Trùng Nhiên

Chương 833: Đại kết cục. (1)

Mùa thu tháng 8, trời trong mát phong cảnh núi rừng thôn quê đẹp vô cùng, hai bên đường đi ngô đã cao bằng đầu người, tạo thành tấm thảm xanh mướt, cửa xe mở ra gió ùa vào, mang theo mùi thơm hòa trộn giữa đất vả cỏ xanh.

Trong khung cảnh đó xuất hiện chiếc Cadillac màu đỏ rực hết sức bắt mắt, đi lên đường cao tốc, từ từ tăng tốc độ tối đa để lại thị trấn thôn xóm ở phía sau.

Mấy năm qua du lịch ở Sơn Hải cực kỳ phát triển, nhưng lãnh đạo thành phố biết đâu là ưu thế của mình, vì thế không theo đuổi hiện đại hóa, càng ra sức vào tài nguyên văn hóa tự nhiên, nên Sơn Hải vẫn giữ được phần nào nét hồn nhiên của thành phố nhỏ miền sơn cước.

Chỉ có giao thông là thay đổi hoàn toàn, trước kia từ Sơn Hải tới Thành Đô đi tàu hỏa mất bảy tới tám tiếng, giờ đây với con đường cao tốc thẳng tắp này, chỉ cần hai tiếng là đủ rồi.

Chiếc xe đi với tốc độ rất cao, chẳng mấy chóc đã tới trưa, cũng đã tới Thành Đô, Thành Đô mấy năm qua đã mở rộng tới đường vành đai thứ tư rồi, nhưng cảm tưởng cũng chẳng có gì thay đổi cả, vẫn cứ là ngôi nhà cao tầng san sát chỉ có hình dáng ngày càng kỳ quái, dòng xe nườm nượp lẫn lộn cả xe sản xuất trong ngoài nước, tiếng còi xe liên miên vô nghĩa, khói bụi ô nhiễm làm bầu trời mùa thu cũng mờ đi vài phần, thực sự chẳng có gì thay đổi.

Đi qua vành đai số bốn, tới vành đai số ba, đây là nơi tiếp nối giữa khu thành phố mới và cũ, đây là dải đất vàng của Thành Đô, lưu lượng người qua lại rất nhiều, chỉ có một điểm bất tiện, chỗ đỗ xe không được thuận tiện lắm.

Chiếc xe Cadillac đi vào bãi đỗ, cửa xe mở ra, xuất hiện cô gái mặc bộ váy màu kem, người tinh mắt nhìn một cái là biết hàng được làm thủ công, tôn lên đường cong lưu loát vóc dáng cân đối, kết hợp vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt, rất hấp dẫn nam nhân.

Đó là một đại mỹ nhân.

Cô gái vừa xuống xe đeo kính râm lớn lên che đi nửa khuôn mặt tránh khỏi phần nào những ánh mắt làm cô khó chịu, cô băng qua hai con đường, đi vào một con ngõ nhỏ.

Ngôi nhà hai tầng nằm ở đầu ngõ, ngay giữa ngã ba tấp nập chính là địa điểm cô cần tìm.

Đó là kiến trúc hai tầng hiện rõ dấu vết tháng năm, mái nhà ngói đen, có cái nứt vỡ, phần mái uốn cong có mấy con dị thú trấn trạch, treo giữa tầng một và tầng hai là tấm biển gỗ hàng chữ sơn đen “Bối Bối Quán” bên cạnh là hình mấy cây thịt xiên nướng, nếu người không biết thì nhìn tấm biến có lẽ nghĩ rằng cái quán này phải trăm năm lịch sử rồi, nhưng cô biết nó chưa đầy 3 năm tuổi.

Mặc dù quán treo biển “Đóng cửa”, nhưng cô gái vẫn đẩy cửa đi vào, sau đó trở tay đóng ngay cửa lại.

Tức thì tiếng còi xe ồn ã kia tựa như chỉ còn từ nơi xa xăm vọng lại, trong ánh nắng vàng hiu hắt tháng 8 chiếu xuyên qua cửa sổ, quán nhỏ bình yên làm lòng người lắng dịu.

Cô gái bỏ kính râm ra nhìn quanh quán một lượt, đó là một cái quán không rộng, phía trước kê bốn bộ bàn ghế, sau đó là tới một cái quầy cao bằng nửa người vừa là nơi thanh toán tiền cũng là nơi khách ngồi ăn trực tiếp, bên kia là hai gian phòng bao chỉ ngăn cách nhau bằng bình phong.

Cái quán này khó nói mang phong cách Hàn, Nhật, hay Trung nữa, nhưng ở vị trí đắc địa, chủ quán xinh đẹp, đồ ăn không tệ, cho nên kinh doanh rất tốt.

Gương mặt lạnh lùng của cô gái nở nụ cười rạng rỡ: “ Thật là may mình chưa tới muộn.”

“ Hừm, còn nói là chưa muộn à, Liễu Anh ngủ được một giấc rồi đấy.” Đứng sau quầy bàn hàng là cô gái mặc chiếc áo thời Đường cách điệu thuần màu đen với hình hoa cúc trắng như tuyết vắt từ vai trái tới eo, khoe được đường cong mạn diệu hơi đẫy đà, đó chính là Diêu Bối Bối nay đã thành thiếu phụ mê người, tay chỉ vào cô gái mặc đồ công sở trắng đen tiêu chuẩn với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đó là Liễu Anh:

Ngồi bên cạnh cô gái đó còn có hai chàng trai, một cao ráo mặc vest, gương mặt điển trai góc cạnh là Tạ Phi Bạch, một người khác bình thường, ăn mặc thoải mái tùy tiện là Du Hiểu, mặt hơi phờ phạc.

Dương Hạ cất kính vào túi xách đi tới bẹo má cô gái ngủ gật mắt còn lim dim kia: “ Tưởng mình không biết à, tối qua đi bar khuya mới về chứ gì, hôm nay còn tới được đây chứng tỏ là không câu được chàng nào rồi.”

Liễu Anh ngồi thẳng ngay dậy, đanh đá nói: “ Hạ đại xử nữ, có những thú vui bạn không bao giờ hiểu được đâu, không cần tự bêu xấu bản thân như thế.”

“ Đúng là miệng lưỡi phóng viên, thật đáng ghét. “ Dương Hạ nghiến răng bẹo má Liễu Anh một cái nữa rồi ngồi xuống bên cạnh:

Đây là buổi tụ họp hàng năm của bọn họ, mỗi năm tổ chức một lần vào dịp Tần Tây Trăn tới Thành Đô tổ chức biểu diễn, bọn họ sẽ tụ tập ăn cơm cùng nhau rồi đến tối lại cùng nhau đi xem biểu diễn, truyền thống này kéo dài được vài năm rồi, chưa vì lý do gì mà đứt đoạn …

Nhóm bạn lâu không gặp trò chuyện rôm rả, ti vi đang bật cũng bị hạ thấp tiếng xuống vì chả ai xem, cho tới khi chuông cửa kêu leng keng một tiếng mở ra mới quay đầu nhìn.

“ Phù, nóng quá, nóng quá! “ Người vừa mới bước vào một cái đã rối rít kêu lên, đó là cô gái cao chừng 1 mét 68 vô cùng xinh đẹp, không chỉ khuôn mặt vóc dáng thu hút ánh mắt người khác, chiếc váy hoa ngắn màu vàng kia cũng là tiêu điểm, thanh xuân thời thượng gợi cảm lại có khí chất làm người ta không dám khinh nhờn, chiếc váy làm chất liệu cao cấp rất nhẹ, bất kỳ cơn gió nào cũng có thể thổi bay, cảm giác tự nó có nhịp điệu nào đó.

Diêu Bối Bối bật cười: “ Bạn thật là … chỉ từ bãi đỗ xe tới đây chứ mấy, có cần tới mức đó không? “ Nói vậy cô vẫn cầm điều khiển lên giảm nhiệt độ điều hòa thêm vài độ nữa, ai cũng biết cô bạn này sợ nhất là nóng.

Dương Hạ là người đầu tiên rời chỗ đi tới thân mật ôm cô gái kia: “ Hồng Thược, chúc mừng đính hôn.”

Liễu Anh cũng đứng dậy ôm một cái: “ Chúc mừng cô dâu tương lai.

“ Khoan đã, khoan đã, đợi mình, đợi mình, mình cũng muốn ôm … “ Diêu Bối Bối rối rít chạy từ sau quấy ra giang rộng tay ôm lấy ba cô bạn:

Bốn mỹ nhân, mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau tụ lại cùng một chỗ, cực kỳ dưỡng mắt, cho dù là người cực kỳ quen thuộc như Tạ Phi Bạch, Du Hiểu cũng muốn trào máu mũi.

Nhận lời chúc mừng của mấy cô bạn xong, Khương Hồng Thược đi tới hết sức tự nhiên nhận cái ôm Tạ Phi Bạch: “ Trương Tĩnh đâu rồi, sao không đưa cô ấy tới?”

Tạ Phi Bạch cao lớn vạm vỡ, ôm cô gái nhỏ nhắn như Khương Hồng Thược cảm giác như nuốt chửng cô vậy: “ Cô ấy có thai rồi, mẹ cô ấy không cho cô ấy đi.”

“ Oa, chúc mừng cậu, cuối cùng cũng tu thành chính quả. “ Khương Hồng Thược nói xong hơi nhón chân lên thì thầm vào tai Tạ Phi Bạch: “ Cố tình chứ gì?”

Tạ Phi Bạch buông Khương Hồng Thược ra, không trả lời, nhưng nụ cười đắc ý đó nói lên tất cả rồi.

Hắn theo đuổi Trương Tĩnh gần năm năm trời, chưa bao giờ bỏ nhiều công sức vì một cô gái đến thế, mất ba năm Trương Tĩnh mới xiêu lòng, nhận lời làm bạn gái của hắn. Hai nhà môn đăng hộ đối, cha mẹ hai bên hết sức ủng hộ.

Thế nhưng sau đó quan hệ của họ không có nhiều tiến triển, Trương Tĩnh tựa hồ có chút lấn cấn nào đó, nên Tạ Phi Bạch quyết đoán giúp cô một tay rồi.

Tới lượt Du Hiểu, mặt Khương Hồng Thược đột nhiên biến thành lạnh lùng, làm Du Hiểu ngượng ngùng gãi đầu, cuối cùng Khương Hồng Thược vẫn ôm Du Hiểu, nhưng kèm theo cái nhéo rõ đau.

Du Hiểu gượng gạo hỏi :” Hai bà mẹ thế nào? Các bạn đính hôn rồi, họ có làm lành không?”

Khương Hồng Thược thở dài :” Vẫn thế, gặp nhau không nói vài câu mỉa mai cạnh khóe là không ai chịu được, bọn mình chán rồi, chả cần khuyên nữa, dù sao cũng không tới mức đánh nha.”

Diêu Bối Bối ngõ ra cửa sổ: “ Sao Trình Nhiên còn chưa tới? Gửi xe lâu thế sao?”

“ Thực ra … “ Khương Hồng Thược lè lưỡi: “ Hôm nay anh ấy không tới đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận