Trùng Nhiên

Chương 172: Đại sứ quảng cáo. (1)

“ Thằng Béo chết tiệt, làm mỹ nữ tức giận chạy mất rồi.”

“ Không biết chuyện bọn Tống Thời Thu làm ầm ĩ cả trường hay sao mà nói câu đó, muốn trêu tức cô ấy à?”

Đàm con trai tức giận xúm lại chỉ trích, Phó Tiêu chỉ biết ôm đầu xin lỗi liên hồi.

Trời ơi đó là Dương Hạ đấy, cơ hội ở bên cạnh đâu có dễ.

Trương Kỳ dù sao là con gái, nhìn rõ nhất đám ngốc này, Dương Hạ vì mời lại mà đưa nước cho Trình Nhiên thôi thì không có vấn đề gì, nhưng mời nước cả đám bắn đại bác cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ thì là chuyện khác hẳn, vừa rồi không phải giận đâu, cô giơ ngón cái: “ Thực ra gọi tiếng chị dâu là chuẩn đấy.”

Tần Tây Trăn đi qua phòng học ngồi xuống bàn cùng Trình Nhiên, quay sang cười trêu ghẹo: “ Bạn gái thật xinh đẹp.”

“ Không phải, bọn em là bạn học cùng lớn lớn lên cùng khu ...” Trình Nhiên dám khẳng định cho tới tận lúc này quan hệ hai người chưa lúc nào vượt qua bạn học, thanh mai trúc mã:

“ Tôi rất tức giận.” Hai hàng mi như núi xa của Tần Tây Trăn hạ xuống, như mưa sắp đổ, sấm chớp đì đúng:

“ Hả? “ Trình Nhiên không hiểu, giận gì chứ, liên quan gì:

“ Dám tới địa bàn của tôi tuyên bố chủ quyền, cô bé này rất dũng cảm, tâm cơ cũng sâu lắm .” Tần Tây Trăn ngón tay gõ nhịp lên bàn, hai mắt nheo lại thành khe nhỏ, loại chuyện này cô thấy còn ít sao, lạ gì ẩn ý trong giới nữ sinh, không ngờ cô bé năm thứ nhất cũng không học tự thông rồi:

Nhìn mặt ngơ ngác của Trình Nhiên mà thương hại: “ Đến giờ em vẫn chưa hiểu gì à. Ôi, bọn con trai các em ở tuổi này mà theo đuổi nữ sinh như thế thì vô vọng.”

Ý cô ấy là, vừa rồi Dương Hạ tới đây là để ... Làm gì có chuyện đó? Học sinh ở cái tuổi này chú y tới người khác giới là điều khó tránh, giáo viên chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu trước mặt giáo viên không biết che giấu sẽ là hành vi gây hấn, không giáo viên nào chấp nhận đâu, Tần Tây Trăn hiểu lầm rồi. Tính cách Dương Hạ nào phải như thế.

Trình Nhiên thấy phải giải thích thay cho Dương Hạ: “ Cô giáo Tần, không phải vậy đâu, Dương Hạ không có ý gì cả. Cô ấy từ nhỏ là vậy, tuy đanh đá chút, nhưng bên trong ấm áp, biết quan tâm người khác, lần trước bọn em đi ăn cơm, các bạn ấy gọi nhiều món đắt tiền một chút nên áy này ... lần này tới mời nước. “

Tần Tây Trăn vốn đang làm vẻ mặt tức giận liền thay đổi 180 độ, miệng cong lên thành nụ cười đắc ý, ngón tay xỉa vào trán Trình Nhiên: “ Lộ tẩy rồi nhé, lo lắng cho cô bé ấy thế kia, còn nói không phải bạn gái.”

“ Hả? “ Trình Nhiên ngả đầu ra sau tránh ngón tay Trần Tây Trăn:

Tần Tây Trăn sau đó nghiêm mặt: “ Có điều tôi phải nói lại, may mà hôm nay là ở chỗ tôi đấy, sau này các em ở trường phải chú ý, đổi lại là giáo viên khác, bây giờ đã báo cáo cho giáo viên chủ nhiệm rồi, hai đứa muốn nhận thông báo của ban giáo vụ lắm hả?”

Trình Nhiên dở khóc dở cười, mình giải thích thế nào cũng uổng công đúng không?

Hết giờ tự học tối, Tần Tây Trăn cũng làm xong công việc của mình, rời trường học thì trời đã tối, nhưng ngay ngoài trường thôi là ánh đèn muôn sắc muôn vẻ, có đèn cao áp trên đường, có đèn từ trong nhà hắt ra, lại có ngọn đèn lồng dán chữ quảng cáo mỗi quán xá, có thể nói Nhất Trung và học viện âm nhạc đã thúc đẩy kinh tế cả khu vực thành phố cũ này.

Tần Tây Trăn mặc áo so mi kẻ xọc, váy công sở, tất chân màu đen, đơn giản thanh lệ, cô đi qua cửa sổ hiệu đàn, đứng lại nhìn chiếc đàn ghita LOWDEN được ánh đèn chiếu rọi qua cửa kính.

Cô đứng xem hồi lâu, lấy trong túi sách ra cuốn số nhỏ, gần đây hay mời ban nhạc uống trà sữa, chi tiêu rất nhiều, đám Lâm Sở còn hâm mộ nói cô nhiều tiền, cô chỉ cười, lương giáo viên âm nhạc của cô đâu cao.

Nhìn số tiền tiết kiệm, lại nhìn dãy số 0 trên giá chiếc đàn, cô chỉ biết thở dài buồn rầu: “ Làm sao mà mua nổi chứ.”

Chiếc xe buýt vừa đi qua sau lưng cô, trên xe là đám nam sinh nhìn không chớp mắt.

Ánh mắt Trình Nhiên chuyển từ Tần Tây Trăn qua hiệu nhạc khí, đây là lần thứ hai Trình Nhiên thấy cô nấn ná ở cửa hiệu đó với cái gương mặt của con mèo nhỏ tội nghiệp rồi.

Tần Tây Trăn lưu luyến quay lại nhìn mấy lần mới đi, Trình Nhiên cũng xuống xe ở trạm xe buýt gần đó đi tới.

Sau cửa kính bày năm chiếc đàn ghita, đều thuộc thương hiệu Lowden, đây là thương hiệu phổ biến, họ làm ra ghita bằng phương pháp thủ công, giá cả trải rộng từ bình dân giá rẻ tới chiếc đắt tiền giá cả chục nghìn USD.

Trình Nhiên nhìn một lượt, chiếc đàn đắt nhất có giá 7.500 đồng, đây là cái giá cũng rất lớn rồi, nhưng với một người đi làm, không tới mức không mua nổi phải đứng nhìn thèm thuồng như vậy.

Chỉ là nghĩ tới cái kiểu ăn tiêu của Tần Tây Trăn, Trình Nhiên cũng có thể hiểu. Cô giáo mới, lương tháng hẳn từ 600 – 700 đi, vậy mà thích mặc đẹp này, còn hay mua trà sữa đồ uống cho học sinh này, chi tiêu phung phí như thế đừng nói tới cuối tháng, nửa tháng thôi là phải ăn mỳ gói rồi, nói gì tới mua thứ đắt tiền thế này …

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, hôm đó Dương Hạ xách túi đồ uống tới khu B, dọc đường bị người ta nhìn thấy, vì thế chuyện cô đưa đồ uống cho cho ban nhạc dần được lan truyền.

Trong không khí có phần lơi lỏng trước Tết Dương cùng với dạ hội văn nghệ, mọi người có vẻ cũng hứng thú với loại đề tài này hơn nhiều.

“ Thật thế à? Không phải chứ ...”

“ Làm sao mà phải được, không nghĩ mà xem, làm gì có, Dương Hạ là cô gái rất rụt rè, có lần bị đám bạn Tống Thời Thu trêu ghẹo còn xấu hổ chạy mất mà.”

“ Đúng vậy, Dương Hạ là cô gái sống nội tâm lắm, chuyện lần trước công khai toàn trường rõ ràng không may, cô ấy kín đáo lắm, không làm loại chuyện lộ liễu đó đâu.”

Dương Hạ dung mạo xuất sắc, từ nhỏ lại tập múa, không chỉ vóc dáng tốt, kỹ thuật cũng là hàng đầu, mùa hè vừa rồi cô đã thi lấy chứng chỉ vũ đạo cấp 10. Vốn múa chính tiết mục múa hiện đại có cạnh tranh, bạn học có vài nữ sinh, thậm chí có mẹ là diễn viên đoàn ca vũ kịch, nhưng bất kể từ vũ đạo hay hình tượng khí chất, giáo viên biên đạo vẫn xác định Dương Hạ múa chính.

Phòng vũ đạo ở lầu A, nằm ở phía bắc, ba phía được lắp kính, ánh sáng rất tốt, khi có đội vũ đạo luyện tập ở đây, những tiếng dẫm chân thình thịch của nữ sinh khiến người đứng ngoài nhìn tim đập nhanh mấy lần.

Mà trong đó, Dương Hạ chính là bóng hình xinh đẹp được người ta tìm kiếm nhiều nhất, để lại sắc thái khiến thiếu niên tơ tưởng vô hạn.

Có những người như thế đấy, có lẽ mới đầu không quá nổi trội, nhưng sẽ càng ngày càng xuất chúng. Dương Hạ mới đầu chỉ được lớp số 9 biết tời, sau đó là vì Tống Thời Thu mà được lớp khác để ý, nhưng càng ngày, người ta càng chú ý chính vì cô, hơn nữa, không phải chỉ nhờ gương mặt xinh đẹp.

Tính tình Dương Hạ cũng rất tốt, nhìn qua có vẻ lạnh nhạt, nhưng với ai cô cũng có thể trò chuyện được, bên cạnh có rất nhiều bạn bè, vây quanh cô như một tầng bảo vệ, khiến nam sinh thầm thích cô không dám thổ lộ, nếu không bị một đám người "lên tiếng vì nghĩa" đàn áp ngay.

Thế nên ai dám dò hỏi Dương Hạ loại chuyện này e ngay lập tức bị lườm nguýt chỉ trích.

Vì thế có thật hay không, rốt cuộc chỉ là lời đồn thôi.

Tiếng nhạc la tin sôi động từ trong phòng vũ đạo truyền ra ngoài, gương mặt xinh đẹp ửng lên nét hồng kiềm diễm, tóc mai ướt đẫm dính lên má, chiếc mũi nhỏ đường nét ưu mỹ hơi vểnh lên kiêu ngạo, hai cánh môi hồng nhuận hơi hé thấp thoáng làn da trắng. Cái cổ tựa khắc từ đá cẩm thạch, chuyên tâm luyện tập theo chỉ đạo giáo viên, bỏ ngoài tai tiếng bàn tán của đám nữ sinh trong phòng, cũng chẳng để ý ánh mắt đám nam sinh ngoài cửa sổ săm soi từng tấc cơ thể mình …

Cô làm việc gì cũng chuyên tâm dốc sức như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận