Trùng Nhiên

Chương 188: Tạm biệt 1997!

Ở Nhất Trung, bức ảnh Khương Hồng Thược xuất hiện ở đại hội thanh niên toàn tỉnh cũng gây chú ý, chả ai quan tâm nội dung bài báo nói cái gì, chỉ đơn thuần vì cô nữ sinh xinh đẹp.

“ Ê Thập Trung có em gái xinh chưa tụi bây, tao cứ tưởng cái trường đó toàn lũ đầu to mắt cận, không được mấy đứa ra gì chứ.”

“ Tất nhiên là không thể so với trường mình rồi, nhưng mà chính vì ở nơi toàn học sinh ưu tú như Thập Trung, Nhị Thập Thất Trung, xuất hiện một nữ sinh xinh đẹp mới càng hiếm có chứ.”

“ Ảnh này chụp trộm là cái chắc, tên phóng viên này bao tuổi rồi mà còn rình mò nữ sinh như thế .”

Trình Nhiên tình cờ đi ngang qua nghe ba nam sinh đứng dựa vào tường xem báo bình luận. Cảm giác không khác gì đời sau khi có nữ sinh xinh đẹp được phát hiện đăng lên mạng, dân tình lại đổ vào bình luận xôn xao, hỏi tên, xin địa chỉ, thậm chí xin về nhà nuôi.

Dạ tiệc biểu diễn nghệ thuật ồn ào đã qua, Giáng Sinh trao đổi thiệp mừng quà tặng cũng đã qua. Cuối năm tới rồi, đây là lúc lòng người bất ổn nhất, học tập bị đẩy xuống thứ yếu, nhà trường thường không tổ chức hoạt động thống nhất gì vào Tết Dương, tối đa các lớp tự quyết, an bài liên hoan gì đó vào tối trước khi qua năm mới.

Cũng có các lớp liên hợp với nhau tổ chức hoạt động nho nhỏ, ví như ca hát biểu diễn gì đó trong lớp học, không khí năm mới đã đậm lắm rồi, giờ tự học buổi tối cơ bản biến thành thời gian giải trí.

Chỉ có một lớp chẳng có chút háo hức nào, vẫn học tập như bình thường, Vương Kỳ ngồi nghiêm nghị sau bàn giáo viên, nhìn xuống lớp học chỉ có tiếng viết xoàn xoạt trên giấy, tất cả âm thanh huyên náo ở bên ngoài vô duyên với lớp số 7 từng tự xưng là tinh anh cả khối này.

Lớp số 7 hôm nay đang làm đề thi thử, mặt ai cũng u ám.

Kết thúc giờ tự học, Vương Kỳ cũng tuyên bố hết giờ, cán bộ lớp thu bài thi, cả lớp lặng lẽ nộp bài sau đó đeo cặp bỏ đi, chẳng mấy ai nói chuyện với nhau nữa.

Tống Thời Thu thì bị gọi lên văn phòng giáo viên, Vương Kỳ sắc mặt nghiêm trọng:” Đã xác định thời gian rồi, thi cuối kỳ diễn ra vào 20 tháng 1, chỉ còn ba tuần nữa thôi. Nửa học kỳ qua em đã vô cùng nỗ lực, ngược lại thằng nhãi Trình Nhiên đó thì tham gia vào ban nhạc, suốt ngày rong chơi, đắc ý quá lắm, nó đang coi thường em đấy ... Thời Thu, em có đủ tự tin đạp nó xuống không?”

Từ sau thi giữa kỳ Tống Thời Thu ít nói hơn hẳn, tính tính từ qua loa có phần xốc nổi chuyển thành trầm ổn, cứ như trưởng thành sau một đêm.

Nhưng chỉ là bề ngoài thôi, trong lòng hắn vẫn âm ĩ cháy một ngọn lửa, lẩm bẩm:” Đều chọn C, nghe nói bài hát đó do y sáng tác.”

“ Đúng thế, tôi đã hỏi rồi, chính nó sáng tác.”

“ Hay lắm, chỉ đứng thứ nhất một lần mà khiến thằng đó sáng tác ra một bài như vậy, đều chọn C à? Đắc ý tới mức đó rồi sao.”

Vương Kỳ lạnh lùng nói:” Đúng thế, tôi dạy học bao nhiêu năm chưa bao giờ thấy đứa học sinh nào ngông nghênh vênh váo mà đứng thứ nhất.”

Tống Thời Thu lắc đầu: “ Loại người đó không đáng để em quan tâm nữa rồi, sao cũng được, em chỉ cần làm hết sức mình là đủ.”

Vương Kỳ rất hài lòng, Tống Thời Thu thời sơ trung không phải là toàn đứng thứ nhất cả, nhưng chỉ cần là giáo viên từng dạy hắn đều phải thừa nhận Tống Thời Thu là học sinh xuất sắc nhất họ từng biết. Vương Kỳ phải tới Đốc Đức nói chuyện với rất nhiều giáo viên của họ, tìm ra cái mầm non này, sau đó cùng học sinh ưu tú khác, ông ta tới tìm cha mẹ họ thuyết phục đưa vào lớp mình, tạo thành lớp tinh anh.

Thế nên Vương Kỳ có đủ tự tin: “ Chính là như thế, không cần quan tâm tới người không liên quan nữa, thành tích là của mình, thi cho tốt, phát huy hết khả năng là được rồi. Tôi tin tưởng vào em, chỉ cần giữ tâm thái bình thường, củng cố kiến thức đã học gần đây, loại học sinh kia, làm sao so với em được?”

Thi giữa kỳ tuy Đàm Khánh Xuyên đại thắng, nhưng chuyện chia nhà tới giờ vẫn chưa xác định hoàn toàn, nhà chưa vào tay Đàm Khánh Xuyên, chưa chắc là không có cơ xoay chuyển.

Nếu thi cuối kỳ, Tống Thời Thu thành trạng nguyên, phân lượng còn hơn thi giữa kỳ nhiều, Vương Kỳ thấy còn hi vọng.

Ngày 31 tháng 12 năm 1997 vào thứ 3.

Đêm trước năm mới, Nhất Trung vẫn tự học buồi tối như bình thường, chỉ là làm gì có mấy học sinh chịu học vào ngày này nữa, trên lớp ồn ào, hết giờ một cái ùa ra ngoài trường, nhanh chóng tản đi khắp ngóc ngách thành phố nhỏ.

Trong tỉnh đại khái chỉ có ở quảng trường trung tâm Thành Đô là có học sinh đại học dùng búa bơm hơi truy đuổi đập nhau. Năm nào cũng xuất hiện vài sự kiện đánh nhau, song không nghiêm trọng, có điều vẫn khiến cảnh sát cảnh giác cao độ.

Học sinh ra, cái tuổi đó dễ từ sự kiện rất nhỏ biến thành sự kiện lớn mất kiểm soát.

Còn loại thành phố nhỏ như Sơn Hải thì không có nhiều hoạt động lắm, đại bộ phận học sinh vẫn phải đi học, học xong thì ngoan ngoãn về nhà, tối đa là xem tâm tình chính phủ, đôi khi cũng đốt pháo hoa giống Tết Xuân.

Nhưng dọc đường cũng lác đác có tiếng pháo nổ, hoặc chíu một tiếng, pháo phụt bay lên trời nổ cái bùng, khiến học sinh reo hò, làm không khí lạnh lẽo thêm vài phần sôi động.

Không biết là ai đột nhiên ném quả pháo xuống dưới chân đám nữ sinh, đùng, mấy cô gái ré lên chạy tứ tán, Diêu Bối Bối, Liễu Anh sau đó phát hiện ra hung thủ, vừa truy đuổi vừa la hét "đánh chết cậu!".

Từ những căn nhà thấp lè tè nhấp nhô, đường dây điện như tơ rối, thi thoảng lại phóng lên những quả pháo hoa, nhuộm đỏ bầu trời, cũng nhuộm đỏ gương mặt Dương Hạ đang kéo tay Trình Nhiên hô: “ Oa, Trình Nhiên nhìn kìa, bên kia mới đẹp.”

Liễu Anh chọc vai Diêu Bối Bối chỉ hai người Trình Nhiên, Dương Hạ. Từ sau chuyện kia, cả đám ăn ý không ai bảo ai thống nhất không nhắc tới nữa, vốn còn sợ nhóm bạn chơi với nhau vì chuyện này mà chia rẽ, rốt cuộc bọn họ lo thừa rồi.

Chẳng hiểu thế nào, cảm giác quan hệ hai người đó thậm chí còn tốt hơn trước, thi thoảng có động tác thân mật nho nhỏ giống vừa rồi.

“ Mình thấy rồi.” Trình Nhiên quay sang nhìn khuôn mặt bị ánh lửa của pháo hoa chiếu rọi đỏ ửng hưng phấn của Dương Hạ, khuôn mặt đó đọng lại trong thời gian, nếu không nhìn thấy, Trình Nhiên quên mất rằng mình cũng từng có một thời như thế:

Trước kia với Trình Nhiên mà nói, năm mới thì năm nào chả như năm nào, y từng ở thành phố này trải qua vô số năm tháng như thế. Cũng từng trải qua ba năm cao trung dài dằng dặc, cảm tưởng như quãng thời gian dài nhất trong đời, thế nhưng chớp mắt đã mười năm sau, hai mươi năm sau mới phán hiện ra ba năm dài như bất tận đó nhớ lại chỉ có vài hình ảnh ngắn ngủi, như một cái chớp mắt.

Mà trong chớp mắt đó, lại có vô số ba cái ba năm trôi qua rồi.

Những người 20 năm trước cùng mình ngắm pháo hoa giờ ở phương nào rồi?

Kệ đi, chuyện 10 năm, 20 năm nữa đều không liên quan tới Trình Nhiên vào lúc này nữa. Trong tương lai bất kể là trải qua phong sương mài mòn góc cạnh, đánh mất linh hồn hoặc trầm luân sa đọa thì giờ này, họ vẫn là thiếu niên.

Không cần phải nghe tiếng cười thanh xuân mà hâm mộ, không cần phải thân ở đô thị phồn hoa mà tự như trong tòa thành trống.

Từ cửa hiệu cho thuê băng đĩa bên đường phát ra bài hát Công nguyên 1997:

- Một trăm năm trước em trơ mắt nhìn anh ra đi, một trăm năm sau em mong đợi anh trở về, hết lần này tới lần khác gọi tên anh, 1997 của em ...

Đám Diêu Bối Bối, Du Hiểu đang bàn tán bộ phim Love Generation phát trên Fuji ti vi do Kimura Takuya và Matsu Takako đóng chính, bộ phim mà sau này rất nhiều người nói ‘từ đó trong tôi không còn phim tình cảm nữa’, đang cực hot vào ngày cuối năm.

Đám nữ sinh đều thập thể trúng độc bộ phim này, mỗi phân đoạn bàn tán say sưa, phải tới tận sau này khi Vườn sao băng chiếu mới sánh ngang được. Diêu Bối Bối thậm chí còn bảo mẹ mình đăng ký hội viên ở hiệu thuê băng đĩa, cuối tuần tan học là ngay lập tức tới chỗ chủ quán lấy đĩa, sau đó cùng đám nữ sinh đóng cửa lại, xem không biết ngày đêm.

Diêu Bối Bối mặt mày phấn khích kể: “ Khi Takako cắt tóc của Takuya, coi như cũng đã cắt đi nửa số tóc của chàng trai Tokyo, vì sau tập phim đó, toàn bộ chàng trai Tokyo đều để mái tóc ngắn giống anh ấy.”

Kimura Takuya vào thời điểm đó thực sự nóng bỏng tay ở Châu Á, nhìn Diêu Bối Bối như thế, Trình Nhiên không biết hai năm sau Takuya tuyên bố kết hôn, cô gái này có khóc hết nước mắt không.

Bùm.

Lại có một quả pháo hoa bắn lên, thu hút họ, cả đám dừng lại chỉ trỏ bàn tán.

Sau này thế nào ai mà quan tâm chứ, Trình Nhiên chỉ muốn lưu giữ từng khoảnh khắc hiện tại, nhất thời nổi hứng bảo Dương Hạ: “ Đi nào, bọn mình mua quả pháo hoa to nhất về đốt, cho cả thành phố ghen tị luôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận