Trùng Nhiên

Chương 404: Một bước tiến lớn.

Thành Đô bước vào tháng 12 mùa đông, nhiệt độ nhiều ngày liền không vượt quá nổi 10 độ C, những chiếc lá vàng cuối cùng trên cây ngân hạnh đã rụng xuống, chỉ còn những cái cành khẳng khiu như cây chết. Từng mảng sương lạnh bao phủ đầu cảnh, mang tới cho cảnh tượng đầu đông một phong tình khác lạ, nhưng chẳng mấy ai có tâm tình thưởng thức, người qua được kéo chặt cổ áo, rảo bước nhanh để vào phòng đóng cửa lại.

Bên ngoài lạnh, trong lòng người còn lạnh hơn, mùa đông khắc nghiệt đang đến với Bối Thác, mấy tháng trước bọn họ còn tràn trề tự tin, từng lấy tư thái của một ông lớn thề chặn đứng Phục Long ở Thành Đô. Nay gặp phải chiến thuật gài bom của Phục Long, bị đủ các loại tranh cãi kéo vào vũng bùn. Phục Long thì tranh thủ thời cơ bố cục công tác năm sau, lúc này Bối Thác đã mất đi năng lực cản trở Phục Long.

Ở một nơi khác, trung tâm Thành Đô, trong quán trà, Vương Lập Cương gặp mặt Lôi Vĩ.

Đây là cái quán trà quen của Lôi Vĩ, hắn ăn cơm ở đây, một bát cơm trắng, một nồi thịt hầm lại, một thìa nước thịt rưới lên trên, còn thơm ngon hơn cả sơn hào hải vị, mỗi hạt cơm đều ăn sạch sẽ, cuối cùng đặt bát sang một bên, tự có người đến dọn, pha cho ấm trà.

Những quán trà thế này là một phần văn hóa của người Thành Đô.

“ Lập Cương, chúng ta là huynh đệ, cùng nhau trải qua hoạn nạn đi lên. Có chuyện xảy ra, tôi phải dựa vào anh, phía dưới có bao nhiêu huynh đệ cần miếng ăn như thế, gia nghiệp lớn như thế, không có anh, đám huynh đệ này không có được cuộc sống tử tế ... Ân tình này tôi nhận.”

Lôi Vĩ dừng lại một chút nhìn huynh đệ của mình, về ý nghĩa nào đó Vương Lập Cương không còn là thương nhân nữa, mà là loại người giống như hắn rồi:

Người trong giang hồ làm chuyện giang hồ.

“ Anh bảo chúng tôi cảnh cáo công ty Phục Long, kết quả Đại Đông bị bắt, anh bảo phía anh Ngô Chi Sơn có cách, bảo tôi tạm nhẫn nhịn, kết quả bây giờ thành đống hỗn loạn.... Ai cũng biết các anh bị Phục Long gài bẫy, giờ giữ mình còn khó ... Cái tát này tát vào mặt tôi không sao cả, vì anh, tôi nhận. Nhưng phía dưới bao nhiêu huynh đệ như thế, chuyện này ai nấy đều biết, nếu Lôi Vĩ tôi không có câu trả lời thỏa đáng, sau này làm sao huynh đệ đây ngẩng đầu làm người được.”

Vương Lập Cương hổ thẹn, Lôi Vĩ vì hắn mà ngã đau ở Phục Long, muốn giữ uy tín phải phản kích mạnh mới lập uy được, lúc ấy hắn lại bảo Lôi Vĩ tạm thời dừng tay, sẽ có cách khác xử trí Phục Long đợi khi đó ra đòn dứt điểm, để rồi giờ xôi hỏng bỏng không: “ Lôi ca, giờ thời thế đã khác, Phục Long là đại hộ nộp thuế, đụng vào chúng, dẫn hỏa thiêu thân, không đáng. Ngô Chi Sơn nói, chuyện ở thương trường dùng thủ pháp thương trường, tuy cái dáng vẻ của hắn chướng mắt, nhưng có chuyện phải nói là có lý, chỉ là chúng ta vẫn dùng cách của chúng ta.”

“ Anh nói đi, tôi nghe, nếu có lý thì chúng ta làm, nếu không, tôi làm theo cách của tôi.|

“ Trong tay anh có phải còn chút nhà máy, trước kia do tôi làm trung gian để chúng tìm anh vay tiền, đó là quân bài tôi đề phòng bất trắc.”

“ Vẫn còn chứ, tôi cũng phải giữ, mấy nhà máy đó nếu thành thật làm việc cho tôi thì bọn chúng còn đường sống, còn chút dưa dả, sống thể diện. Nhưng nếu bọn chúng không nghe lời, chúng ta đòi cả vốn lẫn lại, bọn chúng chỉ có sập. “ Lôi Vĩ gật đầu, hắn cũng biết con mồi nào có thể giết thịt ngay, còn mồi nào để lại:

Vương Lập Cương mặt mày âm u: “ Một số kẻ sống hai mặt, giấu chúng ta nhận đơn đặt hàng của Phục Long, chúng ta ra tay với mấy nhà máy đó, kéo sập chúng, để tôi xem Phục Long lấy gì giao hàng, không giao được hàng, cho chúng khuynh gia bại sản luôn. Thế nào, cách này được chứ hả?”

Lôi Vĩ sáng mắt cười lớn: “ Hay, rất hay, không khiến Phục Long khuynh gia bại sản, thanh danh của Lôi Vĩ này không trấn áp nổi những kẻ đang không an phận ... Giết một, cảnh cáo một trăm mà.”

Trình Nhiên vì chuyện va chạm với Tôn Tiêu mà bị Từ Lan quản thúc cực chặt, gần như cuộc sống chỉ có từ nhà tới trường, từ trường về nhà, chẳng làm được gì khác. Mẹ y còn bấm giờ tan học nữa, về nhà muộn là bị tra hỏi ngay. Ngày tháng cứ thấm thoắt đã tới số báo Thiên Chiêu mới nhất.

Chẳng có gì bất ngời khi Trình Nhiên độc chiếu mục giải trí, ở bảng xếp hạng Chiêu Hoa, phong vân bảng từ vì trí 38 liền một mạch lên vị trí thứ 3.

Tới giờ rất nhiều người đối với chuyện Khương Hồng Thược cùng đội ngũ thi đấu thanh niên sáng tạo trở về cám ơn Trình Nhiên cho gợi ý, từ mới đầu bán tín bán nghi tới tin hẳn rồi.

Dù sao là trường trọng điểm quốc gia, bảng phong vân cũng lấy thành tích và giải thưởng để đánh giá, chỉ Trình Nhiên thành tích không nổi bật mà đạt được tầm cao này.

Khi Trương Bình hưng phấn trải báo ra cho Trình Nhiên xem, Trình Nhiên có cảm giác như đánh quái lên LV vậy.

Có điều đối với tờ báo này, Trình Nhiên vẫn không ưa nổi, vì ở bảng cặp đôi lý tướng nhất, vẫn là tên Khương Hồng Thược và Chu Húc.

Mặc dù Trình Nhiên tự bảo mình rồi, đây chẳng qua là trò vớ vẩn của nữ sinh buồn chán thôi, nhưng mà trong lòng không thể bào thản nhiên được, có chút vị chua chua.

Thế nên Trình Nhiên chẳng thèm xem nữa, đám học sinh Thập Trung này vì môi trường quá thoải mái, điều kiện lại ưu việt, nên tiếp xúc nhiều với giới giải trí Hong Kong, Đài Loan. Mà cũng chẳng thể trách học sinh, bây giờ mấy đài truyền hình lớn, cứ chọn bảy tám giờ đưa tin giải trí. Đây chính là thời kỳ đỉnh cao của tin tức giải trí ở đài truyền hình, cho tới tận khi mạng internet quật khởi, các trang tin có chuyên mục riêng cho mấy tin nhảm showbiz thì mục tin tức của đài truyền hình mới dần tuyệt tích.

Có điều tâm tình không thoải mái đó liền biến sạch sau khi nhận được tờ giấy nhỏ do nam sinh bàn dưới chuyển cho, đưa một tờ giấy cùng với kèm ánh mắt ghen tỵ của hắn.

Đây là chuyện khá phổ biến trên lớp, có người chọc chọc vào lưng, hoặc huých khuỷu tay , sau đó học sinh rất ăn ý, mắt nhìn lên bản, tay nhận tờ giấy mang bí mật nhỏ, hoàn thành bàn giao như mật thám.

Trình Nhiên mở tờ giấy nhỏ gấp kiểu phong bì thư ra, bên trên chỉ có dòng chữ nắn nót "buồi chiều tan học về cùng". Chuyện chủ động truyền giấy cho người khác thế này với Khương Hồng Thược mà nói đoán chừng rất hiếm, nhưng cô ở trong lớp nhận được giấy thì chẳng có gì lạ.

Chỉ là đối diện với hành vi to gan của một số nam sinh, là lớp trưởng gương mẫu, Khương Hồng Thược nhận giấy xem xong ném vào thùng rác của lớp. Lâu dần trừ truyền tin nghiêm túc ra, không ai còn dám ôm tâm tư kiểu xin số điện thoại hay hẹn gặp mặt sau giờ học để truyền giấy cho cô nữa, vì đưa cũng không được trả lời, hơn nữa khi gặp nhau lại thêm vài phần xấu hổ, thiếu tự nhiên, giống tâm tư nhỏ bị phát hiện.

Trình Nhiên ngồi ngay ngắn, mắt nhìn phía trước, cứ như tờ giấy đó không tồn tại.

Nhưng lòng hồi hộp không thôi, đây là lần đầu tiên sau khi tới Thập Trung, Khương Hồng Thược hẹn y cùng về nhà.

Thế chẳng phải sắp biết nhà cô ở đâu rồi sao?

Mặc dù y đã có lần nói đùa suy đoán vị trí nhà của cô, nhưng nhìn ra Khương Hồng Thược còn cố kỵ, cho nên không hỏi.

Vì y biết, mình hỏi thì Khương Hồng Thược sẽ nói, nhưng khi đó nhìn ra cô còn ngập ngừng, nên y không miễn cưỡng.

Còn bây giờ Khương Hồng Thược chủ động, chẳng phải nói quan hệ của họ đã tiến thêm một bước à?

Còn là bước lớn.

Nói thế nào, Trình Nhiên vẫn rất kỳ vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận