Trùng Nhiên

Chương 372: Thế giới thái bình là đẹp nhất.

Kỳ thực Trình Nhiên muốn Phục Long tham gia vào kế hoạch của mình là có tính toán kỹ càng rồi chứ không phải là nhất thời lợi dụng cơ sở vật chất của Phục Long. Lúc mới đầu chi phí không có vấn đề lớn, bản thân Phục Long có khoản tiền dùng để khai phát sản phẩm, có thể trực tiếp dùng máy chủ của Phục Long, tiết kiệm chi tiêu, lại có thể đường đường chính chính dùng Lý Minh Thạch và một phần kỹ sư có trình độ của Phục Long.

Trình Nhiên cho Lý Minh Thạch mười ngày cho mình một kết cấu chương trình sơ bộ, sau đó sẽ dựa sử dụng thực tế để định hướng bước tiếp theo, y không chỉ muốn làm một thứ dựa theo xu hướng đã biết, mà làm ra thứ thực sự thuộc về mình, như vậy mới có cảm giác.

Nhưng thực sự mà nói, ở phiên bản đầu tiên nó thực sự chỉ giống "trò trẻ con", yêu cầu lập trình không phức tạp, yêu cầu phần cứng không nhiều, dùng cả đoàn đội của Lý Minh Thạch, đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.

Đương nhiên khi có phiên bản sơ bộ đưa ra, Trình Nhiên sẽ tiếp tục tiến hành nghiệm thu, cải tiến, để đạt tới yêu cầy hoàn mỹ mới thôi.

Vì thế hai người thường xuyên gửi thư điện tử qua lại, có đoạn đối thoại như sau.

C: " Giao diện không tạo được cảm xúc, làm lại."

L: " Được rồi, điên mất ... Còn bắt anh làm lại, anh lật bàn đấy."

C: " Em yêu cầu khi có người online, phần mềm phát tiếng ho và gõ bàn báo tin. Cái tiếng ho này của người hấp hối à? Đừng lấy thứ có sẵn trên mạng, tự ho đi."

L: " Lặng lẽ lật bàn làm lại, anh đã ho hơn trăm lần rồi đấy, giờ phải ngậm thuốc ho đây này. Đây, 30 phút ho liên tiếp của anh, em chọn lấy một cái nghe không giống hấp hối đi ... Sao em không tự ho?"

C: " Biểu tượng hoạt hình chưa đủ, vẽ thêm đi, không được thì bảo nhà thiết kế vẽ, phải cho người dùng lựa chọn."

L: " Mời rồi, những hai thiết kế sư, giết một tế trời, vẫn chưa được thì giết luôn người còn lại nhé, người ta đang quỳ ở đây đợi em trả lời đấy."

C: " Không cần quá nhiều công năng, quá nhiều sẽ phân tán tính chất của nó, nó là một phần mềm gửi tin nhắn tức thời, ở giai đoạn này, không quá phức tạp."

L: " Anh không hiểu, hiện giờ phần mềm tương tự đều có nhiều công năng, ví như email, lưu trữ trực tuyến, chúng ta thực sự không cần những công năng đó à? Nhìn từ góc độ sản phẩm thì không có sức cạnh tranh gì cả."

C: " Đơn giản dễ dùng chính là sức cạnh tranh của nó, anh Lý, nếu sau này cần hệ thống email thì hẵng thêm vào.

L: "Lần này hoàn mỹ rồi nhé, em còn khó tính hơn cả giáo viên chấm bài đấy, phát sợ em."

C: "Em không phải giáo viên, em là ông chủ."

L: "Ông chủ, tôi chuẩn bị mang hai chai bia tới này, cậu mà chê bia này nọ là tôi uống một mình đấy."

Phải người làm việc với Trình Nhiên rồi mới biết y khó tính kinh khủng thế nào, Lý Minh Thạch nhiều lần suýt nữa muốn từ bỏ.

Trên sân thượng, Lý Minh Thạch và Trình Nhiên mỗi người cầm một chai bia, hắn chống khuỷu tay lên lan can nhìn ra ngoài, trên con đường vanh đai số hai, xe cộ đi lại tấp nập, cảm tưởng tiếng còi xe vọng tới tận nơi này.

Trình Nhiên lục cái túi Lý Minh Thạch xách tới, toàn là bia Lam Kiếm, 1 đồng một chai, chẳng có tí đồ nhắm nào. Cái cơ thể non nớt này còn chưa trải qua trui rèn chất cồn, không ăn gì đó không uống nhiều được, thất vọng ngẩng đầu lên nhìn cáo quần jean vốn màu lam sẫm, giờ giặt tới bạc phếch: “ Anh đâu phải thiếu tiền chứ, chú ý ăn mặc chút.”

Sau khi hệ thống cảnh báo thiên tai của Lý Minh Thạch đi vào hoạt động, trở thành điển hình tuyên truyền, hiện giờ một phần không nhỏ tiền Phục Long kiếm được tới từ hệ thống này. Trình Phi Dương thưởng lớn cho hắn bao nhiêu thì Trình Nhiên không rõ, nhưng cha y chưa bao giờ keo kiệt ở khoản này, chắc chắn rất nhiều. Bây giờ phòng nghiên cứu phát triển ở Phục Long, ai nấy đều lấy Lý Minh Thạch làm gương, mơ một ngày làm ra sản phẩm nào đó đổi đời.

Lý Minh Thạch cúi đâu nhìn lại cách ăn mặc của mình, nhún vai không mấy để ý, công việc của hắn đa số thời gian là ngồi lý trong phòng kỹ thuật, cái đám xung quanh nhếch còn nhác hơn: “ Mụ vợ ở nhà lười quá, thôi có sao mặc vậy. Vợ chồng anh người làm kỹ thuật, người làm công trình, một khi bận một cái là đầu bù tóc rối hết, xem đi, anh mày dám có con đâu.”

Vợ hắn bên viện thiết kế, tóc ngắn, thanh tú ưa nhìn lắm, ăn mặc thì không khác Lý Minh Thạch là bao, muôn đời quần jean áo phông, nếu chịu khó ăn mặc rồi trang điểm vào tuyệt đối phải được 8 điểm.

Nhớ lại lần trước hắn bốc phét trình độ viết thư tình của mình, Trình Nhiên tò mò: “ Chị dâu bị thư tình của anh làm động lòng à?”

“ Ngược lại mới đúng. “ Trên mặt Lý Minh Thạch viết chữ "sầu" to tướng: “ Anh đúng là có viết thư tình cho cô ấy, bị cô ấy gạch xóa sửa chữa be bét, sau đó gửi lại bình luận như cô giáo chấm bài ‘logic hỗn loạn, câu cú lủng củng, gió xuân mười dặm chẳng so với nàng, câu này lấy vốn lấy từ thơ Đỗ Phủ mà ra, Đỗ Phủ viết tặng kỹ nữ, anh coi tôi là gà à?"

Trình Nhiên lè lưỡi giơ tay: “ Sau này em không dám trêu chị dâu nữa, đáng sợ thật đấy.”

“ Chứ sao !” Lý Minh Thạch hồi ức: “ Nhưng mà khi đó anh lại thấy, í, cô nữ sinh này không tệ, rất đặc biệt! Cho nên anh dốc sức theo đuổi, thế rồi yêu nhau, kết hôn, giờ nhớ lại ... Chẳng có tí lãng mạng nào, mấy lời yêu thương chẳng nói nổi vài câu, anh viết thư tình đạt tới mức độ đăng phong tạo cực, trước mặt cô ấy chẳng có lấy chút tác dụng gì, cả quá trình yêu đương thế nào cũng không nhớ nổi nữa, gặp cô ấy căng thẳng như đi đánh trận, nói sai một câu là bị cô ấy vặn ...”

Khóe miệng Trình Nhiên nhếch lên mấy lần, cố nén cười nói: “ Giống như anh chị bây giờ, người ta hâm mộ không được.”

Ai dám nói tình yêu là phải như thế nào chứ, nó có muôn hình vạn trạng. Có lẽ là "đổ thư tiêu đắc bát trà hương", hay "linh lung đầu tử an hồng đậu", cũng có thể là "y đái tiệm khoan chung bất hối", hoặc "từ đó quân vương không tào triều".

Chỉ có một lần, cô ấy cuối cùng cũng nói anh đã nói ra một câu cô ấy thấy hay nhất cuộc đời.”

Trình Nhiên tức thì động lòng, hẳn đây không phải câu đơn giản, thế nào cũng cũng phải học, nói với ai ai đó, hay là dùng với Khương Hồng Thược.

Lý Minh Thạch cầm chai bia lên tu ừng ực: “ Đó là lần sau cơn lũ, anh nghe lệnh điều động lên tiền tuyến tọa trấn tu sửa hệ thống, nhìn thấy rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, về nhà, đêm hôm đó nói với cô ấy, ‘đừng chết, chúng ta phải sống thật tốt.’

Trình Nhiên không phát ra nổi một âm thanh nào luôn, cả sân thượng chỉ còn giọng Lý Minh Thạch.

“ Khi ở nhà khách Kim Ngưu được chính phủ tỉnh biểu dương, anh không uống mấy rượu, anh nghĩ, số rượu này phải uống cùng em mới đúng. Phải tới hiện trường mới thấy con người nhỏ bé thế nào trước thiên tai, nhưng có kỹ thuật sẽ giúp chúng ta có chút khả năng chống lại được cái uy của trời đất. Anh nhìn thấy xe quân sự đi qua ngọn núi, bị lũ ập tới, tất cả thành không hết. Anh nhìn thấy một nam nhân được cứu xong, lại nhảy xuống nước bơi về, hết lần này tới lần khác lặn xuống căn nhà bị chìm, xuồng máy kéo anh ta lên, anh ta nói năng lẫn lộn muốn tìm vợ, dù là thi thể cũng phải tìm ra. Anh nhìn một ông già mắt đỏ hoe tiễn con trai là lính lên tàu hỏa tới tiền tuyến kháng lũ, không biết có về được không?”

“ Anh nghe thấy những tiếng hát, vang vọng cả rừng núi, mọi người hát để động viên lẫn nhau, dù chẳng thà chuyện đó chưa từng xảy ra. “ Lý Minh Thạch chỉ dòng xe xa xa trên con đường vành đai: “ Mỗi khi nhớ tới mình cũng từng cống hiến cho điều này, anh thấy kiêu ngạo từ tận đáy lòng.”

“ Có rất nhiều sinh mạng, là do anh cứu, cũng là em cứu. Có lẽ không một ai biết được, nhưng chẳng sao cả, trên đời này nhiều anh hùng vô danh như vậy, thêm vào anh em mình cũng được.”

“ Trình Nhiên, thế giới bình yên thật là tốt, có thể theo đuổi sự nghiệp mình thích, yêu người mình yêu. Còn sống, dù sống cố chấp như thằng ngốc cũng là chuyện mỹ diệu.”

Trình Nhiên nâng chai lên, keng một cái, hai chai bia chạm vào nhau phát ra âm thanh thật trong trẻo.

Lấy trời làm nhà, lấy đất làm bàn, cũng không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận