Trùng Nhiên

Chương 128: Phúc tinh.

Thứ bảy, Tạ Hậu Minh mời cả nhà Trình Nhiên tới nhà mình ăn tối.

Tạ Hậu Minh vừa mới tham gia một hội nghị ở Bắc Kinh về, sẽ ở Sơn Hải vài ngày, sau đó lại đi công tác Thành Đô, cho nên muốn tranh thủ lúc này mới cơm nhà Trình Nhiên.

Trước giờ ông ta mời khách luôn ở bên ngoài, chỉ nhà Trình Nhiên khác, nói ra ông ta hợp tính với Trình Phi Dương lắm, so với bữa cơm xã giao bên ngoài. Ông ta thích cùng Trình Phi Dương ăn bữa cơm gia đình, thong thả thoải mái làm vài chén rượu hơn, vừa thân thiết lại thực chất, chứ mỗi lần ra ngoài ăn cơm, về nhà vừa mệt lại vừa ăn thêm bát mỳ gì đó.

Trương Vi tự mình xuống bếp, Từ Lan cũng xin nghỉ sớm từ buổi chiều cũng qua giúp.

Tạ Hậu Minh vốn định sai người sang đón nhà Trình Nhiên, chỉ là chiếc xe W140 của ông ta ở Sơn Hải quá bắt mắt, đấy còn là do ông ta giảm quy cách rồi đấy, ban đầu định dùng hàng không vận chuyển chiếc S600 qua. Tổng công ty tập đoàn Hoa Cốc ở Bắc Kinh có hạng mục lớn hợp tác với nước Đức, được người ta tặng cho mười mấy chiếc Mercedes, ông ta cũng có hạn ngạch.

Nhưng mà Trình Phi Dương từ chối, hắn xuất thân cán bộ kỹ thuật, dù giờ thành lập công ty rồi, cũng chẳng thấy khoái cảm quyền lực gì, thậm chí phải nói là chất thêm gánh nặng trên người mới đúng. Nghiên cứu phát triển kỹ thuật cần điều phối, kênh tiêu thị bên ngoài cần quan tâm, kiến thiết quản lý đội ngũ cần chú ý, đủ mọi việc đổ lên đầu. Áp lực các phương diện dồn tới, Trình Phi Dương về nhà cứ than mình đang làm khổ sai.

Công ty Phục Long được thành lập là nhờ Tạ Hậu Minh đứng sau, nếu đi cái xe riêng cực kỳ chói mắt của Tạ Hầu Minh thì thật không ổn, khó tránh khỏi bị bên ngoài nói ra nói vào.

Mà bây giờ Trình gia đủ khiến người ta ghen tị rồi.

Nhà Tạ Phi Bạch thực sự là rất giàu, gia đình bình thường khó mà tưởng tượng được mức độ giàu có đó. Nhưng mà hôm đó ăn cơm ở nhà mình, Trình Nhiên cũng nghe Trương Vi tâm sự với mẹ, nhà họ trước kia rất nghèo, nói ngược về từ thời ông nội Tạ Phi Bạch, những năm lập quốc từng là quan lớn, trải qua thời kỳ bất ổn, từng bị nhốt vào chuồng trâu. Sau bình xét lại, ông nội Tạ Phi Bạch được phục chức, có điều trải qua những năm tháng bị nghi kỵ kia, ông thực sự là quá sợ rồi, cho nên quản lý con cái cực kỳ nghiêm khắc.

Phía trên Tạ Hậu Minh còn có một người chị cả, phía dưới có một em trai và một em gái, ai nấy đều có thành tựu riêng. Đặc biệt là em trai Tạ Càn đi làm ăn, do không có con cái, coi Tạ Phi Bạch như con mình. Tạ Càn khởi đầu bằng công ty thiết bị lọc nước ở Thành Đô, Tạ Hậu Minh có cổ phần từ đó, gia đình họ giàu có không phải nhờ tập đoàn Hoa Cốc, chủ yếu là do hoa hồng được chia từ chuyện làm ăn ở Thành Đô.

Nghe nói năm nay Tạ Càn mua hẳn cửa hiệu lớn, nói là muốn cho Tạ Phi Bạch.

Tất cả những điều đó do Tương Vi tiết lộ, Tạ Hậu Minh không cản, đó là muốn coi hai nhà như người một nhà.

Trình Nhiên nghe mấy chuyện này rồi nhìn Tạ Phi Bạch mà ghen tỵ.

Tạ Phi Bạch đại khái không chịu nổi ánh mắt “thù oán” của Trình Nhiên, người ta ghen tỵ với hắn thì hắn thấy nhiều rồi, cơ mà cái ánh mắt của Trình Nhiên nhìn hắn cứ như nhìn địa chủ vạn ác hay giàu có là tội ác không thể dung thứ vậy.

Rút kinh nghiệm , đối phó với Trình Nhiên thì cứ lờ y đi là tốt nhất, nếu không phản ứng lại sẽ vì một chút phiền toái mà gặp phiền toái gấp mười.

Trình Nhiên luôn chú ý diễn biến sự kiện Tạ Phi Bạch hóa lợn rừng húc Tề Thịnh, Cố Đông, Lý Vĩ một lượt kia, sau sự kiện đó, đám Cổ Đồng đại khái biết người đánh mình là ai, cho nên im re rồi. Đám đó mới vào trường cũng ngông nghênh lắm, sau khi biết tồn tại một nhân vật như Tạ Phi Bạch đỡ hơn không ít.

Thói đời mà, kẻ ác cần có kẻ ác trị, giống như bọn Tương Ba đấy, cũng thích bắt nạt người khác lắm, ngứa mắt với ai là cả gọi cả bọn đi đánh người ta, sau khi bị Trình Nhiên chơi một vố đau liền ngoan ngoãn hơn nhiều.

Cái ác sở dĩ lớn mạnh là vì mới đầu không ai ngăn cản để mặc cho phát triển, hoặc người giám sát mắt nhắm mắt mở, người bàng quan khoanh tay đứng nhìn, mang tâm thái chuyện không liên quan tới mình, thêm một việc chẳng bằng bớt một việc, rốt cuộc cái ác lớn mạnh, bản thân cũng liên lụy.

Cái loại như Cổ Đồng thì Trình Nhiên không quá bận tâm, nhưng mà loại con nhà giàu được chiều như Tề Thịnh thường tâm cao khí ngạo, hắn sẽ không làm chuyện dây dưa như lưu manh vô lại, nhưng không có nghĩa hắn nuốt trôi cục tức đó đâu. Chắc chắn đang nhìn chằm chằm vào y và Tạ Phi Bạch chờ đợi. Không biết cơn giận dồn nén sẽ bộc phát lúc nào.

Trên bàn cơm, Tạ Hậu Minh kể chuyện vừa rồi tới thủ đô tham dự hội nghị:

“ Bên trên đang ngày càng ý thức được một cách sâu sắc lĩnh vực thông tin của nước ta phải do chính mình làm chủ. Chính sách trước kia của chúng ta là lấy thị trường đổi kỹ thuật, thực hiện miễn giảm thuế đối với rất nhiều sản phẩm của nước ngoài, nhưng lại tăng thuế đánh vào sản phẩm trong nước, kết quả là gì? Kết quả là một số công ty nước ngoài lợi dụng tài chính hùng hậu và chính sách hỗ trợ, ra sức đánh thị trường trong nước, hơn nữa giấu nghề, bọn nhà quê các người muốn kỹ thuật hạch tâm à, đợi kiếp sau đi.”

“ Lấy kỹ thuật đổi thị trường, có mà lấy rắm đổi thị trường, người ta khinh dân tộc anh công nghiệp vứt đi, phải ỷ vào bọn họ, người nước ngoài tinh minh lắm chứ ngu đâu, rốt cuộc chúng ta chẳng có được chút kỹ thuật nào. Cho nên TW bắt đầu điều chỉnh rồi, đây là một thời cơ lớn, TW muốn tạo ra đội quân thông tin mạnh mẽ, tôi coi trọng Phục Long của cậu, cậu có thể mượn xu thế này mà quật khởi không?”

Trình Phi Dương và Tạ Hầu Minh chạm cốc.

Tới tầng cấp Tạ Hậu Minh đã tiếp xúc được nhiều thứ ở tầng cấp vĩ mô, xu thế rồi, điều này vô cùng quan trọng. Có ông ấy dẫn dắt, Trình Nhiên đỡ tốn được bao nhiêu nước bọt với cha mình.

“ Chú Trình, nói thật với cậu, cậu đi tìm Tương Tiến của cục bưu điện để tạo đột phá, tôi rất bất ngờ. Ra tay từ hệ thống bưu điện bản địa, không vừa đâu, chiêu này là thiên tài đấy. Có lẽ cậu chưa ý thức được, nhưng ra tay một cái, quốc thủ và người tầm thường khác nhau thấy ngay, cậu nên vững tin vào lựa chọn của mình, làm mạnh tay vào ...”

Phong cách của Tạ Hậu Minh là thế, khen chê đều rất thẳng thắn, Trình Phi Dương được khen như vậy hơi ngượng ngùng: “ Anh nói quá rồi, chủ yếu linh cảm này là nhờ Trình Nhiên, hồi tra điểm thi trung khảo qua điện thoại đó, thời nào rồi mà chúng ta còn dựa vào nhân lực đọc điểm nữa chứ, người ta tự động hóa cả rồi mà chúng ta vẫn lạc hậu như thế, Phục Long vừa vặn khắc phục về hệ thống điều khiển lưu trữ tự động này.”

“ Tôi biết con người Tương Tiến, hai người tiền nhiệm là vết xe đổ, ông ta làm cục trưởng bưu điện như ngồi trên bàn chông, nay Lý Tĩnh Bình muốn vận động đại quyết chiến vì thành phố du lịch quốc tế, áp lực phương diện thông tin rất nặng, chuyện lớn như thế, Lý Tĩnh Bình sẽ phải quét sạch rất nhiều trở ngại .... Đây cũng chính là cơ hội cho Tương Tiến, khảo nghiệm năng lực và trí tuệ chính trị của ông ta, ông ta cần phải là người đi đầu, nếu không rất có khả năng khiến Lý Tĩnh Bình nghi ngờ, không dùng ông ta nữa. “ Tạ Hậu Mình chỉ Trình Nhiên: “ Thằng bé này đúng là phúc tinh của chúng ta, nếu không có chuyện ngày hôm đó, Sơn Hải chẳng thể thành thành phố du lịch quốc tế, tôi không ở đây ủng hộ Phục Long, cậu không nhờ thành tích trung khảo của nó mà liên tưởng tới tấn công vào bưu điện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận