Trùng Nhiên

Chương 603: Chẳng trách lại thích cô ấy. (2)

“ Mình muốn ... “ Trình Nhiên đứng lại, không khỏi nhớ tới ngày biết tin Dương Hạ đi du học, y đã chạy, chạy suốt cả buổi chiều theo hướng máy bay của cô bay đi, cuối cùng khi trời tối om rồi, một mình đứng trên núi nhìn ra xa mãi:

Vì Dương Hạ mà y đã đứng dậy, vì cô mà y dốc sức đuổi theo, cuối cùng chẳng kịp nhìn thấy bóng cô, cô đã đi mất rồi, không ai có thể hiểu tâm trạng của y khi đó.

Về sau, Dương Hạ dù ở nước ngoài, câu chuyện về cô vẫn qua đám bạn bè truyền tới tai Trình Nhiên, cô gái ấy vẫn khiến y nhìn ngưỡng mộ, dù cô ấy không thấy nữa.

Còn chuyện chàng trai đi cùng Dương Hạ ra nước ngoài là ai, là theo đuổi Dương Hạ hay đi cùng Dương Hạ, Trình Nhiên không biết, khi đó y có chút sợ phải nghe tin tức từ cô, nên chuyện này mơ hồ.

Có điều Trình Nhiên tin, bất kể có người giúp đỡ không, Dương Hạ vẫn sẽ tỏa sáng.

Thế nên Trình Nhiên quay sang: “ Mình chỉ muốn bạn được làm những chuyện bản thân muốn.”

Dương Hạ ngây ra một chút rồi mỉm cười.

Bà nội Dương Hạ thấy mình coi như đã vớt lại được quan hệ với Trình Phi Dương, lòng yên tâm, phía Lý Lệ Hoa cũng phải chiếu cố, gọi: “ Dương Hạ, cháu tiễn dì Lý và anh La của cháu đi.”

Dương Hạ từ phía sau đi lên, trịnh trọng khom người với Lý Lệ Hoa và La Chí Tiên: “ Dì Lý, cháu quyết định rồi, cháu muốn thi vào trường mà cháu muốn, cho nên ý tốt của dì, cháu xin ghi nhớ.”

Lý Lệ Hoa không có phán ứng gì nhiều, ung dung như mọi khi, La Chi Tiên ánh mắt đầy bi thương, dù điều này hắn cũng chuẩn bị tâm lý..

Bà nội Dương Hạ thì sững sờ, thế này không được, kệ Trình Phi Dương bên cạnh, quát Dương Xuyên: “ Con gái con nói linh tinh cái gì thế hả, mau gọi nó lại.”

Dương Xuyên bình thản nói: “ Mẹ, con nói rồi, con tôn trọng quyết định của Hạ Hạ, con gái con nó có thực lực đấy.”

Thế nhưng người phía Dương gia thì tức điên, ai thèm biết con gái cậu có thực lực hay không, đừng giả vờ không hiểu chuyện này có ý nghĩa gì với gia tộc.

Bà nội Dương Hạ ôm ngực thở dốc: “ Hạ Hạ, có phải cháu muốn bà tức chết không, bà coi như cháu chỉ nói linh tinh thôi, cháu mau về đi.”

“ Điều cháu nói là điều cháu đã suy nghĩ kỹ càng rồi ạ, cháu muốn thi vào trường cháu muốn, cháu muốn sống cuộc đời cháu muốn, xin bà cho phép ạ. “ Dương Hạ hết sức lễ phép mà không thiếu cương quyết, đôi mắt cô nhìn thẳng vào bà nội mình, vững vàng như núi:

Người Dương gia sững sờ, thật khó tưởng tượng trong thân thể mảnh mai kia lại có sự thành thục, bình tĩnh như thế.

La Chí Tiên đau lòng cũng thầm khâm phục, thực ra hắn muốn một lần nói với mẹ mình như vậy mà không dám, Lý Lệ Hoa cũng không hề giận, thậm chí càng nhìn Dương Hạ càng thích, quả nhiên là con dâu mà mình nhìn trúng.

“ Cháu, cháu ... “ Bà nội Dương Hạ bẽ mặt vô cùng, chỉ tay: “ Cút, cháu cút về nhà suy nghĩ thật kỹ những lời cháu vừa nói đi, chuyện này không tới lượt cháu quyết định, nghe chưa.”

“ Bà nội, các bác các thím, nếu như mọi người lấy danh nghĩa người nhà, danh nghĩa vì muốn tốt cho cháu, ép cháu chấp nhận cuộc sống cháu không muốn. Một gia đình như thế, miễn cưỡng ghép lại cũng không ý nghĩa gì cả, còn chẳng bằng từ nay không qua lại nữa. “ Dương Hạ gạt nước mắt đi thẳng:

Mỗi người mang một cảm giác khác nhau, nhưng đều giống nhau một điểm, không ai nói được lời nào, cứ thế nhìn Dương Hạ rời đi.

Ngày hôm đó về tới nhà Trình Nhiên gọi điện cho Dương Hạ, nghe cô khóc rất lâu, tuy Dương Hạ nói quyết liệt như vậy, nhưng muốn cắt đứt với phía thân thích Thành Đô, làm sao dễ như vậy.

Ngay cả Dương Xuyên cũng mắng Dương Hạ, không nên nói những lời như thế.

Còn phía thân thích Dương gia, không coi lời đứa bé còn đi học ra cái gì, ở sau lưng nói con bé này là thứ động vật máu lạnh, là thứ sói mắt trắng nuôi không thân, thế là Dương Hạ từ đứa cháu cưng trong gia tộc, tụt thẳng xuống làm công dân hạng ba.

Đương nhiên, sự kiện đó cũng có tác dụng tích cực, nghe nói bà nội Dương Hạ khi đó giận lắm, tuyên bố không nhận Dương Hạ nữa, rồi mấy người bác của Dương Hạ khuyên bảo vỗ về, mọi người biết Dương Hạ phản cảm với chuyện họ can thiệp vào cuộc đời cô, thế nên tạm thời không ai nói tới nữa.

Tuy nói phía Dương gia khả năng vẫn ý đồ can dự, nhưng ít nhất cha cô ủng hộ, cùng với ý nguyện mạnh mẽ của Dương Hạ, dù bà nội Dương hạ độc đoán đã quen cũng không gặm được cục xương này.

Kỳ thực chính bọn họ thúc đẩy Dương Hạ đi tới quyết định đó, nếu không có một màn đáng xấu hổ ở quán lẩu khiến cô thất vọng hổ thẹn cùng cực, khiến cố quyết không muốn trở thành người như họ. Trước đó bản thân Dương Hạ bị xung quanh tác động, vốn rất do dự.

Quay lại tối hôm đó, Dương Hạ khóc một hồi, sau đó tâm tình cũng ổn định trở lại: “ Phải nói một câu xin lỗi với nhà cậu, cha mẹ cậu khi đó sang mời rượu kết quả lại như thế.”

“ Không sao đâu, cha mẹ mình không để ý. “ Trình Nhiên không an ủi cô mà nói thật, nói ra họ hàng nhà y không khá hơn là bao đâu, ngoài cô em họ Cao Thiều Ninh, y chả vừa mắt với ai:

Đầu kia im lặng khá lâu, Dương Hạ như có điều gì khó nói, ngập ngừng mãi.

Trình Nhiên chủ động hỏi :” Sao vậy, không giống bạn tí nào.”

“ Cha mẹ cậu .... Sẽ không, ừm, sẽ không ... Có cái nhìn không hay về mình chứ?” Dương Hạ hít sâu một hơi nói ra:

“ Cha mình thì không nói gì cả, bạn không phải không biết cha mình, loại chuyện nhà người khác như thế, cha mình không bình luận gì đâu. Nhưng mà mình thấy cha mình tán thành đấy, vì cha mình luôn cổ vũ mình độc lập, không phụ thuộc vào người khác, thường hay nói mẹ mình chiều mình quá nhiều.”

- Thế, vậy thì ... Mẹ bạn nói sao?

Trình Nhiên thở dài: “ Với mẹ mình thì, đáng lẽ bạn không nên nói câu cuối cùng kia.”

“ Sao? “ Dương Hạ cảm giác tim vọt lên tận cổ:

“ Từ khi nào mà bạn lại quan tâm tới cái nhìn của cha mẹ mình thế, có gì quan trọng à? “ Trình Nhiên thắc mắc:

Quả nhiên ở đầu kia Dương Hạ sốt ruột, bản chất bộc lộ, quát: “ Này, đừng có mà đánh trống lảng, nói đi.”

“ Còn làm sao nữa, suốt đường đi về mẹ mình cứ khen bạn chứ sao, khen không ngớt miệng. Nói bạn giống tính mẹ mình, tóm lại là mẹ càng nhìn càng thấy bạn vừa mắt, thiếu điều muốn bắt về làm con dâu.”

“ Cậu cậu toàn nói linh tinh.”

Nghe bên kia cúp điện thoại đành sầm, Trình Nhiên thở phào xem đồng hồ, nói chuyện hơn một tiếng rồi, cô nàng đó đã khá hơn, y vận hết công lực toàn thân rồi đấy, toát hết mồ hôi, chứ cái chuyện an ủi người khác, nhất là nữ sinh, Trình Nhiên thấy đây không phải sở trường của mình.

Vừa mới cúp máy thì có tín tít tít từ trong máy vi tính truyền ra, là Khương Hồng Thược gửi tin CQ sang "Đã về chưa?", chẳng hiểu sao Trình Nhiên lại hơi chột dạ, mình có làm gì đâu? Trả lời: "Vừa mới về, đang làm gì?"

"Xem sách, đi ăn cơm mà về muộn như thế?"

"Giữa bữa cơm gặp Dương Hạ, xảy ra chút chuyện."

Phía đầu kia Khương Hồng Thược mất một lúc mới tiếp tục :" Chuyện lớn không, giải quyết chưa?"

Trình Nhiên suy nghĩ một chút trả lời :" Không phải chuyện vui, nhưng với Dương Hạ mà nói, đây có khi là chuyện tốt."

"Mình sẽ gọi điện cho cậu."

Sao tự nhiên lại muốn gọi điện thế? Trình Nhiên vỗ trán, đáng lẽ nên nói là có người nhận ra cha mình, sau đó tới mời rượu thôi mới đúng, nói tới Dương Hạ làm cái gì, dù sao đó là chuyện gia đình người khác, sau này có cớ không nói, đúng không?

Vì tình cảm đặc biệt với Dương Hạ, thế nên mỗi lần nhắc tới cô trước mặt Khương Hồng Thược, Trình Nhiên cứ chột dạ. Có phải Khương Hồng Thược nhận ra điều gì không? Nha đầu đó tinh lắm.

Chưa kịp nghĩ xong thì có tiếng chuông điện thoại, Trình Nhiên thở dài nhận máy.

Khương Hồng Thược tất nhiên truy hỏi rõ đầu đuôi, nha đầu này luôn nghĩ cho đối phương, sẽ không làm chuyện khiến người khác khó xử, luôn khắc chế, biết chừng mực ... Cơ mà đó là với người ta, Trình Nhiên làm gì có cái đãi ngộ đó, thế nên phải đem đầu đuôi câu chuyện kể ra.

Lại cuộc điện thoại dài nữa đây, Trình Nhiên ngồi xuống giường.

Bên kia điện thoại là liên tiếp lời tán dương, không kém gì Từ Lan lúc nãy.

“ Bạn ấy thật tuyệt, đúng không?"

“ Vừa đanh thép lại không vượt quá thân phận, Dương Hạ làm rất đúng.”

“ Oa, bạn ấy nói thế thật á ... Dũng cảm thật đấy, cũng hả lòng hả dạ. Ôi mình có chút thần tượng Dương Hạ rồi.”

Có lẽ vì đồng cảm, hoàn cảnh hai cô có chút gì đó giống nhau, nên hành động của Dương Hạ khiến Khương Hồng Thược có cảm xúc rất mạnh.

Chắc là thỏa mãn tò mò rồi chứ, Trình Nhiên tưởng xong chuyện rồi, nào ngờ Khương Hồng Thược đột nhiên nói một câu làm y thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống đất.

“ Chẳng trách ... Cậu thích bạn ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận