Trùng Nhiên

Chương 771: Gặp lại cũng là lúc sắp chia li. (1)

Giọng Khương Hồng Thược êm như ru truyền sang: “ Không xem phim cũng được, có chỗ khác để xem mà, mình biết Đại học Trung Nam có rất nhiều địa điểm trứ danh, như nhà kỷ niệm, nhà trưng bày nghệ thuật điêu khắc, bảo tàng hội hóa ... Đi nào, còn có thể chiêm ngưỡng minh tinh.”

Rồi, giờ lại thành con gái nhà người ta an ủi y, mà chiêm ngưỡng minh tinh là cái quỷ gì vậy? Trình Nhiên chép miệng: “ Bạn chịu khó nghiên cứu trước thật đấy.”

Tuy nói hôm nay Nam Châu trời âm u, nhưng cô gái xinh đẹp bên cạnh nhướng mày lên, cánh môi như phủ ánh sáng: “ Biết mình biết người mà.”

Biết mình biết người là sao, coi mình là đối tường đấu tranh giai cấp à? Hay là cô ấy đang ám chỉ kỳ thực trước khi gặp mình đã biết không ít chuyện? Đừng nghĩ nhiều, có thể cô ấy chỉ nói, vì lần gặp nhau này mà chuẩn bị không ít thôi, giống như cô ấy luôn học tập nghiêm túc vậy, đem tinh thần học tập dung hợp vào cuộc sống.

Tại sao mình lại kém cỏi như vậy chứ, giữa mình và Tần Thiên đâu có chuyện gì, công nhận là y có tưởng tượng một chút, có gặp vài giấc mơ ướt át, nhưng mà cái đó không tính đúng không?

Nhìn Khương Hồng Thược có vẻ rất bình thản, Trình Nhiên bội phục, một cô gái đơn thương độc mã tới trường bạn trai, tác chiến trên đất khách, gặp toàn chuyện chẳng hay ho gì, gò má vẫn phát tán sắc hồng nhạt, công phu trấn định đó, người ngoài không nhìn ra trong lòng thế nào.

Nếu không phải Trình Nhiên và cô quen nhau hiểu nhau thì y coi như cô bỏ qua hết rồi.

Ba người Lý Duy cũng biết vài việc không nên làm quá đáng, cho nên rời rạp chiếu phim bọn họ liền giải tán, nói là đã thể hiện được lòng hiếu khách của Đại học Trung Nam, nhường lại không gian cho hai người.

Hai người cứ thế tản bộ, cảm thụ cơn gió lạnh mang theo mùi vị thiên nhiên, không khí ở Đại học Trung Nam cực tốt, canh xanh khắp nơi, tách biệt hoàn toàn với thành phố ô nhiễm ngoài kia.

Đi tới núi tượng khắc, gọi là núi, kỳ thực là là một đoạn dốc chừng 100 mét, dọc đường có rất nhiều tượng đá các nhân vật có cống hiến kiệt xuất, không chỉ hạn chế xuất thân từ Đại học Trung Nam, đó là tinh thần của trường, tôn trọng những người đi đầu tiến hành khám phá khoa học.

Khương Hồng Thược đứng lại đọc văn tự khắc trên đá: “ Tạ Hi Đức, nữ hiệu trưởng đầu tiên của Trung Quốc, người tiên phong trong lĩnh vực vật lý. Vì cha nói một câu ‘Trung Quốc cần khoa học’, cô ra nước ngoài du học, năm 30 tuổi rời Học viện Công nghệ Massachusetts, bất chấp chính phủ Mỹ ngăn cản gây khó dễ, cùng chồng đi đường vòng trở về nước.”

“ Lâm Lan Anh, năm 1955 thành nữ tiến sĩ Trung Quốc đầu tiên của Đại học Pennsylvania, năm 1957 vượt qua tầng tầng cản trở quay về nước, tài sản bị chính phủ Mỹ thu giữ, không một đồng trong tay vẫn mạo hiểm quay về, trở thành viên ngọc vô giá khi đó của nền khoa học Trung Quốc.”

Trình Nhiên đi cùng cô, nghe cô đọc lý lịch của từng vị học giả, lúc này cả hai người đứng trước một bức thư của học giả ở thời đại chiến hỏa liên miên, vẫn ở bên kia đại dương hướng về quốc gia đổ nát.

"Khi đó tôi nói với bạn bè, một hai năm nữa sẽ về nước, họ thường tỏ ra ngạc nhiên, vì sao tôi không muốn ở lại nơi orderly, secure này, mà lại muốn về nơi hỗn loạn kia. Mặc dù tôi biết giới nho sinh chúng tôi không cho rằng có thể ảnh hưởng mấy tới quốc vận, nhưng nếu như chúng tôi trì hoãn ở lại chỉ để né tránh, vậy thì trái lương tâm. Trong lòng chúng tôi vẫn cho rằng, Trung Quốc có chúng tôi và không có chúng tôi tạo ra sự khác biệt !”

Người đã không còn, lời nói như vậy văng vẳng đâu đây.

Những người này sau khi học thành tài, lúc quốc gia cần tới, bọn họ liền thành lãng tử quay về, kỳ thực khi đó đâu nghĩ tới mình sẽ thay đổi vận mệnh quốc gia dân tộc.

Rất nhiều người đã trở về, vẻn vẹn chỉ vì một câu nói bình thường giống như lá thư kia " Trung Quốc cần khoa học" "Trung Quốc có chúng tôi và không có chúng tôi tạo ra sự khác biệt !"

Hai người trầm mặc đứng trước những bức tượng trải qua tháng năm dãi nắng dầm mưa đã mất đi màu sắc ban đầu, cái đã hao mòn, cái đã phủ rêu mốc, nhưng tên họ vẫn còn sáng mãi.

Thì ra đây chính là "minh tinh" mà cô ấy nhắc tới, thậm chí rất nhiều sinh viên trong trường từng đi qua đây chưa từng dừng lại đọc dòng chữ khắc trên những tấm bia đá đó.

Không cần nhiều lời nói, hai người nắm tay nhau.

Hồng nhan tri kỷ, tam sinh hữu hạnh.

Rời núi tượng khắc, trở về tới nhân gian, hai người đi ngang qua một lễ đường, có vẻ đang tổ chức hoạt động, rất náo nhiệt, Khương Hồng Thược nổi hứng kéo Trình Nhiên đi vào. Thì ra là ban hội nhóm của hội sinh viên đang tổ chức hoạt động liên hợp, trưởng ban nhận ra Trình Nhiên, nhiệt tình chào đón, bị dung mạo của Khương Hồng Thược bất ngờ, nhưng việc cần làm vẫn không quên, mời bọn họ tới ghế khách quý ở hàng đầu, đây là vị đại tài chủ đấy, hoạt động hội sinh viên sau này có khi cần người ta tài trợ ấy chứ, phải gây dựng quan hệ.

Sau một vở kịch liền tới màn biểu diễn ảo thuật của câu lạc bộ ảo thuật, nam sinh trên sân khấu nói cần một người phối hợp, rất nhiều người nhiệt tình giơ tay, chắc là vì Khương Hồng Thược quá bắt mắt, người anh em đó mắt sáng lên, làm sao có chuyện bỏ lỡ thời cơ, liền xuống sân khấu mời cô lên, Khương Hồng Thược hơi lúng túng, nhưng trước mặt bao người cô không từ chối được.

Công việc của Khương Hồng Thược rất đơn giản, đó là lấy cho nam sinh mặc áo đuôi tôm điệu đà kia các loại công cụ. Hắn biểu diễn toàn trò cũ rích chuyên lấy lòng nữ sinh, nhưng mà thừa nhận là hắn đẹp trai miệng khéo léo, biết thu hút khán giả, nên chỉ là đoán bài, rút khăn màu, vẫn làm phía dưới vỗ tay không dứt.

Cuối cùng nam sinh kia lấy từ trong mũ ra một bó hoa hồng quỳ gối đưa lên, khán giả phía dưới hú hét, Khương Hồng Thược đỏ mặt nhận bó hoa.

Tiếng vỗ tay không dứt.

Từ lúc tên kia rút bó hoa hồng ra là Trình Nhiên đã khó chịu rồi, thằng đó là ai vậy?

Lão tử còn chưa tặng hoa hồng cho cô ấy này.

Thế là Khương Hồng Thược vừa đi xuống, Trình Nhiên kéo tay cô đi luôn, Khương Hồng Thược tinh nghịch hỏi: “ Sao không xem nữa?”

“ Toàn trò trẻ con vớ vẩn, xem nát ra rồi còn gì, mấy cái thủ pháp đó bị người ta tiết lộ từ lâu, in thành sách bán đầy đường, có gì hay ho đâu, bạn đâu phải không biết. “ Trình Nhiên hậm hực:

“ Mặc dù là trò cũ, nhưng mà vẫn nên giả vờ không biết, đó là sự tôn trọng cơ bản với người biểu diễn mà. “ Khương Hồng Thược biết tâm trạng bạn trai, đôi khi thể hiện ra chút ghen tuông làm người ta thấy ngọt ngào, mỉm cười chuyển đề tài: “ Chúng ta đi học đi.”

“ Hả?”

“ Mình muốn xem nơi cậu thường đi học.”

“ Có gì hay đâu mà xem chứ?”

Cuối cùng Trình Nhiên không cưỡng lại được sự bướng bỉnh của Khương Hồng Thược, vậy đi thì đi, đành dẫn cô tới lầu bát giác. Hôm nay có tiết giảng bài của giáo sư Đặng, hai người lom khom rón rén như trộm đi vào từ cửa sau, có vài người quay đầu nhìn, đó là do Trình Nhiên dẫn theo nữ sinh, bình thường chuyện sinh viên ra vào giữa giờ giảng rất phổ biến, cơ bản chẳng ai quan tâm.

Tất nhiên điều kiện là đừng làm ảnh hưởng tới người khác.

Hai người đi vào rốt cuộc vẫn gây ra tiếng xì xào nho nhỏ ở cuối lớp, Đặng Tích Hoa đập đập bảng duy trì trật tự, nhìn về phía Trình Nhiên, trừng mắt lên, không muốn lấy điểm học phần của môn lão tử nữa à, hay vì mình làm chủ nhiệm ban quản lý cái phòng thí nghiệm nó xây nên ngang nhiên thế.

Cơ mà nể mặt cô bé xinh đẹp kia, tạm thời không tính sổ.

Ba người Lão Quách ngạc nhiên, cứ nghĩ hôm nay Trình Nhiên không đi học chứ, cuối cùng thế nào dẫn luôn bạn gái vào lớp.

Tới lớp rồi tất nhiên phải nghiêm túc nghe giảng, cả hai không có bất kỳ hành vi đặc biệt nào, tựa như quay về Thập Trung lên lớp vậy.

Ngoài kia tàn dương như máu chiếu lên người cô gái ngồi thẳng lưng, mắt chăm chú hướng lên bảng.

Trước giờ đều thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận