Trùng Nhiên

Chương 114: Chuyện náo động ở Nhất Trung!

“ Trước đó mình có viết thư cho Khương Hồng Thược, hỏi bạn ấy rốt cuộc quan hệ của bạn ấy với Trình Nhiên là gì, bạn ấy từ Thập Trung trả lời rồi. “ Trên xe cùng tới trường, Liễu Anh bất ngờ nói với Dương Hạ, Diêu Bối Bối đi cùng xe.

Vì buổi sáng ở khu thành phố cũ tắc đường quá nghiêm trọng, cho nên cha Liễu Anh không lái xe đưa cô đi học nữa, cô cùng mấy người bạn trong tiểu khu bắt xe buýt đi học với nhau.

Đối với nhóm con gái Liễu Anh mà nói, quan hệ giữa Trình Nhiên và Khương Hồng Thược luôn là câu đố mà bọn họ suy đoán. Cái chuyện hai người nắm tay nhau ở sân trường sau này có giải thích hợp lý, nhưng buổi liên hoan tốt nghiệp ấy, cả Trình Nhiên và Khương Hồng Thược cùng biến mất không thể là chuyện tình cờ được.

Bọn họ đi đâu chứ, hôm đó mọi người chơi tới rất khuya, lúc đầu không để ý lắm, đến khi nhận ra chỉ có hai người bọn họ là không có mặt liền sinh nghi.

Có người còn gọi điện liên tục tới nhà Trình Nhiên, chỉ có cha mẹ Trình Nhiên nghe điện thoại, mới đầu nói y chưa về, làm lòng ai cũng như có mèo cào, mãi sau gọi lại, nghe tin Trình Nhiên đã về mới yên tâm. Trong buổi liên hoan hôm đó, không ít học sinh ghé tai với nhau, một số cặp đôi tốt nghiệp đi thuê phòng, có người tận mắt nhìn thấy.

Dù đa phần khẳng định, cô gái Khương Hồng Thược sẽ không làm chuyện đó đâu, nhưng rốt cuộc vẫn còn lại một tia nghi ngờ, nên mới liên tục gọi điện thoại tới nhà Trình Nhiên.

Hai người bọn họ không làm chuyện kia, vậy thì đêm khuya trời tối họ cùng nhau về nhà rốt cuộc đã làm gì, nói gì? Về sau mọi người đều biết rồi, đó là ngày cuối cùng trước khi tới Thành Đô học, Khương Hồng Thược không ở cùng Liễu Anh hay những người bạn cùng lớp, mà đột ngột ở đâu Trình Nhiên xen ngang, làm người ta vừa hâm mộ vừa đố kỵ.

Thế nhưng đó chỉ là bọt nước ngắn ngủi trong cuộc đời thôi, Khương Hồng Thược đi rồi, bọn họ cũng bắt đầu cuộc sống mới, thời gian không ngừng trôi đi làm chuyện cũ phai nhạt. Chỉ tình cờ nhớ lại, bất giác nghẹn khúc xương trong cổ, cô gái trong lòng rất nhiều người như tiên tử xa xăm ấy, cuối cùng để lại một câu đố như thế làm người ta không cam lòng.

Rốt cuộc Khương Hồng Thược và Trình Nhiên có quan hệ gì không? Nếu có thì là cái gì?

Không ai có câu trả lời thuyết phục hơn Khương Hồng Thược.

Liễu Anh làm hai cô bạn hồi hộp rồi tiết lộ: “ Bạn ấy nói ... Bạn ấy và Trình Nhiên là đồng bọn với nhau.”

Đồng bọn tức là chiến hữu, tức là anh em thân thiết, hơn nữa còn là từng thôi, cùng với việc khoảng cách kéo giãn, quan hệ này sẽ ngày một nhạt. Thời gian chính là nhát búa dễ dàng đem vạn sự vạn vật bổ thành dáng vẻ khác.

“ Mình biết mà, hai người đó không thể có quan hệ đó đâu, Trình Nhiên đừng có mơ. Hồng Thược đâu phải cô gái phù phiếm nông cạn mà thích cậu ta ...” Diêu Bối Bối giọng cao lên, lại còn vỗ tay, khiến người xung quanh quay đầu nhìn, Diêu Bối Bối thoắt cái làm bộ đoan trang, ngồi ngay ngắn hai tay đặt đầu gối, mắt nhìn phía trước như người vừa nói oang oang trong xe buýt chẳng phải mình.

Kết hợp với vẻ ngoài nhu mì đó, ai có thể nghi ngờ gì được.

Trò này Diêu Bối Bối thạo lắm, Liễu Anh và Dương Hạ đều không nhịn được cười.

Dương Hạ cười rất vui, nụ cười ấy một tích tắc nào đó khiến không ít nam sinh trên xe buýt nhìn trộm cô phải xao động.

Trường có chuyện lớn rồi, đám học sinh đang kháo nhau ầm ĩ.

Chuyện đầu tiên là lớp thứ 4 truyền tới, nói giáo viên âm nhạc là đại mỹ nữ tử phân viện Xuyên Âm gần đó tới thực tập, cực cực cực đẹp.

Đẹp cỡ nào à? Vậy thì phải nhìn vào mức độ náo động của nam sinh, tuổi thanh xuân dưới ảnh hưởng của "hóc môn", họ tò mò với nữ giới, đối với tình yêu mới chỉ có khái niệm mông lung như đúng như sai, đủ các loại ý niệm không kìm hãm được nổi lên trong lòng. Như nhìn khe hở áo sơ mi của nữ giáo viên, dùng gương soi váy của nữ sinh, thậm chí quá đáng hơn còn "tình cờ" xảy ra vụ va chạm ở lối đi.

Nhưng cô giáo đó khiến nam sinh không cách nào sinh ra ý nghĩ bỉ ổi, tin tức thống nhất mà đám nam sinh truyền tai nhau là, đẹp tới độ ai nghĩ tới phương hướng xấu xa thôi cũng là tội lỗi.

Thậm chí có học sinh vốn nhờ quan hệ vào trường, mang vẻ bất cần đời, ở trên lớp của cô cũng tỏ ra rất nỗ lực, đôi khi còn cố ý đi qua phòng nghỉ của giáo viên, sau đó hết sức lễ phép chào một tiếng " Em chào cô Tần!".

Học âm nhạc vốn là môn bồi dưỡng khí chất, bản thân lại xinh đẹp hơn người, đại khái cô giáo như thế vào trường có thể khiến trình độ nam sinh tăng vọt. Những nữ sinh vốn được phong làm hoa khôi lớp gì đó, so với cô giáo mới đều thua kém, thiếu đi sự nữ tính của con gái tới nữ nhân, không có khí chất của nữ sinh học nghệ thuật.

Không chỉ nam sinh, cả nữ sinh cũng rất thích cô giáo mới.

Chuyện náo động thứ hai vẫn là vì cô giáo Tần, ngày hôm đó cô giáo Tần mặc váy ren màu mận chín rất thời trang đi qua sân trường, riêng bóng hình độc nhất vô nhị ấy đủ khiến không ít khuôn mặt xuất hiện ở cửa sổ.

Đẹp, thực sự là vô cùng xinh đẹp.

Vấn đề lúc đó là trong giờ học, giáo viên đứng lớp đùng đùng nổi giận quát tháo, còn đi ra cửa sổ nhìn xem có chuyện gì.

Kết quả là .. E hèm, giáo viên đó làm bộ nghiêm túc đứng bên cửa sổ, mắt không quên liếc xuống dưới một cái ... À, vài cái.

Tần Tây Trăn tới thực sự là phước lành cho rất nhiều thầy giáo và nam sinh trong trường Nhất Trung. Vốn mấy giáo viên nam dạy môn số học, vật lý trước kia ăn mặc luộm thuộm, tóc tai râu ria bờm xởm, chỉ trong một ngày biến đổi hình dạng, sơ mi thẳng thớm, tóc tai gọn gàng. Còn giáo viên ngữ văn vốn có chút thanh cao thì nay tóc mượt như tơ, ăn mặc trang trọng, thiếu điều thắt ca vát tới trường, đã thế giờ đi đâu tay cũng cầm sách đọc vài câu thơ. Đại khái cho rằng âm nhạc và thơ văn cùng ngôn ngữ, người ta không chừng thích loại hình này.

Sự náo động đó khiến vài giáo viên đứng tuổi nghiêm túc lắc đầu không ngừng.

Có lẽ là Tần Tây Trăn ý thức được, hoặc là có người bóng gió nói với cô, từ đó trở đi cô ít mặc trang phục bắt mắt hơn, thường là áo sơ mi quần âu, váy công sở, hoặc là váy liền thân hoa nhỏ, trang điểm và trang sức thì giảm hết mức có thể cho phù hợp hình tượng cao trung.

Dù vậy với vẻ đẹp của cô, ăn mặc thế nào vẫn quá chói mắt.

….. ……

….. ……

Gần đây Trình Nhiên thân ở doanh Tào lòng hướng về Hán, mặc dù ở trong trường đấy, y lại quan tâm tới chuyện của cha mình hơn. Công ty Phục Long có thành công ở cục bưu điện không sẽ quyết định cả tương lại của công ty, cũng là tương lai của gia đình họ ... Trình Nhiên hận không thể sắn tay áo lên nhảy vào cuộc, hoặc làm Gia Cát cho cha.

Thậm chí Trình Nhiên tự nghiên cứu lập sách kinh doanh cho cha mình rồi.

Công ty Phục Long muốn khởi đầu thuận lợi nên dùng kế sách lấy nông thôn bao vây thành phố. Không có thị trường thì phải tới nơi mà sản phẩm công ty lớn không bao phủ tới được. Đây là con đường cách mạng, rất gian nan, nhưng một khi đã vững bước rồi, sẽ có ngày Trình Phi Dương chen chân vào hàng ngủ phía trên đỉnh kim tự tháp.

Nhưng mà bây giờ chẳng có chuyện gì khiến Trình Phi Dương yên tâm hơn Trình Nhiên ngoan ngoãn ở trường học thật tốt ...

Thế nên Trình Nhiên viết xong bản kế hoạch cũng đành vứt một bên.

Trong lớp đột nhiên ồn áo, có nam sinh chạy vào cửa lớp hô: “ Tới rồi, tới rồi! Tiết âm nhạc đầu tiên lớp ta, cô giáo Tần cũng tới lớp ta rồi.|

Thế là lớp học đang như bãi chiến trường thoáng cái vang lên tiếng kéo bàn kéo ghế, đám nam sinh vội vã về chỗ ngồi ngay ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận