Trùng Nhiên

Chương 100: Tháng năm làm người ta hoài niệm. (2)

Đêm mùa hạ tĩnh lặng ấy, như có loạt tiếng sấm rền, một loạt dấu hiệu từng xuất hiện trong đầu Trình Nhiên, lúc này liên kết với nhau. Trước trung khảo cô ấy đưa mình tập vở chép tay rất dày, cùng với lời cô ấy nói khi đó, Trình Nhiên đã nhận ra có gì đó khang khác.

"Nhiều người nói không kịp nữa, họ sai rồi, vẫn còn kịp. Trình Nhiên, bạn không phải người từ bỏ phải không?"

Trong hoàng hôn chói mắt hôm đó, cô ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng, như bông hoa thược dược nở rộ.

Rồi tới nhà cô ấy ôn tập, mình nói, "tương lai lên cao trung Nhất Trung, xin được chỉ giáo nhiều hơn", còn cô ấy đáp "thành tích không đại biểu thành tựu, chỉ mong con đường tương lai của cậu càng đi càng tốt."

Sau đó cô ấy nói với mình "đồ ngốc, cố lên!"

Cô ấy đã chuẩn bị tất cả, hi vọng sau khi cô ấy ra đi, mình có một tương lai để kỳ vọng.

Tất cả đều có dấu hiệu báo trước rồi.

Trình Nhiên nhẹ giọng hỏi: “ Ừ ... Đi đâu?”

“ Mẹ mình điều tới Thành Đô rồi, bảo mình tới ở với mẹ, theo cha mình thường không có cơm ăn. “ Khương Hồng Thược hơi thè lưỡi ra, rất tinh nghịch.

Đó là biến động của bánh xe vận mệnh, mình cứu Tạ Hậu Minh, vì cùng mình trải qua chuyện nguy hiểm đó, Khương Hồng Thược cũng rời khỏi quỹ đạo vốn có.

Đó là do mình mà ra.

“ Ít nhất ... cũng được ăn no mà. “ Trình Nhiên im lặng hồi lâu, cuối cùng nói ra câu ngớ ngẩn như vậy:

Khương Hồng Thược chỉ cười nhẹ.

“ Vậy, bạn học tiếp ở trường nào?”

“ Chắc là Thập Trung, mai mình đi rồi, tới đó mới làm thủ tục.”

Giọng cô nhỏ dần.

Thành Đô Thập Trung, một trong ba trường cao trung truyền thống nổi tiếng nhất Thành Đô. Trong ba trường này, dù trường ít lịch sử nhất cũng có từ thế kỷ trước, Thành Đô Thập Trung thậm chí có thể truy tới tận thời Tây Hán, bắt nguồn từ quận học "Lậu Thất Tinh Xá" do thái thú Thục quận sáng lập.

Quân học Thục quẩn mở được 17 năm, Hán Vũ đế lệnh toàn quốc mở quan học kiểu "Lậu Thất Tinh Xá". Tiếp đó các triều đại biến động, nhưng vẫn truyền thừa qua sóng gió, nối dài tới nay. Tư Mã Tương Như cho tới các học giả, đại văn hào đều từng cầu học ở đó.

Khương Hồng Thược tới Thành Đô rồi học ở Thập Trung, Trình Nhiên không mấy ngạc nhiên.

Trình Nhiên có thể hiểu được vì sao giọng Khương Hồng Thược nhỏ dần.

Cô ấy không làm gì sai cả.

Giống như bọn họ lúc này đây có thể đi dạo cùng nhau trên đường, thực chất khởi điểm cuộc đời hai người có khoảng cách như cả thế giới.

Khương Hồng Thược biết rõ khoảng cách đó.

Cho nên cô ấy dốc hết toàn bộ khả năng có thể, để trước khi rời đi, toàn lực làm chuyện cuối cùng mình có thể.

Thực sự, trưởng thành sớm như vậy có phải là điều tốt không? Trình Nhiên có chút đau lòng:” Qua bên đó rồi đừng bắt nạt người ta nhé, trẻ con bên đó tương đối thật thà.”

“ Cậu nói gì vậy ...” Khương Hồng Thược lườm một cái: “ Mình sẽ hạ thủ lưu tình.”

“ Hay là, bạn đi trước. “ Trình Nhiên hai tay đan sau gáy, đầu hơi ngả ra sau tựa hồ ngẫm nghĩ gì đó: “ Mình tìm bạn sau.”

“ Tìm mình? “ Khương Hồng Thược nhất thời còn chưa hiểu: “ Ở Thập Trung?”

“ Nếu không thì ở đâu, nhà bạn à? Mẹ bạn dùng loại vũ khí nào, đao thương kiếm hay kích, để mình còn chuẩn bị.”

“ Mẹ mình dùng ống phóng tên lửa.”

Hai người nói chuyện như hai đứa ngốc vậy, nói mà chẳng nhìn nhau, cuối cùng đã đi tới trước tiểu viện cánh cửa màu đỏ trong tiểu khu chính phủ rồi.

Xung quanh rất yên ắng, đèn đường rất mờ, căn nhà gần đó nhất cũng bị che khuất bời hàng cây.

Khương Hồng Thược cứ đứng như thế nhìn Trình Nhiên không chớp, thật lâu sau mới nói:” Được rồi, mình đợi bạn.”

“ Lâu thế mới trả lời, xem ra không tin mình rồi. “ Trình Nhiên làm động tác lắc đầu thở dài.

“ Một người nên đơn thuần nhưng đừng ấu trĩ, dùng cảm nhưng đừng lỗ mãng, lạc quan nhưng đừng mù quáng. Mình không thể lạc quan một cách mù quáng được, nếu không ngày ngày mình đứng trước cổng trưởng mà đợi thì thành cái gì?”

“ Hòn vọng phu.”

Ánh mắt chứa đầy sát khí của Khương Hồng Thược bắn tới Trình Nhiên đã nhanh như chớp lướt một đoạn hơn mười mét, miệng thì tươi cười vẫy tay: “ Cậu lại đây đi,”

Trình Nhiên chả dại: “ Không, mình thích đứng ở đây, gió mát lắm.”

Khương Hồng Thược bộ mặt đáng thương nài nỉ: “ Đi mà, mình chỉ đánh một chút thôi.”

“Thứ cho mình nói thật, ‘một chút’ ở đây sẽ là một loạt liên chiêu.”

Hai người giằng co hồi lâu, không ai chịu ai cả.

“ Mình đi rồi sẽ phải thay số di động, ở bên đó khả năng vài chuyện bất tiện, khi đó chúng ta dùng thư qua lại nhé?”

Dùng thư viết tay à, cái này chậm hơn thư điện tử đời sau nhiều lắm, nhưng thú vị hơn nhiều, có câu thấy thứ như thấy mặt mà, Trình Nhiên gật đầu: “ Được.”

“ Vậy cậu có thói quen đi chụp ảnh, dùng bưu thiếp hay lễ tết viết thiếp chúc mừng không?”

“ Có, chuyện này rất bình thường mà.”

“ Vậy thì tốt rồi, mình cũng có sở thích đó, vậy thì mỗi năm tới Giáng Sinh, Nguyên Đán gì đó nhất định là phải gửi thiệp chúc mừng cho mình nhé.”

Chuyện này ... Chắc vẫn là vì cho rằng bài hát kia là để tặng cho Dương Hạ rồi, Trình Nhiên nhìn xung quanh không thấy ai, nghĩ một lúc rồi nói: “ Kỳ thực chú họ của mình còn viết một bài hát khác, hay để mình hát cho bạn nghe nhé.”

“ Tặng mình à?”

“ Của chú họ mình đấy.”

“ Tặng cho mình. “ Khương Hồng Thược cắt lời Trình Nhiên, cực kỳ cô chấp.

Trình Nhiên nói xuôi theo: “ Được, tặng cho bạn.”

“ Phải là bạn tặng cho mình, làm gì có chuyện dùng thứ của người khác để đi tặng, không hiểu thành ý tối thiểu của tặng quà à? “ Khương Hồng Thược dứt khoát nói.

“ Được rồi, bài hát này là của bạn Trình Nhiên, tặng cho bạn Khương Hồng Thược, hơn nữa tên là .... Ngôi sao sáng nhất.”

Trình Nhiên mỉm cười, coi như y đã hiểu được phần nào tính của Khương Hồng Thược rồi, nếu trong lòng cô ấy không thoải mái, sẽ tìm lại ở chỗ khác.

Khương Hồng Thược buông tay xuống, tay trái đặt lên tay phải, yên tĩnh nhìn Trình Nhiên.

“ Bạn làm gì thế? “ Bị đôi mắt huyền ảo đó nhìn chăm chú, Trình Nhiên có chút cảm giác thiếu tự nhiên.

“ Bạn tặng quà cho mình, mình phải rửa tai lắng nghe, rất có cảm giác nghi thức phải không? Nhưng mà không có ghi ta, bạn còn có trình độ trước đó không, mình biểu thị hoài nghi.”

“ Mình nói này ... Bạn có thể im lặng được không?”

Khương Hồng Thược làm động tác che miệng nghịch ngợm.

Trình Nhiên ấp ủ cảm xúc một hồi, hắng giọng hát:

- Hỡi vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm,

Liệu có nghe thấy

Người ngửa mặt lên nhìn

Cô độc và tiếng thở dài từ tận đáy lòng

Hỡi vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm

Liệu có còn nhớ

Bóng hình đã từng đồng hành bên tôi

Đã biến mất trong gió

.... ....

Nhà ở xung quanh lách tách bật đèn.

Phía kia truyền tới tiếng người: “ Thứ ma quỷ nào mà tối còn chưa ngủ vậy?”

Giọng Trình Nhiên cao vút lên, lão tử là người trùng sinh, sợ quái gì ai, mình phải hát hết bài hát này, phải hát cho cô ấy nghe:

- Tôi cầu nguyện có một tâm hồn trong suốt

Và đôi mắt biết rơi lệ

Ở bên kia là cây sơn trà mà mình từng hái quá, ở nơi đó y gặp được một cô gái, bọn họ đã cùng trải qua nhiều chuyện, câu chuyện của họ cũng kết thúc ở đây.

Nơi đây là mở đầu cũng là nơi kết thúc.

- Hãy cho tôi dũng khí để tin tưởng thêm một lần nữa

Vượt qua những lời dối trá để ôm lấy bạn.

Gâu! Gâu! Gâu!

Chó nhà ai đó bị đánh thức, sủa điên cuồng.

Khương Hồng Thược chưa bao giờ thất thố trước mặt người khác ôm chặt lấy miệng, đôi mắt nhòe lệ nhìn chàng trai như thể đang dốc hết gan ruột ra để hát.

Trình Nhiên hát ở tông cao nhất, không khác gào lên:

- Những khi tôi không tìm thấy ý nghĩa để tồn tại

Mỗi khi tôi lạc lối trong đêm đen

Hỡi vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm

Xin hãy chiếu sáng con đường phía trước tôi

Chỉ dẫn cho tôi tới gần bạn.

Rầm! Tầng hai của hồng môn tiểu viện thình lình mở ra, rồi tiếng kéo rèm xoàn xoạt, khuôn mặt đanh lại như sắt của hắc diện thần xuất hiện.

Tiếng ca của Trình Nhiên ngưng bặt.

Trong vô số tiếng chó sủa, tiếng hàng xóm chửi bới, trong tiếng cười chan hòa nước mắt của Khương Hồng Thược.

Trình Nhiên cuống cuồng bỏ chạy.

Buổi liên hoan tốt nghiệp ở Vọng Hải Lâu diễn ra được nửa chừng thì lớp trưởng lớp số 1 Hoàng Khiêm mới đến, nhìn hắn mặc chiếc áo sơ mi sức nước hoa, quần âu vừa vặn, toàn thân trang điểm cầu kỳ, mọi người đoán chừng biết vì sao hắn đến muộn rồi ...

Đoán cũng chẳng sai, chàng trai tội nghiệp định nỗ lực lần cuối cùng, không thành công cũng thành nhân, thậm chí còn chuẩn bị hoa tươi.

Kết quả đợi mãi không thấy Khương Hồng Thược quay về, đợi mãi, đợi mãi chẳng thấy đâu, gần tàn tiệc tuyệt vọng rồi cầm chai bia lên tu ừng ực.

Mà sau tiệc liên hoan ấy, Khương Hồng Thược, cô gái như đóa hoa thược dược ấy cứ như thế biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Ngẫu nhiên có nam sinh buồn vô cớ viết lên sổ tay dòng thơ:" Thược dược hoa nở ngoài lan can, sắc xuân tuyệt lệ lại mà xem, cố nhân không còn hoa ở đó, hơn cả tùng xanh mãi mãi còn."

Cũng không biết là đang nhớ ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận