Trùng Nhiên

Chương 706: Ai cũng muốn tới.

Cho dù từ khai giảng tới nay được đãi ngộ không giống người thường, Trình Nhiên vẫn thấy cuộc đời đại học của mình vẫn rất bình thường, chưa lệch khỏi quỹ đạo quá xa. Đương nhiên y thừa biết ngày tháng này không kéo dài lâu, vì y tới đây với mục đích kiếm chuyện ngay từ đầu, nhưng mà cuộc sống chẳng phải là cuộc chiến liên tiếp hay sao, điều duy nhất có thể làm là tranh thủ thời gian giữa hai cuộc chiến, tham lam hít thở thêm một hơi không khí trong lành không khói súng.

Khi mà mọi thứ đang trong thời gian ấp ủ, những thứ kết nối ngoài tháp ngà cách xa ngàn dặm, vẫn cứ luôn duy trì.

Bất kể là Tương Chu hay Lý Minh Thạch, đều đang tích cực tìm kiếm cơ hội tiền vào Nam Châu.

Khi Tương Chu gọi điện thoại tới có biểu thị :" Nam Châu là thành phố tuyến đầu, là nơi xuất hiện nhiều thứ mới mẻ, phong khí tốt, đây là nơi sớm nhất bắt chước Thiên hành đạo quán của chúng ta, quán cà phê chủ đề như vậy có rất nhiều, hơn nữa một số còn dựa trên cơ sở của chúng ta phát triển thêm. Thiếu gia đã từng nghĩ tới chuyện chúng ta mở Thiên hành đạo quán ở Nam Châu chưa?

Trình Nhiên trả lời: “ Thiên hành đạo quán đặt ở Nam Châu bây giờ thì chắc gì có ai chú ý, anh cũng nói rồi đấy thôi, quán cà phê chủ đề ở đây rất nhiều, họ càng linh hoạt hơn chúng ta... Cơ mà anh là quán chủ mà, anh quyết định đi, chắc là không lỗ được đâu.”

“ Thật à, tôi có thể tự quyết à? “ Tương Chu ở phía kia tim đập mạnh, điều này có nghĩa là mình được thăng chức rồi sao? Có quyền quyết sách mở thêm địa điểm, có quyền mở rộng kinh doanh?

Hạnh phúc sao mà đến quá bất ngờ.

Nghe được giọng nói không kiềm chế được sự hưng phấn ở đầu kia, Trình Nhiên bật cười, Thiên hành đạo quán đã hoàn thành sứ mệnh của mình, bây giờ lấy ưu thế các công ty sáng nghiệp nhỏ để tồn tại, còn các mang kinh doanh khác với Trình Nhiên mà nói, nói thực sự chỉ là một thú vui, một công cụ gây chủ ý ở thời điểm ban đầu, y không định tiếp tục bỏ thêm tâm chí vào đó. Mặc dù theo kế hoạch ban đầu y còn định giành riêng tầng 4 mở loại trò chơi kiểu Escape room, lúc này triển khai hay không cũng không sao cả.

Vậy thì cứ để Tương Chu quyết định tương lai mảng kinh doanh nhỏ của Thiên hành đạo quán đi.

Còn Tương Chu được y dẫn dắt từng bước đi tới giai đoạn này, đến lúc phải buông ra để hắn tự bơi bằng sức mình rồi, đồng thời xem dã tâm của hắn tới đâu, con người thiếu đi thứ này, không để đi xa.

“ Được, anh cứ lập kế hoạch tương quan gửi cho tôi, nếu thấy khả thi tôi sẽ để anh làm. Tôi cho anh hai lựa chọn, một là tài vụ sẽ do Công ty Cổ phần Thiên hành nắm giữ, anh phụ trách mở hiệu, thu tiền, tôi nắm sáu thành cổ phần, anh sẽ bị kiềm chế nhất định. Hai là anh tự mở quán, tôi là người đầu tư, tỉ lệ cổ phần có thể đàm phán, anh được quyền tự chủ lớn nhất.”

Chuyện này Trình Nhiên thấy có thể cho hắn lựa chọn, không cần nhốt mãi người trong tay mình, y luôn cho rằng với nhân tài, nên kiến lập quan hệ hợp tác chứ không phải cấp trên cấp dưới, như thế càng phát huy tính sáng tạo chủ quan của người đó.

Một người nếu có đủ ưu tú, cố tình kiềm giữ khống chế họ, tương lai họ nhảy ra ngoài, mọi người đều chẳng vui, chẳng như tặng một ân tình, họ kiếm ra tiền thì mình càng có lợi.

Phía bên kia Tương Chu trầm mặc.

Trình Nhiên không vội vàng, suy nghĩ là đúng, đây là chuyện liên quan tới tương lai mà.

Lát sau Tương Chu ngập ngừng hỏi:” Thiếu gia ... Có phải không cần tôi nữa không?”

Trình Nhiên đưa điện thoại ra ngớ ngẩn nhìn năm giây, sau đó: “ A lô?”

“ Có phải tôi biết quá nhiều rồi không? Cậu thấy để tôi bên cạnh quá lâu không ổn? Nếu thế thì thôi vậy, tôi không ra ngoài nữa, tôi theo cậu, tôi ở lại Thành Đô, còn nhiều việc phải làm lắm, vườn ươm cần mở rộng, bồi dưỡng cơ sở mạng lưới phần mềm ... Công việc của tôi còn nhiều, tôi thấy tiềm lực chưa phát huy hết .... tôi rất thích cô Tần, tôi là fan cô ấy, chuyện kia tôi không nói với ai hết, ngay cả phía Diễm Diễm cũng không nói.”

“ .....” Trình Nhiên câm nín:

Bên kia im lặng càng làm Tương Chu cuống lên: “ Không phải, không phải, cậu nghe tôi nói, tôi không hề có ý định uy hiếp cậu đâu. Cậu cũng biết mà tôi không có ý đó ... Tôi nói là, tôi thực sự là fan của cô Tần Tây Trăn, tôi cũng muốn điều tốt nhất cho cô ấy ... Ừm, với lại còn Tần Thiên nữa, mở thêm một địa điểm, sau này sau này có thêm chỗ an bài.”

Ủa, cái gì vậy?

Đang yên lành, sao đột nhiên mình lại muốn đánh hắn thế này.

Trình Nhiên nghiến răng, bóp chặt điện thoại, té ra thường ngày hắn nghĩ về mình như thế, cho rằng mình là ác thiếu gia bao nuôi minh tinh hả? Nuôi tình nhân?

Tên này tư tưởng lệch lạc suy đồi quá rồi.

Tựa hồ cho rằng mình giải thích rõ ràng rồi, Tương Chu thoải mái nhẹ nhõm hẳn: “ Phù, thiếu gia, cậu làm tôi hết hồn, tôi không định rời Thiên hành đạo quán đâu, thực ra có cậu bên cạnh chỉ đạo, tôi thấy yên tâm hơn. Xã hội bây giờ khó nói lắm, tôi tới Nam Châu, có chuyện gì cần sai bảo, có tôi ngay bên cạnh, ở trong trường có tên nào mù mắt, mười phút sau tôi sẽ kéo người tới.”

Trình Nhiên rốt cuộc không nhịn được: “ Tôi đi học đại học chứ không phải đi chiếm địa bàn.”

Tương Chu cười ha hả: “ Bản chất đều là thế mà, lên đại học chính là vì có địa bàn tốt hơn để chiếm.”

Trình Nhiên thở dài trong lòng, người Thành Đô đúng là có sẵn cái máu giang hồ ... Cơ mà hắn nói cũng có lý.

Cuối cùng vẫn xác định để Tương Chu tới Nam Châu mở cửa hiệu, tất cả do hắn phụ trách, Trình Nhiên chỉ phê duyệt phương án cuối cùng, hắn vẫn làm công ăn lương,

“ Vậy phía chị dâu thì sao, không có ý kiến gì chứ? “ Ý Trình Nhiên là, Tương Chu giờ không còn chỉ có một mình nữa, hắn đi rồi, bạn gái Tương Diễm của hắn sẽ thế nào:

“ Cô ấy ý kiến gì được chứ, tôi đi đâu, cô ấy theo đó thôi. Chỉ có một điểm không hay.”

“ Cái gì vậy?”

“ Chế độ thăng tiến của Thiên hành đạo quán, lúc đầu chúng ta mở ra với hình thức khá đơn giản, chỉ có tôi làm quản lý và nhân viên phục vụ, sau này tuy thêm các bộ phận, nhưng không có không gian thăng tiến tương ứng, dù Thiên hành đạo quán danh tiếng lớn, chúng ta vẫn khó giữ người. Tôi thấy nếu có thể tạo thành chuỗi cửa hàng, vừa vặn giải quyết được vấn đề này, lại tận dụng được danh tiếng của Thiên hành đạo quán. “ Tương Chu bổ xung: “ Bởi thế tôi tranh thủ theo cậu tới Nam Châu ....”

Trình Nhiên thở dài, thôi thì tiếp tục cho hắn làm đại tổng quản đi, tên này nói cho cùng cũng chỉ có chút tiền đồ đó thôi, mình hi vọng quá nhiều rồi.

Sau Tương Chu, đội ngũ CQ và Trình Nhiên tiền hành phương thức làm việc mới .... Họp qua điện thoại.

Đương nhiên có thể họp bằng điện thoại truyền hình, nhưng vấn đề là ở thiết bị đầu cuối, với thân phận sinh viên của Trình Nhiên, lắp đặt thiết bị như thế gây chú ý quá. Hơn Trình Nhiên bàn bạc công việc với đội ngũ Lý Minh Thạch, thông qua điện thoại có thể giải quyết gần hết công việc rồi.

Trên cuộc họp đội ngũ ở Thành Đô biểu thị, Nam Châu thuộc khu vực trung tâm kinh tế, CQ tới giai đoạn mở rộng rồi, cần lập tiền đồn, ví dụ một trung tâm kỹ thuật, hoặc phòng thí nghiệp an ninh mạng ở Nam Châu, công tác này có thể triển khai phối hợp với chính sách chính phủ và hợp tác với trường đại học.

Tóm lại bọn họ nhăm nhe tiến vào Nam Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận