Trùng Nhiên

Chương 322: Lát nữa đợi mình.

Cái phong cách như gió xuân đã đợi từ lâu rồi là sao? Bất ngờ mà mình đợi đâu?

Không khóc thì tệ lắm thì cũng phải kích động ôm một cái chứ?

Lại còn "tới thì cũng tới rồi" là ý gì?

Thân thích nghèo Tết mò tới nhà "tới thì cũng tới rồi", chẳng thể đuổi đi, thôi thì nắm vài nắm gạo ném vào nồi ăn tạm.

Ý đó phải không?

Kế hoạch mình khổ công vất vả dự trù nửa thế kỷ bị người ta trở tay đánh bay mất.

Không thể nào.

Vấn đề ở đâu ra chứ? Chẳng lẽ đám bạn của mình ở Sơn Hải bắn tin? Mỗi mình biết số điện thoại của cô ấy mà, thư thì không thể nhanh như vậy, vả lại cô ấy không tiết lộ nhà riêng, chỉ để địa chỉ trường, trường chưa đi học ... Khả năng duy nhất là cô ấy gọi điện về nhà hỏi, nhưng thế thì cũng không biết lớp của mình được.

Lớp!...

Ngay cả lớp của mình cũng biết rồi.

Trình Nhiên cảm giác mình hiên ngang bước thẳng xuống hố vậy.

Đi tới gần cửa Khương Hồng Thược quay lại nhìn Trình Nhiên vẫn đứng thộn mặt ra đó: “ Sao thế, chỉ có cậu làm mình bất ngờ, không cho mình khiến cậu bất ngờ à?”

“ Không, không phải ... Nhưng mà rốt cuộc là sao? “ Trình Nhiên vẫn cảm giác đầu óc có chút hỗn độn:

“ Không có bức tường nào không lọt gió, tâm ý của cậu thì mình nhận rồi, nhưng mà loại bất ngờ này mình không nhận nổi ... Lén lén lút lút đi thi, từ đầu tới cuối không nói một tiếng, có những lúc, mình thực sự không biết gì hết. “ Khương Hồng Thược không quay lại hẳn chỉ để cho Trình Nhiên nửa bên mặt, khẽ giọng nói: “ Trình Nhiên, hiện giờ mình rất giận.”

Trình Nhiên chột dạ, có vẻ cô ấy không hề đùa, mình giấu giếm như thế hơi quá sao?

Không, không, không, sai rồi ... Làm sao cô ấy uất ức được, nha đầu xấu bụng ấy tâm lý đâu mỏng manh như vậy, rõ ràng đã biết trước, cô ấy phải đắc ý lắm, thế nên người phải tức giận là mình chứ, mình mới bị chơi một vố, mình mới lọt hố, sao cuối cùng lại bị giận?

Suýt nữa bị nha đầu này chơi vố nữa.

Bắt nạt người trùng sinh à, Trình Nhiên cười gằn trong lòng, giang tay ra: “ Vậy thì bồi thường nhé.”

Khương Hồng Thược hết hồn nhảy vội ra sau né tránh, trong tích tắc mắt nheo lại như con ngươi mèo, hùng hổ xông tới đá một phát vào ống đồng Trình Nhiên "cậu mơ đi", sau đó quay ngoắt người vào lớp.

Ngoài trời vẫn mưa, làm rơi lá ngân hạnh, Khương Hồng Thược tựa hờn tựa oán, chân thì đau buốt, Trình Nhiên nhảy lò cò, không hiểu sao hết thảy lại bừng bừng sức sống như thế.

Thấy Trình Nhiên tập tà tập tễnh đi vào lớp, chủ nhiệm Tôn Huy đứng trên bục giảng quan tâm hỏi: “ Em làm sao thế?”

“ Dạ ... “ Trình Nhiên nói không chớp mắt cái nào: “ Em bị xe đạp xô phải ạ.”

Cả lớp phì cười, không phải là chuyện vui vẻ gì, nhưng cái bộ dạng Trình Nhiên khá tức cười, quần áo thì ướt, ống quần thi có vết bẩn, mời ngày đầu tiên đến lớp đã xui xẻo thế rồi.

Tôn Huy thở dài: “ Bây giờ ngay cả đi xe đạp cũng tùy tiện như thế, em có cần xuống phòng y tế kiểm tra không?”

“ Em xem rồi ạ, chỉ tím một chút thôi, không sao hết.”

Trình Nhiên nộp học phí xong, đeo cặp sách lên nhìn quanh lớp một lượt, sau đó đi thẳng về chỗ trống bên cạnh Khương Hồng Thược, đặt cặp sách lên bàn, chuẩn bị ngồi xuống ... tức thì xung quanh rộ lên những tiếng hô, "Ê", "Cậu làm gì thế?".

Khương Hồng Thược tròn mắt nhìn Trình Nhiên.

Tôn Huy đang thu học phí của học sinh khác nghe vậy ngẩng đầu lên, tức thì dở khóc dở cười, vẫy vẫy tay gọi: “ Trình Nhiên, đó không phải chỗ của em đâu, đám nam sinh các em đúng là …. đứa nào cũng sán tới đó, em nghĩ gì thế hả? Ở đó có bạn khác ngồi rồi, bạn ấy đang đi lấy sách cho lớp ! Em ngồi ra sau đi.”

“ Thì ra có người ngồi rồi, đến muộn có chút xíu.” Trình Nhiên tất nhiên đã nhìn thấy cái cặp khác để ở đó, y chỉ định chọc Khương Hồng Thược một chút, làm vẻ mặt tiếc nuối nhấc cắp lên:

Cả lớp cười rộ lên có người còn vỗ tay tán thưởng, cả Tôn Huy cũng bật cười.

“ Người anh em này thú vị thật đấy ... Chỉ là mặt hơi dày.”

“ Còn hơi gì nữa, siêu dày ấy chứ, nếu mà tôi làm thế thì mất mặt chết mất, cậu ta vẫn tình bơ như không.”

Khương Hồng Thược đỏ mặt, vừa bực vừa buồn cười, cô biết Trình Nhiên cố ý trêu mình.

Lúc này dãy bàn thứ tư trong cùng phía trái còn có mấy chỗ trống, toàn là vị trí gần cửa sổ hoặc gần cửa. Trống là có lý do đấy, thì cứ tưởng tượng mà xem, lúc nào đó đang lơ đễnh trong lớp, tự nhiên ngẩng đầu lên thấy cái mặt giáo viên nhìn mình chằm chằm xem mình làm gì, vài lần thôi chắc thành bệnh.

Nên đám học sinh đều tránh chỗ phong thủy cực tệ đó.

Trong tiếng cười rộn lớp, Trình Nhiên đành kiếm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Nữ sinh ngồi ở bàn trước quay lại, vẫn còn cười không ngừng: “ Cậu gan thật đấy, có biết nam sinh ngồi bên cạnh Khương Hồng Thược sẽ bị đánh chết không?”

Nam sinh bên cạnh giới thiệu: “ Tôi là Trường Bình, cậu ấy là Hách Dịch ... Phục cậu đấy, ở lớp này có bảy tám người muốn ngồi vào ghế đó, nhưng không ai dám hành động, vậy mà cậu đi thẳng một mạch luôn ... Nếu mà cậu tới sớm một chút thì có khi được ấy chứ.”

Hách Dịch giơ ngón cái: “ Người anh em, trước kia ở lớp nào?”

Bầu không khí ở lớp không tệ, Trình Nhiên vui vẻ đáp: “ Tôi thi chuyển trường tới.”

“ Cái gì, cậu qua được kỳ thi biến thái đó à?”

- Có thể chuyển trường giữa chừng như thế, chứng tỏ thành tích cậu tốt đấy. Tuyệt vời, nhớ cho tôi chép bài nhé.”

“ Người anh em mới ngày đầu tới đây mà đã nhắm ngay vào Khương Hồng Thược, nhãn quang độc đáo hiếm có.”

Lát sau mấy học sinh đi lấy sách quay về, phát sách cho cả lớp. Chủ nhiệm Tôn Huy ổn định trật tự sau đó để học sinh lần lượt tự giới thiệu mình, đợi tới khi Trình Nhiên vừa đứng dậy, chưa nói gì bốn phía đã cười nghiêng ngả.

Vốn ngày báo danh khả nhàm chán, kết quả trong lớp xuất hiện nhân vật thú vị như vậy, không biết tiếp theo Trình Nhiên sẽ còn mang lại trò thú vị gì.

Tiếng chuông vang lên, hôm nay ngoài báo danh, còn phải đợi giáo viên bộ môn tới căn dặn vài việc cần chú ý, đại khái hai tiết buổi sáng là xong, Tôn Huy nghe tiếng chuông bảo mọi người nghỉ 20 phút.

Lúc này ở ngoài cửa có nữ sinh thò đầu vào hỏi: “ Thầy Tôn, có phải Khương Hồng Thược ở lớp này không ạ, phía đoàn trường bảo bạn ấy tới lầu thực nghiệm họp, xong chưa ạ?”

Tôn Huy gật đầu với Khương Hồng Thược, ý bảo cô đi nhanh về nhanh.

Đến giờ nghỉ rồi, mọi người lần lượt đứng dậy, Khương Hồng Thược lại không đi vội, ra hiệu cho nữ sinh kia đợi mình, sau đó đi về phía Trình Nhiên, nói: “ Lát nữa đợi mình.”

Nói xong đi liền một mạch. Không giải thích gì thêm.

Xung quanh không ít người đã nhổm dậy, chuẩn bị đi, lúc này dừng hết mọi động tác nhìn Trình Nhiên chằm chằm.

Cái quái gì?

Thế vậy mà cũng được à?

Trương Bình ở ngoài phòng học vỗ vai Trình Nhiên, lúc này đã hết giờ, trong lớp bàn nọ nhảy sang kia trò chuyện, làm quen, cũng có người ra ngoài cho thoáng khí. Trình Nhiên ra ngoài, Trương Bình đi theo gọi lại, mặt hắn còn chưa hết kinh ngạc.

“ Có phải cậu chọc phải cô ấy gì đó rồi không? Nếu không sao Khương Hồng Thược lại bảo ‘lát nữa đợi’ ? Cậu chỉ muốn ngồi cạnh cô ấy thôi mà, đã làm gì quá đáng đâu.”

Trình Nhiên nửa đùa nửa thật nói: “ Chẳng lẽ không thể là do cô ấy bị tôi thu hút à?”

Trương Bình cười phá lên, lần nữa vỗ vai Trình Nhiên bồm bộp: “ Người anh em, lý tưởng rất mỹ hảo, nhưng hiện thực rất tàn khốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận