Trùng Nhiên

Chương 739: Bom tấn!

Đợi Trần Dược từ thủ đô về tới Đại học Trung Nam, lập tức liền tổ chức hội nghị báo cáo thành tích, có mấy lãnh đạo trường tới tham gia. Hiện giờ vị trí của Trần Dược trong hội trường vô cùng hiển hách, lãnh đạo thượng tầng cực kỳ coi trọng, bộ ủy ban trung ương bật đèn xanh, có thể nói đang được cả thiên thời địa lợi nhân hoa, cho nên danh tiếng không gì sánh bằng.

Bây giờ nhìn khắp các đề tài hạng mục trong toàn quốc, kế hoạch quốc tâm của viện vi điện tử có thể nói là ngàn vạn sủng ái đặt vào một nhà, không chỉ kinh phí đảm bảo vô cùng sung túc, còn kéo theo đó là các hạng mục khác của Đại học Trung Nam cũng được quốc gia chú ý hơn, xin trung ương xét duyệt, thông qua nhanh hơn mấy lần.

Hạng mục có sức ảnh hưởng lớn lao như thế, thượng tầng trường sao có thể không giành cho coi trọng lớn nhất.

Những "công thần" đi theo Trần Dược tới thủ đô tất nhiên cũng có địa vị nâng cao một bậc, lãnh đạo trường duyệt ngay một khoản trợ cấp, lúc này người trong tổ hạng mục không khỏi nhớ tới Nhiếp Vân, Trần Dược về tổ chức hội nghị báo cáo mà không gọi Nhiếp Vân tới, danh sách được trợ cấp cũng không có, coi như bị gạt bên lề rồi.

Ai cũng thấy đáng tiếc, công sức Nhiếp Vân bỏ ra cho hạng mục này không phải nghi ngờ.

Trần Dược trở về, các thành viên trong đội ngũ của kế hoạch quốc tâm nghe được vài thông tin bất lợi cho Vân Xuyên, vài người quan hệ tốt với hắn, liền tìm tới tận túc xá của hắn.

“ Không thể tiếp tục thế này, cậu không đối kháng với Trần Dược được, tôi biết cậu có ủy khuất, chúng tôi cũng thế thôi. Cậu còn chưa hiểu con người hắn à? Hắn muốn cậu cúi đầu xin lỗi thôi, hắn thích thể diện mà, cho hắn chút thể diện là qua ... Em trai cậu xuất viện rồi chứ, nó còn học trong trường, nghĩ tới nó chút, đừng để hắn giận cá chém thớt.”

“ Chuyện tới đây thôi. “ Nhiếp Vân nói với đồng nghiệp tốt bụng: “ Tôi không theo hắn nữa, tôi rời tổ hạng mục. Hạng mục quốc tâm có vấn đề, không chắc chắn, nếu sau này anh cũng muốn đi, đợi tôi ổn định, anh hãy tới.”

“ Cậu có nơi nhận rồi à, cậu có biết chuyện này để Trần Dược biết, hắn sẽ phá không? “ Đồng nghiệp sốt ruột thay hắn:

“ Tôi ,,,, “ Nhiếp Vân định nói, nhưng nghĩ tới đội ngũ của Hồ Chí Vĩ tới nay chưa chính thức thành lập, vì liên quan tới nội dung càng bảo mật hơn, Trình Nhiên bỏ vốn đầu tư 1000 vạn, thành lập công ty kỹ thuật, hiện hẳn vẫn đang quy trình nộp thủ tục, không thể công bố, hắn thở dài: “ Cứ xem thế nào đã.”

“Đúng, đợi bên kia có an bài đã, với lại nói chuyện rời đi này, tôi vẫn khuyên cậu nên cân nhắc cho cẩn trọng, cậu chắc chứ?”

”Chắc.”

Hai ngày sau khi Nhiếp Vân và đồng nghiệp tâm sự để lộ ý định rời đi, tin tức hắn sắp đi liền lan truyền trong tổ, có đối thủ cạnh tranh đương nhiên mong Nhiếp Vân đi cho sớm, còn đợi xem trò hay, chế giễu hắn. Cũng có người nuối tiếc, dù sao Nhiếp Vân vô cùng ưu tú, có thể tuổi còn trẻ còn chưa đủ kinh nghiệm, chứ kiến thức, nhiệt huyết, nỗ lực của hắn đứng đầu trong tổ, một hạng mục trọng điểm cấp quốc gia, ai chẳng muốn nhảy vào kiếm một vị trí, dù chỉ để đẹp lý lịch.

Trần Dược nổi giận, yêu cầu Nhiếp Vân phải ký hiệp nghị bảo mật hạn chế, không được làm việc ở bất kỳ hạng mục nào có kỹ thuật tương quan. Thậm chí cảnh cáo hắn không được ra nước ngoài, nếu không sẽ ngăn cản, đồng thời cấm chỉ Nhiếp Vân quay về phòng thí nghiệm lấy tài liệu nghiên cứu của mình, cấm chỉ phát biểu liên quan tới quốc tâm. Nói tóm lại mặc dù chỉnh thể thì hạng mục quốc tâm không có tiến triển, nhưng trong quá trình mày mò, không phải tổ hạng mục nói chung và Nhiếp Vân nói riêng không có thu hoạch gì, kiến thức này có thể áp dụng vào việc khác, nhưng không có con số tài liệu kia, công sức coi như đã vứt đi. Lại còn bị Trần Dược dùng đủ loại lý do uy hiếp.

Khi thu dọn dụng cụ sinh hoạt cá nhân, người đồng nghiệp kia tiếc nuối nói: “ Xin lỗi cậu, Nhiếp Vân, cậu muốn đi, tôi hết lòng khuyên mà cậu không đổi ý, đây là hạng mục trọng đại, tôi không thể không báo với viện trưởng Trần, dù sao trong tổ cũng cần bố trí.”

Nhiếp Vân nhìn đồng nghiệp tên Trương Hâm Du, hắn không ngốc tới độ bị người ta đâm sau lưng mà không nhận ra: “ Anh bán đứng tôi để đổi lấy cái gì? Thay thế vị trí của tôi, để được Trần Dược coi trọng à?”

“ Tôi cũng không còn cách nào, dù sao cậu cũng sẽ đi mà, tôi hỏi cậu rồi đấy chứ, cậu nói đấy thôi, cậu nhớ không, tôi hỏi cậu chắc chưa? Cậu nói chắc rồi, nếu cậu nói chưa quyết định, tôi không nói ra. “ Trương Hâm Du tuy hơi xấu hổ, nhưng hắn thấy mình làm thế không sai, người không vì mình trời tru đất diệt: “ Dù sao cậu cũng đi, kết cục không hề khác, tôi tranh thủ lấy sự coi trọng của Trần Dược đâu sao, cậu ưu tú như vậy, thế nào chẳng tìm được bến đỗ. Tôi thì khác, vị trí này tôi phải giữ chặt lấy, mong cậu hiểu.”

Nhiếp Vân chua chát: “ Vậy thì mong phía các anh hết thảy đều thuận lợi.”

Trương Hâm Du gật đầu: “ Hi vọng vậy, tôi cũng không biết nữa, dù sao con đường này còn dài, đây mới là đợt kinh phí đầu tiên của quốc gia ... Thong thả thôi. Cậu sẽ có tương lai, tôi tin như thế.”

Vị đồng nghiệp miệng tin tưởng cùng áy náy lại chẳng có chút xấu hổ nào quay đầu đi, ai thực sự để ý tới chó lang thang không chủ, hắn không nghĩ mình là kẻ xấu, chỉ làm điều cần làm thôi.

Khi tổ hạng mục quốc gia chấn động, Trần Dược phẫn nộ muốn điều tra hạn chế nghiêm ngặt tự do của Nhiếp Vân, một phương diện khác của Đại học Trung Nam cũng không yên ổn, gần như trong một đêm Hội Thiên Hành mới thành lập đã treo biểu ngữ lớn ở khắp con đường chính trong trường.

Nội dung trên đó nói Tiểu thiên hậu tổ chức biểu diễn Nam Châu, chúc cuộc thi thiết kế vi mạch của Hội Thiên Hành thành công viên mãn.

Rất nhiều người từng được gọi là Tiểu thiên hậu, nhưng thời điểm này chỉ có một người được nhớ tới, một minh tinh chói lóa lấn át toàn bộ.

Tần Tây Trăn.

Cả một đấm người đứng dưới biểu ngữ tới ngây ra, cuộc thi thiết kế vi mạch của Hội Thiên Hành còn lôi kéo được minh tinh như Tần Tây Trăn tổ chức biểu diễn tài trợ?

Đây không khác gì một quả bom ném thẳng vào giữa trường đại học có không khí học tập nghiên cứu nghiêm ngặt cùng bảo thủ này.

Lễ hội âm nhạc của Tần Tây Trăn tổ chức ở Nam Châu vào tháng 12, sở dĩ dùng lễ hội âm nhạc chứ không phải buổi biểu diễn theo thông lệ phổ biến cũng là do Trình Nhiên ý kiến. Không đi theo quy trình các ca sĩ hay dùng, không cần phải phục trang cầu kỳ, rồi vừa hát vừa nhảy, càng giống như Tần Tây Trăn hi vọng, mọi người chú ý vào âm nhạc, còn mấy thứ mang tính chất trình diễn khác loại bỏ hết.

Hiện trường có sôi động không, không khí có nhiệt không, người xem có tận hứng không, không cần quá để ý, chỉ cần thực lòng ca hát, giống như tâm nguyện ban đầu của Tần Tây Trăn, vậy là tốt nhất.

Khi đó Tần Tây Trăn nghe ý kiến của Trình Nhiên còn nói: “ Như vậy liệu mọi người có thấy thiếu kích thích, sau này không mua vé xem tôi biểu diễn nữa không? Tôi sẽ mất nhiều tiền lắm.”

Trình Nhiên cười nói: “ Chị vì điều phối bản quyền đủ các loại phương diện, đủ mệt mỏi rồi, biểu diễn quá quy trình hóa, có khi sau này chỉ coi nó như công cụ kiếm tiền mà mất đi hứng thú, bớt đi một lần có sao đâu, coi như vì mình một lần, biểu diễn thoải mái chút đi. Dù sao chị đếm tiền không kịp nữa rồi còn gì.”

“ Này, đừng tự ý quyết định thay người ta, có tiền tội gì không kiếm, mấy trăm vạn đấy, tận mấy cái nhà, một đống cổ phiếu. Người ta không có gia nghiệp lớn như cậu, vất vả kiếm từng xu thôi.”

“ Chính vì chị kiếm tiền không biết mệt như thế, tôi mới quyết định thay, để chị thả lỏng một phen đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận