có chắc khiến La Lẫm Văn đăng báo xin lỗi không?”

Thực ra hắn muốn nói, liệu có quá không, chỉ cần La Lẫm Văn bỏ qua chuyện này là đủ rồi, yêu cầu quá cao phản tác dụng.

Gió đêm hơi lớn, Trình Nhiên xoay người lấy lưng chắn gió, đi hơi nghiêng: “ Còn sớm, dù thế nào thì đây cũng không phải là chuyện một tên công tử chỉ biết ăn chơi có thể quyết được. Tôi đoán chừng bản thân hắn cũng không lường được hậu quả đâu, hắn sẽ phải về thương lượng với gia đình, sau đó mới quyết định.”

Trần Mộc Dịch cuống lên: “ Thế không phải là lớn chuyện à, hắn về kể với La Nhạc, ông ta biết con mình gặp phải chuyện này, cho dù có đăng báo xin lỗi thì sau này chúng ta cũng gây thù chuốc oán với La gia.”

“ Thế à? “ Trình Nhiên nhún vai: “ Thế thì đó là do ông ta chuốc lấy thôi.”

“ Vậy, vậy nếu như bọn họ dứt khoát không chịu xin lỗi thì cậu làm sao? Cậu thực sự sẽ công bố những bức ảnh này à?”

“ Không, sao thế được.”

“ Phù, dọa chết tôi rồi. “ Trần Mộc Dịch như bỏ được tảng đá đè trên ngực xuống, thở ra một thật dài: “ May quá, may quá, chuyện đã thế rồi chỉ dọa hắn chút thôi, sợ mà xin lỗi cũng được, không cũng được, mong rằng hắn biết khó mà lui, ít nhất chúng ta cũng thanh tịnh. Tiếp theo Tây Trăn cũng không có việc gì cần ở lại Hong Kong, tối đa cũng chỉ đổi chuyến bay ở Hong Kong thôi, tới London chuyên tâm học tập, không cần để ý chuyện ngoài kia nữa, chuyện rồi sẽ qua.”

Tần Tây Trăn thấy Trần Mộc Dịch sợ thành thế rồi đẩy vai Trình Nhiên một cái, ý tứ là đừng dọa người ta nữa, Trình Nhiên nói qua loa: “ Được, được, chúng đi bước nào hay bước đó.”

La Lẫm Văn suốt cả đêm hôm đó không ngủ được, hắn không muốn tin lời Trình Nhiên nói, càng sợ lỡ chẳng may điều đó là thật thì chẳng phải hắn gây ra tội quá lớn sao, hậu quả đó, hắn không gánh nổi. Thế là sáng hôm sau hắn vội vàng chạy tới Thượng Hải, sau đó về Hong Kong, tính trước tiên đem chuyện nói cho anh mình, rồi hai anh em mới đem chuyện này nói với cha.

Nhận được điện thoại của La Lẫm Văn, La Tranh vội vàng kết thúc cuộc họp, lái xe tới khu nhà ở Bạch Gia Đạo của Thái Bình Sơn, ở đó có biệt thự kiểu Châu Âu biển "11 14" chính là nơi ở của La gia.

La Nhạc hai ngày qua đi chơi golf, ban ngày xuất hành, buổi chiều về nhà, tới nhà thấy cả hai anh em ngồi ở phòng khách chờ đợi, uống ngụm nước, đút tay vào túi quần đi về thư phòng của mình: “ Lên lầu nói chuyện.”

Trong thư phòng, nghe La Lẫm Văn kể lại toàn bộ đầu đuôi, La Nhạc nổi giận, chửi mắng hắn mười mấy phút liền, La Tranh phải an ủi mãi ông mới bình tĩnh hơn.

La Tranh nói: “ Cha, con thấy em nó cũng biết sai rồi, nó còn trẻ tuổi bồng bột, mấy chuyện này khó tránh. Con thấy vấn đề chính là đối phương có chuẩn bị trước, em nó bị chụp trộm, khéo vậy sao, vì một nữ nhân mà chọc giận đối phương à? Hay thực tế có kẻ ở sau lưng ngay từ đầu nhắm vào cha, nhắm vào La gia ta?”

La Nhạc nhíu mày, chuyện này không phải không có khả năng.

La Tranh nói càng khẩn thiết hơn:

- Cha, chẳng lẽ chúng ta lại đẩy em nó ra đăng báo xin lỗi à? Khác gì khiến những kẻ kia được toại nguyện, lấy gì đảm bảo xin lỗi rồi thì chúng sẽ dừng tay, hay càng bồi thêm một đòn nữa? Mà chuyện này thực sự có thể đả kích được cha sao?

La Nhạc hít vào một hơi thật sâu, trong con mắt khép hờ như tỏa ra hơi lạnh làm người ta rét run: “ Cả đời này của cha, thứ cha dạy cho các con, đều là kinh nghiệm sống của mình. Trước kia cha nói với Lẫm Văn, trên chữ sắc có thanh đao, dưới váy hồng là bãi tha ma. Cần có quan hệ nam nữ lành mạnh, một là giữ sức khỏe bản thân, hai là giữ danh dự sạch sẽ. Con không nghe nên mới có chuyện hôm nay. “

La Lẫm Văn giống bao tên công tử khác, ra ngoài đường thì hung hăng lắm, cứ như trên đời ngoài mình ra chẳng còn ai khác, về tới nhà là cụp đuôi vào, đến con chó cũng không bằng.

“ Cha lăn lộn thương trường mấy chục năm, không ít lần đoạt miếng ăn trong miệng hổ mới được La gia như bây giờ. Bao gồm cả hiện tại, người ta đả kích sách lược cha hai năm trước ở Đại Đồng, nói cha làm tập đoàn thua lỗ nặng nề, nhưng cha dám nói, bong bóng địa ốc qua đi, tương lai sẽ mang về cả đống tiền cho họ. Có người khuyên cha, đôi khi cần thỏa hiệp một chút, đừng cứng rắn quá, tới lúc không xuống thang được, nhưng cả đời La Nhạc này chỉ biết một chuyện thôi, kẻ nào dám bước tới trước mặt cản đường thì phải đạp ngã hắn. “ La Nhạc lạnh lùng nói: “ Một thằng nhãi ranh ở đại lục mà dám ngông cuồng như thế, vu oan cho con chơi gái bị bắt, có thể thấy nhân phẩm của nó đê tiện thế nào. Cái thói đời này, há để cho loại thằng hề như thế nhảy nhót, nó thử xem. Nếu dám ngang nhiên vu cáo con, cứ để nó làm, nó mà dám công bố những bức ảnh láo toét đó, cha kiện cho nó khuynh gia bại sản.”

“ Nó khoe công ty cha nó là Phục Long hả, tốt lắm, cha đích thân viết một phong thư, lập tức để phòng pháp vụ phát ra công hàm luật sư.”

“ Dám dọa cha à, cho nó vỡ mật.”

........... .............

Lại nói Trình Nhiên về nhà thì gần như ném chuyện kia ra sau đầu, chẳng có hành động gì cả. Hôm sau nhà họ bất ngờ có khách tới nơi, là gia đình chú họ ở quê tới chơi, người chú họ này tuy cũng họ Trình nhưng đến Trình Nhiên cũng chẳng biết họ hàng mấy đời.

Chuyện là vừa rồi bác cả năm vừa rồi về quê bái tế mộ tổ của Trình gia ở phương bắc có kể tình hình trong nhà mấy năm qua. Trình gia nam hạ từ thời ông nội Trình Nhiên rồi, giờ an cư lạc nghiệp thì nơi này coi như là quê hương mới, liên hệ với quê cũ thực sự rất ít. Ngoại trừ bác cả là người hoài cổ ra thì ngay cha y có lẽ chẳng biết mấy thân thích ở quê.

Tóm lại là người ta cũng họ Trình, từ xa xôi ngàn dặm tới đây, tất nhiên phải tiếp đãi khách khí.

Chú họ Trình Nhiên là chủ nhiệm xã, là người khôn khéo, có đứa con tên là Trình Dịch, tốt nghiệp vài năm, vốn làm công chức nhỏ trong xã, đại khái không hài lòng cuộc sống bế tắc không tương lai ở quê, đưa con trai lên muốn gửi gắm cho Trình Phi Dương chỉ dạy.

Theo lời người chú họ nói thì “ Chú Phi Dương giờ làm ăn lớn như thế, nên không có người nhà trong công ty làm tai mắt, làm chỗ dựa, sẽ bị người ngoài nhòm ngó.”

Từ Lan nhìn Trình Dịch thì không thích rồi, thanh niên này mắt láo liên, ngó ngang ngó dọc, điệu bộ khúm núm quá mức cần thiết, ăn nói xốc nổi, cứ như thể công ty Phục Long là tài sản tư của Trình gia vậy. Nhưng cô chẳng thể từ chối, cười gượng gạo nói sẽ bảo với chồng.

Trình Nhiên chẳng có ý kiến gì, ở trong nước chuyện này khó tránh. Trước đây có học giả nói vì sao Trung Quốc không có công ty lớn tầm cỡ thế giới, đó là vì công ty vừa lớn lên một chút đủ loại họ hàng chạy tới nhờ vả, gửi gắm. Những người này giúp thì ít, phá thì nhiều, thành ra công ty Trung Quốc chẳng thể lên tới đỉnh cao.

Tất nhiên công ty Trung Quốc không thể lớn mạnh tầm thế giới có nhiều nguyên nhân lắm, song đây đúng là một vấn đề nan giải.

Thôi, để cha mẹ đau đầu đi, đây không phải lần cuối.

Hai ngày sau Trình Nhiên nhận được điện thoại từ Thành Đô.

Ngữ khí của Trình Phi Dương có chút cổ quái:” Trình Nhiên, gần đây con có qua lại gì với người Hong Kong không?”

Tới rồi, Trình Nhiên mỉm cười: “ Có ạ, sao vậy cha?”

“ Thế thì không sai, hôm nay có một người Hong Kong tới phòng tiếp đãi của Phục Long, đối phương có gửi một lá thư, cha còn tưởng là họ nhầm.”

“ Viết gì thế ạ?”

“ Thú vị lắm, cụ thể còn về Thành Đô mà xem.”

Đáng lẽ theo kế hoạch thì Trình Nhiên trở về từ mùng 7 rồi, nhưng vì chuyện của Tần Tây Trăn mà nán lại, kỳ thực lúc Trình Phi Dương gọi điện thoại thì hai mẹ con đang chuẩn bị hành lý về Thành Đô.

“Cha, anh Trình Dịch tới chỗ cha chưa, cha an bài thế nào?” Trình Nhiên thuận tiện hỏi:

“Trình độ thấp quá, cha cho xuống phòng nghiệp vụ, để xem thế nào đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận