Trùng Nhiên

Chương 95: Tốt nghiệp. (3)

Trương Tiểu Giai và Tô Thiến gặp nhau ở ngã ba đầu trường, thế là cùng kết bạn đi xuống dốc, cùng nhau vào trường. Vì đại đa số học sinh đã sớm biết điểm thi của mình, hôm nay về trường chẳng phải để xem công bố thành tích, mà tụ tập với bạn bè, đến trường mà không phải học, đó hẳn là điều học sinh thích nhất, dù khó tránh khỏi thương cảm chia tay, song tiếng cười vẫn chiếm đa số.

Vậy mà tên lớp trường ai cũng ghét đó lại trưng ra bộ mặt bàng hoàng.

Lưu Minh chưa hết sốc, giờ mới thấy được người quen, có chỗ phát tiết, liền gọi:” Này, mau xem bảng điểm đi, có biết Trình Nhiên được bao điểm không?”

Trình Nhiên, sao lại nhắc tới cậu ta? Trương Tiểu Giai tò mò: “ Sao vậy kém lắm à?”

“ Ừ, kém lắm, đứng đầu cả lớp đấy.”

Lớp số bốn năm thứ ba náo động.

Người nhìn thấy bảng điểm đều vội vàng tìm người khác báo tin, như sợ mình nhìn nhầm phải nhờ thêm người khác xác nhận vậy.

Kinh ngạc, không tin, lôi kéo người khác cùng thảo luận .., tiếng ồn ào không ngớt, cũng có người vui mừng, vì rốt cuộc người khác cũng hiểu cảm xúc của mình khi biết tin này rồi.

Mỗi người khi đi học ai là chưa từng gặp lúc khó khăn trong học tập, khi vùng vẫy trong bùn lầy đó, đều từng mơ mình đột nhiên biến thành con ngựa ô nhảy vọt ra khỏi vũng lầy, phóng vút đi, thành tích đột ngột tăng vọt khiến bạn bè phải lác mắc.

Nhưng ai cũng biết đó là nằm mơ giữa ban ngày thôi.

Vậy mà cái chuyện như truyền thuyết xảy ra ngay ở trước mắt.

Lại là Trình Nhiên, sao cái tên đó thường xuyên ra bài không theo quy tắc thông thường nào vậy.

Buồi sáng Trình Nhiên tới trường, nơi đầu tiên y tới cũng chính là bảng điểm, nhưng tờ giấy A4 in thành tích mà y đang xem lại không phải là của lớp số bốn, mà là lớp số một vì y nóng lòng muốn biết điểm của một người.

Khương Hồng Thược.

Rất dễ tìm, tên không xếp theo thứ tự A, B, C mà là xếp theo điểm số, cho nên Trình Nhiên chỉ cần xem hàng đầu là thấy ngay cái tên đó ở vị trí bắt mắt nhất.

Và số điểm là …

721 điểm, khóe miệng Trình Nhiên bắt đầu co giật, cái điểm số này làm y có một linh cảm rất không lành, vì thế y tiếp tục men theo hàng chữ đó xem tới cuối cùng, quả nhiên có thêm ghi chú.

Xếp thứ ... 1 toàn trường.

Nha đầu đó, muốn chèn ép mình hay sao vậy? Bình thường không bung sức, đợi đúng lúc này mới tung hết sức ra.

Trước bảng thành tích của lớp số 1 xôn xao không nhỏ, hiển nhiên là kinh ngạc vì ghi chú số 1 toàn trường của Khương Hồng Thược. Có học sinh chỉ biết vùi đầu vào học tập, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ chẳng biết Khương Hồng Thược là ai, nhưng ít nhất biết một điều, trong top 10 của trường, thậm chí top 20 chưa bao giờ xuất hiện cái tên này.

Có người cùng lớp với Khương Hồng Thược thì biết thành tích trong lớp của cô luôn ở thứ mười mấy tới hai mươi, nếu đặt trong toàn trường chắc chắn ngoài top 50 rồi, vậy sao đột nhiên vọt một cái lên thứ 1?

Có kinh ngạc, có chấn động, có thầm khó chịu, cùng có người thực sự vui mừng thay Khương Hồng Thược, điểm số như vậy mới xứng đáng với cô ấy.

Hoàng Khiêm rất cao, cho nên hắn đứng ngoài cũng nhìn thấy được bảng điểm, có lẽ hắn là người duy nhất chẳng ngạc nhiên vì điểm số của Khương Hồng Thược, ngược lại thấy bốn xung quanh đều bàng hoàng nhốn nháo, hắn có chút kiêu ngạo vì "nhìn thấu sự đời".

Chứ còn gì nữa, hắn biết lâu rồi, chỉ có đám người này bị che mắt, chỉ có hắn là nhìn thấu linh hồn Khương Hồng Thược.

Cô ấy lúc nào cũng ưu tú như thế, ưu tú tới mức phải tránh người bên cạnh sinh ra tâm tình không tốt, nên mới áp chế năng lực của bản thân.

Nhìn những kẻ ngốc đó truyền tai nhau, hào hứng bừng bừng thảo luận, tựa hồ lần đầu tiên biết Khương Hồng Thược, hắn đã nhìn thấy con người chân thật che giấu dưới sự xa cách đó.

Chỉ là ánh mắt Hoàng Khiêm không nên liếc sang lớp khác, hắn thấy cảnh nhốn nháo ở lớp số 4 còn hơn ở lớp mình.

Khương Hồng Thược đứng đầu toàn trường đúng là quá bất ngờ, nhưng ở trường số người biết cô lại không nhiều, bàn tán về người mình hoàn toàn xa lạ tất nhiên không mấy hứng thú. Ngược lại Trình Nhiên cùng Lý đồ tể đánh cược lại là danh nhân toàn trường, ai cũng biết thành tích tệ hại của y, vậy mà giờ nhảy một bước lên vị trí số 1 cả lớp.

Thế này mới là quá đáng.

Bỗng dừng nghĩ tới dáng vẻ của Khương Hồng Thược khi ở trước mặt Trình Nhiên, Hoàng Khiêm vốn cho rằng lên cao trung mình sẽ có cơ hội từ từ nhắm mắt lại.

Tựa hồ đang tưởng niệm cho mối tình không bệnh mà chết của mình.

Hai người đó, cùng là một bọn.

Ngày đầu trở lại trường, người mà đám học sinh muốn thấy nhất là Lý Trảm, nhưng mà nghe nói ông ta buổi sáng có tới, hình như đứng trước cổng trường một lúc, sau đó bỏ đi rồi.

Đáng tiếc, không có màn kịch hay để xem rồi.

Cũng có học sinh tỉnh táo biết đừng hòng trông mong chuyện đấy, tuy chuyện đánh cược đã được thông báo tới toàn trường, nhưng dù sao muốn Lý Trảm đứng ra xin lỗi Trình Nhiên ở buổi lễ tốt nghiệp là không thể nào, không đời nào nhà trường cho phép.

Ngày hôm đó thầy Tiểu Tằng tới lớp số 4 thay cho Lý Trảm.

Ngày đầu nhận bảng điểm tới ngày thứ hai mới là lễ tốt nghiệp, lãnh đạo trường đều tới nơi, phát bằng tốt nghiệp, biểu dương học sinh ưu tú, sau đó phát biểu một số kỳ vọng.

Trong đám đông Du Hiểu không ngừng vẫy tay: “ Trình Nhiên, mau lại đây nào, nhanh lên ... Chỗ này! Chỗ này!”

Trình Nhiên đi tới, Du Hiểu khoác vai khoác vai Trình Nhiên, hận không thể cùng y hoàn vào làm một, một bước không rời.

Hai ngày qua Du Hiểu nổi như cồn rồi, cứ ở đâu có người hỏi tới học sinh là con ngựa ô đánh cược với giáo viên còn giành chiến thắng, hắn sẽ đủng đỉnh gật đầu mà không hề nói chính chủ ở bên cạnh: “ Đúng đấy, cậu ấy là bạn cùng bàn kiêm thanh mai trúc mã của tôi, từ nhỏ mặc cùng một cái quần mà lớn lên ... Bí quyết à, đúng, có bí quyết thật ... Một ngày ăn hai quả trứng gà, uống một cốc sữa, thứ đến là dậy sớm tập thể dục, ôn bài ... Phải biết rằng khi đó chúng tôi vừa ôn thi vừa làm báo tường, có khi giải bài ngay trên báo tường ấy chứ, phải có tinh thần học tập mới tiến bộ được.”

Cái thằng nói không biết ngượng mồm, với cái tình hình bây giờ Du Hiểu muốn lên hệ cao trung Nhất Trung thì phải nộp tiền xây dựng trường, nhưng mà hắn tỏ ra cứ như là mình thi được vào vậy.

Khi đám học sinh vào vị trí thì nhận ra Lý Trảm vẫn chưa tới hội trường lễ tốt nghiệp, thầy Tiểu Tằng vẫn đảm nhiệm chức trách giáo viên chủ nhiệm lớp số 4, duy trì trật tự xử lý việc tương quan.

Ai ai cũng ác ý suy đoán, Lý Trảm chắc là uất tới đổ bệnh rồi, nói không chừng bây giờ đang ho ra máu ấy chứ. Vì theo học sinh ngày đầu tiên thấy Lý Trảm tới trường thì sắc mặt ông ta kém lắm, mặt tai tái như là bệnh nặng vậy.

Thiếu Lý Trảm, lễ tốt nghiệp này mất đi không ít hấp dẫn, thầy Lý chưa bao giờ được học sinh tha thiết mong đợi như vậy.

Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc với câu "Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao thỏa chim bay" của hiệu trưởng Chu Thao, sau đó cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp.

Ở trên sân trường, mỗi lớp có vị trí của mình, giáo viên phụ trách chụp ảnh trong trường ghi lại hình ảnh cuối cùng của học sinh ở thời trung học.

Sáu mươi ba học sinh của lớp số 4 có mặt đầy đủ, đứng phía dưới cây đại thụ sum xuê, ánh nắng chan hòa, ve kêu râm ran, tạo thành không khí của buổi lễ tốt nghiệp.

Ba năm qua rất nhiều học sinh từ đứa bé cởi truồng nhảy xuống hồ nước đã thành thiếu niên rồi.

Bình tâm mà nói, dù ba năm sống dưới cái bóng của Lý Đồ Tề, nhưng điều đó giúp học sinh cả lớp tạo nên tình chiến hữu, có chung một kẻ thù, sau này càng thêm nhiều hồi ức.

Trình Nhiên có thể khẳng định điều ấy, sau này họp lớp sơ trung bọn họ còn đầy đủ hơn cao trung, đại học.

Một tin tức truyền tới khi Tô Thiến cùng mấy cô nữ sinh chạy tới gia nhập đội ngũ, sau đó đám học sinh hỏi thầy Tiểu Tằng chứng thực, thế là cả lớp thành cái chợ vỡ.

“ Lý đồ tể bị điều đi rồi.”

"Cái gì", "Hả?", "Chuyện thế nào thế nào vậy", tất cả tụ tập quanh Tô Thiến.

“ Ông ta viết thư xin điều chuyển nộp cho hiệu trưởng Chu Thao, thầy hiệu trưởng không giữ! Ký một cái cho ông ta toại nguyện luôn.” Cái mặt Tô Thiến đỏ bừng bừng kích động kể lại.

“ Cái gì mà xin điều chuyển, có mà phải tống cổ lão đó ra đường mới xứng đáng.”

“ Còn mặt mũi nào mà ở lại nữa, tất cả mọi người đang mở to mắt nhìn ông ta làm thằng hề, ở lại thế quái nào được?”

“ Điều đi đâu thế? Mong đừng có trường nào nhận, loại người đó chỉ hại người khác thôi.”

“ Không biết, hình như không làm giáo viên nữa.”

“ Oa, giải phóng rồi! Phải chúc mừng thôi.”

Cả lớp số 4 vỗ tay reo hò như Tết, khiến các lớp khác đều quay đầu nhìn.

Trình Nhiên còn nhớ năm xưa ảnh tốt nghiệp trung học của mình, y đứng ở góc cuối cùng bên trái, vì thành tích rất kém cỏi, cho nên cố tình chui xuống đó, đầu cũng cúi xuống, mặt chỉ có vẻ u ám. Sau này nếu không tìm kỹ, không phát hiện ra thiếu niên cúi đầu nhìn không rõ mặt đó là ai.

Đời này Trình Nhiên rút kinh nghiệm, hơi ngẩng đầu lên, đối diện với máy ảnh.

Thợ ảnh không ngừng vẫy tay với cái lớp phiền nhiễu này: “ Nào, nào, quay ra đây, nhìn vào ống kinh, mau mau.”

Đám học sinh đang ăn mừng đành quay đầu lại, ra sức khống chế nụ cười đang ngoạc tới tận mang tai, khi đó chụp ảnh vẫn còn là chuyện chính quy lắm, phải nghiêm túc, nên mặt đứa nào cũng cổ quái.

Chỉ có Trình Nhiên, y chẳng bận tâm tới vận mệnh của Lý Trảm, từ đầu tới giờ chỉ mình y là vẫn đứng im ở chỗ đó, đầu ngẩng lên để ánh nắng chiếu lên mặt, âm ấm ngưa ngứa, khóe miệng nhếch lên, cười xán lạn.

Đèn máy ảnh cũng lóe lên.

Rắc.

Nụ cười cực kỳ chói mắt đó ghi lại trên tấm ảnh, nhiều năm sau đám bạn học cùng tụ tập lại xem ảnh cũ, cứ nhìn thấy nụ cười đó là lại phì cười không nhịn nổi.

Mọi hồi ức thời trung học cũng vì thế mà trở nên ngọt ngào hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận