Trùng Nhiên

Chương 463: Có ai hỏi không?

Lễ hội hoa đăng của Sơn Hải diễn ra vào tối mùng 2 Tết, khi đám Du Hiểu, Dương Hạ tới gọi Trình Nhiên thì đội ngũ đã đông lắm rồi, trong đó có cả Lưu Phân cha của Lưu Khoa Hoành, nói là đi theo bọn chúng.

Thực ra Lưu Phân được Điền Phong dặn phải đi theo đám trẻ con này, chúng đi đâu theo đấy, nhưng Lưu Phân biết, chủ yếu muốn hắn để ý Trình Nhiên.

Năm kia đã xảy ra vụ bắt cóc chấn động thành phố rồi, giờ Phục Long lại đang ở trong thời điểm đứng ở đầu sóng ngọn gió, danh tiếng lớn mà thị phi cũng nhiều, khó tránh khỏi có kẻ nhắm vào.

Ở phương diện này Trình Phi Dương không có chỉ thị nào cả, nhưng Điền Phong không những là trưởng bối của Trình Nhiên, còn là người đi theo hắn từ lâu, không thể không suy nghĩ giúp hắn, đặc biệt là an toàn của cả nhà Trình Phi Dương, không cho có sai sót gì.

Lưu Phân trước kia là lính lái xe, ở Hoa Thông Sơn Hải cũng làm lái xe hậu cần, về sau làm ăn không tốt, đơn hàng ít, cũng là nhóm nhân viên đầu tiên bị cho nghỉ việc, cuộc sống rất khó khăn. Vợ hắn mỗi ngày đến xẩm tối mới ra chợ, tuy lúc đó những thứ ngon lành đều bị người ta chọn hết rồi, chỉ còn thứ không ai mua, nhưng được cái rẻ, người ta bán tống bán tháo để về.

Con trai hắn lớn rồi mà vẫn mặc áo vá, làm khi ra sân bóng bị bạn trêu chọc, Lưu Khoa Hoành hiểu chuyện, về nhà không kể.

Chỉ khi nào dụng cụ học tập hết rồi mới xin cha mẹ, còn vở bài tập bị hắn viết chi chít nhỏ li ti, một lần Lưu Phân vào phòng con, thấy cái cặp sách rách và đồng phục trường học mỏng lại mặc hết năm này tới năm khác, bút gãy dùng băng dính quấn lại, ngồi bệt xuống đất khóc tới đỏ mắt.

Trình Phi Dương lập nên Phục Long, Lưu Phân lại được gọi về, an bài công tác quen thuộc, bây giờ lương của hắn hơn đại đa số nhân viên công chức rồi, trong nhà sống cũng có thể diện hơn.

Đãi ngộ của Phục Long với lái xe hậu cần rất cao, vì mỗi một kỹ thuật viên là sức chiến đấu trọng yếu của Phục Long, an toàn của họ không được phép có sai sót gì. Mà họ quanh năm bôn ba khắp nơi, đường sá trong tỉnh đa phần là đường núi, cho nên Phục Long mới trả lương cao cho lái xe, lái xe ở tình trạng tốt, an toàn của kỹ thuật viên càng cao.

Lưu Phân chỉ biết, khi cuộc sống của hắn lúc nào cũng như chơi vơi ở bên vực thẳm, là Trình Phi Dương đã đưa tay ra kéo hắn lại.

Cho nên hắn rất kính trọng Trình Phi Dương.

Cả đoàn người đi tới nơi diễn ra lễ hội, ở bên hồ nhìn thấy triển lãm hoa đăng đẹp vô ngần, đều do chính phủ đương địa mời thợ mộc giỏi nhất, dùng đôi bàn tay dựng lên từng bộ khung một, phối hợp vải mỏng và thủy tinh, tạo nên một thế giới ánh sáng.

Công nghệ phối hợp với thủ công, vô cùng đẹp đẽ, với con mắt Trình Nhiên nói, sau này lễ hội hoa đăng tuy đẹp hơn, hoành tráng hơn. Nhưng do bị thương nghiệp hóa một cách dã man, bộ khung thép, vừa nhanh dễ lắp, ánh sáng màu chiếu ra theo điều khiển của vi tính, đơn giản hiệu suất. Có điều giống vẻ đẹp vô hồn, không như lúc này mỗi cái đèn do tay người làm ra, như được thổi vào linh hồn, khiến người ta cảm thấy giá trị.

Con rồng dài hơn mười mét, dưới thân thi thoảng phun ra những đợt khói mỏng, cảm tưởng như đang đi mây về gió, rất cồng kềnh, cũng rất "thật".

Tới cao trào của lễ hội, vô số pháo hoa bên sông bay vun vút lên trời.

Đám người Trình Nhiên đồng loạt "oa" một tiếng.

Đúng là.

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,

Rụng như mưa, sao rực rỡ.

Khi pháo hoa bùng nở trên bầu trời, Trình Nhiên lại quay đầu nhìn đám bạn xung quanh, Du Hiểu, Diêu Bối Bối, Liễu Anh, Dương Hạ, tất cả những gương mặt háo hức thân thuộc ấy vẫn quây quần bên cạnh ... Về sau y đã quên mất cái cảnh này rồi, chẳng biết từ khi nào không còn nhớ ra ngày tháng cùng bạn bè tụ tập xem pháo hoa nữa.

Cảm giác của Trình Nhiên hiện giờ là không biết trong thế giới tương lai ra sao, y chỉ cần sự ấm áp lúc này.

Nhìn mặt bên Dương Hạ dưới pháo hoa nở rộ đẹp vô cùng, cổ hơi ngửa lên, đôi mắt long lanh ánh lên vui thích, chiếc áo len dệt kim màu ngà ôm lấy thân thể, đồi ngực phác họa đường cong đẹp mắt, vẻ đẹp thiếu nữ còn vương chút ngây thơ ấy khiến người ta say lòng. Cô thiếu nữ cũng rất nhạy cảm, tựa hồ phát hiện ra có người nhìn trộm, mắt hơi đưa sang bên, kỳ thực cô ăn mặc rất đẹp, lúc ra ngoài rất nhiều người nhìn cô, nhưng Dương Hạ không để ý.

Chỉ có ánh mắt này là khác, mắt đưa sang, định thu về thì gặp ánh mắt Trình Nhiên.

Hai người nhìn nhau.

Dương Hạ nhanh chóng quay đầu đi.

Trình Nhiên gãi gãi đầu, chẳng tiến bộ gì cả, lại bị cô ấy phát hiện nhìn trộm rồi, mà quan hệ hai người xem ra vẫn thế, cô ấy quay đi cũng thật nhanh, có lẽ trong mắt Dương Hạ, mình vẫn chỉ là cái thằng nhóc suốt ngày theo đuôi nhìn trộm cô ấy.

Pháo hoa vẫn bắn liên hồi, Trình Nhiên lại nhìn Dương Hạ vài lần nữa.

Nhưng cô không quay đầu lại.

Chỉ là Trình Nhiên không nhận ra, trong lúc không gian bao phủ đủ loại ánh sáng sắc màu đó, tai Dương Hạ đỏ rực.

“ Trình Nhiên, người ta hỏi vết xẹo trên tay cậu, cậu trả lời thế nào?” Dương Hạ đột nhiên hỏi:

“ Làm gì có ai thấy mà hỏi.” Trình Nhiên sờ tay vết cắn của Dương Hạ, cô nàng hôm đó cắn đau chết, ai ngờ thành xẹo thật, còn may vết xẹo ở gần khuỷu tay, lại còn là mé trong, không dễ thấy, làm ra vẻ hùng hổ :” Mà bạn còn nói được à, có biết mình đau thế nào không? Bạn chưa bồi thường đâu đấy.”

Dương Hạ cười tủm tỉm không đáp, qua thái độ của Trình Nhiên thì xem ra thực sự chưa có ai hỏi tới, điều ấy cũng đồng nghĩa với việc chưa có cô gái nào quan tâm tới cậu ấy tới mức đó … cô yên tâm rồi.

Sự tinh tế của các cô gái, đám con trai sống vài kiếp cũng chẳng so được.

Đúng lúc này xảy ra sự cố.

Thì ra trong lúc xem pháo hoa, Du Hiểu không chịu đứng yên mà hắn nhảy nhót reo hò, bất giác người lấn sang bên. Vì đang ở trong đám đông, cái tên vô tâm ấy có vẻ chẳng nhận ra có bốn nam tử mặc vest bảo vệ một nam tử ăn mặc thoải mái ở giữa.

Rõ ràng nam tử ở giữa lai lịch không nhỏ, bốn người như vệ sĩ kia vốn là lời cảnh báo người xung quanh tránh xa, như vậy sẽ bớt được phiền toái.

Vì thế trận này, người xung quanh chú ý, giữ khoảng cách, còn Du Hiểu xem pháo hoa bắn tới hưng phấn, nhảy lên một cái, bị đám đông chen lấn, đứng không vững người loạng choạng ngã sang bên.

Tốc độ ngã của hắn cũng nhanh, đối phương rõ ràng là dân chuyên nghiệp, phản ứng càng nhanh, có lẽ vì bị bất ngờ, khống chế lực đạo không tốt. Du Hiểu chỉ cảm giác ngực bị tắc, một luồng sức mạnh lớn truyền tới, bị đánh bật sang hương khác, hắn khua khoắng chân tay tóm lấy Lưu Khoa Hoành không được, vội tóm lấy Trương Hâm, roẹt một cái, giật đứt hai cái cúc áo của Trương Hâm mà vẫn chưa đứng vững được, xô vào cả Trình Nhiên.

“ Á, Du Hiểu, làm trò gì thế? “ Diêu Bối Bối ré lên, cô cũng bị tay Du Hiểu chạm phải, vai hơi đau:

“ Sao thế? “ Trình Nhiên cũng bị bất ngờ, vừa quay sang bị cái thân hình ngót mét tám của Du Hiểu ập vào người, không kịp trụ nên lảo đảo suýt ngã, may mà lùi lại một bước thì chạm phải Lưu Phân nên kìm lại được đỡ lấy vai Du Hiểu. Nhờ Du Hiểu "dọn đường", nên y nhìn thấy bốn người mặc vest đứng bốn góc, người vừa đẩy Du Hiểu đã thu tay về, mặt rất bình tĩnh, ba người kia nhìn về phía họ lạnh lùng tới không có tí biểu cảm nào.

Còn nam tử trên dưới ba mươi mặc áo len caro quần thụng ống rộng, đút tay vào túi nhìn trời, không biết là không nhận ra chuyện vừa rồi hay là không thèm để ý.

Đám bạn nhỏ trố mắt, đây là cảnh chỉ xuất hiện trong phim, vậy mà diễn ra trước mặt họ.

Chỉ là cảm thụ không thoải mái chút nào, Du Hiểu bị người ta đẩy đi như bao tải rách, đối phương lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, như muốn vạch ra giới hạn.

Giới hạn giai tầng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận