Trùng Nhiên

Chương 231: An bài tương lai.

Vừa cúp điện thoại của Trình Nhiên một cái, nụ cười trên mặt Tần Tây Trăn biến mất ngay, sau đó cô theo cha mẹ mình ra ngoài, lần nữa ăn cơm với mẹ con Triệu Hải Hoa.

Sau khi cô từ chức, cha cô giận tới mức xuất huyết não phải nằm viện, trong bệnh viện, thân thích trong nhà kéo tới thăm, nào là cô bảy nào là dì ba liên tục tới du thuyết, ngọt nhạt khuyên can. Nói cha cô cả đời thanh cao, trước kia chưa từng nhờ cậy tới ai, nhưng vì cô mà phải đi nhờ vả người ta, nên cô mới có thể tới Nhất Trung dạy học, con đường trải ra rồi, chính là hi vọng cô có công việc ổn định, sớm ngày lập gia đình, từ bỏ cái mơ ước hão huyền muốn ra ngoài xông pha.

Đặc biệt Tần Tây Trăn nói từ nhỏ được nuôi trong lồng kính cũng không quá, cô chẳng có kinh nghiệm xã hội, thế nào cũng phải chịu nhiều khổ cực, vấp ngã. Làm cha mẹ nói cho cùng thì ai chẳng muốn con cái được bình an khỏe mạnh.

Kết quả Tần Tây Trăn nói từ chức là từ chức, đó là Nhất Trung đấy, không biết bao nhiều người khao khát, đánh nhau vỡ đầu, chạy chọt quan hệ để được vào đó, Tần Tây Trăn giẫm đạp lên con đường cha mẹ trải cho.

Cuối cùng Triệu Hải Hoa chủ động ra mặt, an bài lại công tác cho Tần Tây Trăn, một biên chế chính thức ở cục điện lực, lương cao, không có nhiều chuyện lộn xộn. Thế là cả nhà xúm vào khuyên, biết cháu muốn theo đuổi chuyên ngành của mình, mọi người hiểu, thế nên mới kiếm cho một công việc thanh nhàn, khi đó có thời gian theo đuổi đam mê, đừng giống cha cháu biến sở thích của mình thành nghề nghiệp, rồi có lúc chán ngán.

Giờ có công việc nhẹ nhàng, lúc rảnh rỗi ca hát, sáng tác gì đó, không phải lưỡng toàn kỳ mỹ à?

Khi đó nhìn cha cô vẫn còn nằm thiêm thiếp trên giường, e là không chịu thêm được đả kích nào nữa, Tần Tây Trăn đành phải gật đầu.

Địa điểm cuộc gặp mặt là nhà hàng tận tầng thượng của khách sạn 5 sao Phúc Tinh mới xây ở Sơn Hải, qua cửa kính sáng choang, cả thành phố thu hết vào tầm mắt.

“ Cám ơn chị quá, lần này mà không có chị, chúng tôi không biết làm sao, con bé từ nhỏ được chiều chuộng, nên tính cách hơi ương bướng, lại không biết ngoài kia xã hội gian nan hiểm ác .” Trong bữa cơm, mẹ cô La Hân hết lời cám ơn, cha cô Tần Khắc Quảng cũng uyển chuyển biểu thị biết ơn của mình:

“ Có gì đâu, người nhà, người nhà cả mà ... “ Triệu Hải Hoa toàn thân hàng hiệu vàng bạc đeo khắp người, cười tít cả mắt: “ Nói cho cùng vì Văn Hoa nhà tôi không quên được Tiểu Tần, mọi người thấy tính nó hướng nội, không biết biểu đạt vậy chứ, con gái theo đuổi nhiều lắm, còn xinh đẹp, nói thực không kém Tiểu Tần nhà anh chị đâu. Nhưng mà tôi thích đứa bé Tiểu Tần này, ngoan ngoãn, có giáo dục, sau này sinh con ra, có thể dạy chúng ... Khởi đầu đã hơn người ta rồi.”

“ Đúng thế đấy chị ạ, nếu chúng nó sớm có con thì tốt quá rồi, tôi còn sức, có thể bế con cho chúng ... “ Nói tới cháu, La Hân càng phấn chấn, cứ như nhìn thấy mấy đứa cháu đang nô đùa chạy qua chạy lại khắp nơi vậy:

Tần Khắc Quảng gật gù: “ Có con rồi mới thực sự là người trưởng thành, không suy nghĩ vẩn vơ nữa.”

Rút kinh nghiệm lần trước, Vương Văn Hoa không tích cực biểu hiện trước mặt Tần Tây Trăn, lần này hắn quy củ hơn nhiều, giữ đúng phận sự tiểu bối phục vụ mọi người.

Còn Tần Tây Trăn im lặng ăn, không phản bác bất cứ điều gì, bọn họ nói tới kết hôn, nói tới sinh con, thậm chí nói tới sau này dạy con cái ra sao, cô hoàn toàn không có biểu cảm gì ...

Chỉ là Tần Tây Trăn không khỏi nghĩ tới người chị họ của mình, cưới một quan viên trong chính phủ thành phố, có đứa con bảy tuổi, năm xưa cũng là mỹ nhân, hồi xưa tính tình hoạt bát, mơ mông. Vậy mà giờ thì mặt vàng vọt, da bèo nhèo, trước kia vóc dáng cân đối là thế, giờ dù có mặc áo bó rồi vẫn lòi ra mỡ. Tới nhà cô ăn cơm cả buổi chỉ than phiền chồng suốt ngày đi không về ra sao, con thì càng ngày càng khó bảo, cha mẹ chồng bênh cháu chằm chặp khiến chị cô không nói được ....

Tần Tây Trăn gặp khủng hoảng mất mấy ngày, cô sợ, sợ sau này vài năm đó chính là mình.

Đột nhiên Tần Tây Trăn nhận ra, cô là cô gái hoàn toàn không phù hợp với cuộc sống gia đình. Các cô gái ở tuổi cô ao ước hoàng tử bạch mã, ao ước ái tính, thậm chí là gia đình hạnh phúc.

Cô chưa từng có suy nghĩ đó, cô khao khát đi xa, được nghe âm thanh mỹ diệu trên khắp nơi..

Cũng phải thừa nhận một điều, qua vài lần tiếp xúc, Tần Tây Trăn không còn quá phản cảm với nhà Triệu Hải Hoa nữa. Bà ta là một nữ nhân mạnh mẽ, một thân một mình nuôi con khôn lớn, lại còn lập nên sự nghiệp như thế, con người không khỏi có chút cường thế, nói chuyện thô lỗ khắc bạc, nhưng tâm tư lộ hết ra ngoài. Không phải người xấu.

Lần đầu gặp cô khiến mẹ con họ bẽ mặt, bà ta không để trong lòng.

Nhất là lần này cha cô nằm viện, Triệu Hải Hoa rất tích cực, chạy qua chạy lại bệnh viện suốt, nhờ cậy quan hệ để cha cô có được phòng bệnh tốt, được bác sĩ tốt nhất thăm khám, nhưng chi phí thì Tần Tây Trăn quyết không để bà ta trả.

Triệu Hải Hoa thấy Tần Tây Trăn im lìm suốt thì càng niềm nở, gắp cho cô con tôm, cười nói: “ Tiểu Tần này, cái tính cô nó như thế như thế đấy, thẳng tuồn tuột, đôi khi phật lòng người khác lắm, cho nên năm xưa mới làm cho chồng chạy mất, cô chẳng có ý gì đâu, cháu đừng để bụng.”

“ Văn Hoa thì nó khác cô lắm, ngoan ngoãn lễ phép, từ nhỏ hiếu thuận hiểu chuyện, thi vào công vụ viên, giờ còn là cán bộ thực quyền, nữ nhân ngoài xã hội bu lấy không ít, nhưng không trêu hoa ghẹo cỏ, chỉ một lòng nghĩ tới cháu thôi.”

“ Lần trước cô cháu mình còn chưa hiểu nhau, cô nghe mẹ cháu kể rồi, cô tính cháu ngoài nhu trong cương. Nếu mà không hòa hợp được với cô, cô cũng đã chuẩn bị cho vợ chồng cháu nhà riêng rồi, nhà 200 mét vuông, có cả sân nhỏ, giấy tờ nhà sẽ đề tên cháu. Kết hôn xong hai vợ chồng cháu ra đó ở, cô tuyệt đối không can dự.”

La Hân vội vàng nói vào: “ Ái dà chị Triệu, sao lại như thế được, Tây Trăn mà về nhà chị rồi thì nó phải ở bên chăm sóc chị chứ, sao lại bỏ ra ngoài được.”

Triệu Hải Hoa xua tay: “ Không sao, không sao, chúng nó thoải mái là được, vợ chồng trẻ cần không gian riêng tư chứ. Đợi sau này hai đứa nó sinh con rồi, anh chị cứ chăm cháu, tôi bỏ tiền, bỏ sức, không phải lo gì cả. Hôm nọ tôi đi lên Thành Đô công tác, nhìn trúng một bộ trang sức Cartier, nếu Tiểu Tần đồng ý xác định ngày tháng, tôi coi đây là quà gặp mặt, khi kết hôn còn có quà lớn hơn. Tôi là người làm ăn, chẳng có mấy văn hóa, Tiểu Tần, cháu đừng để trong lòng, tôi thật lòng muốn hai nhà thành thông gia.|

Tần Khắc Quảng nhìn nhau La Hân mỉm cười gật đầu, ông bà đâu phải là người mù mà ai cũng vơ vào cho con gái mình chứ, trước khi cho con mình đi xem mắt cũng đã tiếp xúc tìm hiểu chán rồi. Triệu Hải Hoa thường ngày chỉ biết quát nạt người khác, giờ hạ mình thế này đâu phải dễ, thực sự có lòng cầu được viên minh châu nhà họ.

Bao nhiêu năm lăn lộn trong giới âm nhạc, không để hạt bụi nào dính thân, nhưng Tần Khắc Quảng lạ gì những chuyện dơ bẩn trong cái nghề này, ông dám nói cái nghề nhìn bề ngoài đầy hào quang lấp lánh này, trong tăm tối hơn bất kỳ nghề nào khác. Trong khi con gái mình xinh đẹp hơn người, chắc chắn sẽ thành miếng mồi cho vô số kẻ nhảy vào, lúc ấy ông làm sao bảo vệ được con.

Ngược lại, người như Triệu Hải Hoa, lời không hay nói trước, nhưng sau đó làm việc lại không hề tệ. Còn Vương Văn Hoa, mặc dù hơi thụ động, nghe lời mẹ, hơi thiếu khí khái nam nhân, nhưng mà rất quy củ, nhà có tiền nên không tham lam, không lăng nhăng, thế là quý lắm rồi, gả vào đó, con mình không bị bắt nạt.

Với cái tính của con gái mình, nó chẳng bắt nạt chồng là may.

Thế nên nhìn từ nhiều phương diện, kết hợp với kinh nghiệm sống của bọn họ, gả con mình vào nhà Triệu Hải Hoa chỉ có sung sướng thôi. Bọn họ quá hiểu con mình chứ, tương lai nhất định là chủ gia đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận