Trùng Nhiên

Chương 588: Làm bạn trai một ngày.

Trình Nhiên về tới nhà đã gần 10 giờ rồi, trời vẫn mưa liên miên không dứt, trên mái nhà, trên đường phố, nước mưa bắt lên tạo thành tầng bụi nước mịt mù, giống như có dải lụa trắng tựa có tựa không vắt ngang thành phố. Ngẫu nhiên có một cơn gió thổi qua, dải lụa kia uốn lượn, hạt mưa nghiêng đi, rào rào đánh xuống đất.

Vừa mới tắm nước nóng, lau khô đầu thay một bộ quần áo khô ráo, về phòng thấy di động có tin nhắn, cửa Tần Thiên, mở ra một cái y giật mình, tin nhắn là : " Trình Nhiên, bạn ở nhà à, ra ngoài một chút được không?"

10 giờ 30 phút rồi, nha đầu này chưa về nhà sao? Làm gì vậy chứ?

Chẳng kịp nghĩ nhiều, Trình Nhiên cầm ô chạy ra khỏi nhà, chẳng kịp trả lời mẹ.

Khi Trình Nhiên cầm ô ra ngoài, nhìn thấy Tần Thiên đứng dưới cột đèn bên đường, ngay giữa cơm mưa to, chẳng có gì che chắn, toàn thân đã ướt sũng, tóc bết lên mặt, hai tay ôm vai, thi thoảng có chiếc xe vội vàng phóng vút qua, nước bắn tung tóe.

Đó là thời khắc cô xấu xí nhất, thê thảm nhất.

Trình Nhiên chạy nhanh tới che ô cho cô, dù điều này không còn nhiều ý nghĩa nữa, hơi gắt giọng trách: “ Làm gì thế, sao không về nhà, ướt hết cả rồi.”

Tần Thiên không nói gì, đi tới ôm lấy y, động tác hết sức dứt khoát.

Ô rơi xuống đất.

Trình Nhiên cảm giác được trong cơn mưa lạnh, thân thể thiếu nữ phát tán hơi ấm cùng sự đàn hồi kinh người.

Chưa đợi y kịp hoàn hồn thì Tần Thiên ở trong lòng y ngẩng đầu lên: “ Trình Nhiên, xin lỗi, mình không thể đáp lại cậu.”

Trình Nhiên sớm nhận ra điều này rồi, biết một loạt chuyện trùng hợp khiến Tần Thiên hiểu lầm mình có tình cảm với cô, thế nhưng y chưa làm gì cả ... đã bị con gái nhà người ta từ chối.

Thật là thảm.

“ Đây là hi vọng của cha mẹ mình, cùng với mình, rất nhiều người đặt kỳ vọng vào mình, mình không thể phản bội niềm tin đó, mình chỉ có thể chọn con đường này, tiếp tục khiêu vũ. Xin lỗi, mình xin lỗi ... Mình không thể tốt nghiệp cùng cậu rồi.”

Trình Nhiên nhìn cô gái run rẩy, ánh mắt đầy ôn nhu, đưa tay ra vòng qua bờ eo không ngừng run lên kia, ôm siết thân thể nóng ấm của thiếu nữ tuổi mới lớn vào lòng, che cho cô khỏi cơn mưa tầm tã.

Dù là hiểu lầm cũng không sao cả.

Cứ để như vậy đi, y hiểu rất rõ tình cảm ở độ tuổi này quý giá thế nào, hôm nay y đóng vai bạn trai của cô một ngày, giúp cô hoàn thiện đoạn tình cảm lãng mạn ấy.

Trình Nhiên đưa tay lên vuốt mái tóc ướt của Tần Thiên, nhỏ giọng nói: “ Không sao đâu, không sao ...”

Tần Thiên như con chim nhỏ hạnh phúc áp mặt vào vai Trình Nhiên, đôi tay ấy ôm rất chặt, cảm giác ấm áp vững trãi ấy làm cô ngây ngất, cô tự trách bản thân, tại sao mình tốn quá nhiều thời gian đến thế, thủ thỉ: “ Mình đọc trên sách nói, thích một người 5 phần, không ngại để người khác biết, thích một người 7 phần, chỉ chia sẻ với người bạn thân nhất, còn nếu thích một người 10 phần, vậy sẽ không nỡ nói với bất kỳ ai, giấu ở trong lòng vui vẻ một mình, giống như con sóc nấp trong hang đếm quả mình nhặt về. Mình với cậu là thế đấy, Trình Nhiên, mình thích cậu cả mười phần, cậu phải nhớ nhé.”

“ Mình nhớ rồi. “ Trình Nhiên gật đầu:

“Trình Nhiên …” Tần Thiên vươn hai tay ra, ôm lấy mặt Trình Nhiên, nhón chân, đưa môi tới:

Trình Nhiên hơi cứng người, thoáng do dự, rồi nhẹ nhàng ngậm lấy môi trên của Tần Thiên, một mùi thơm ngát khó diễn tả truyền vào cảm quan của y.

Cánh môi thiếu nữ mỏng manh, mềm mềm … Trình Nhiên không tìm ra từ ngữ thích hợp hình dung, động tác y không nhiều. Một cảm giác chóng mặt nhè nhẹ làm Tần Thiên hơi mất thăng bằng, nếu không có vòng tay của Trình Nhiên thì có lẽ cô ngã xuống rồi, tiếp đó chẳng biết làm sao, rất trúc trắc mút cánh môi của y.

Một phút sau khi Trình Nhiên nhẹ nhàng rút môi về, Tần Thiên mới mở mắt, mi mắt hơi hạ xuống, dường như nỉ non phát ra :” Nụ hôn đầu của mình.”

Bầu trời đen nhánh như mực, tiếng sấm từng hồi, rắn điện bay múa trên trời, mưa trút xuống như thiên hà vỡ đê, nước mưa đan xen vào nhau tạo thành màn nước trắng xóa.

Trên mặt đất hội tụ thành từng dòng chảy nhỏ, hạt mưa to như hạt đỗ rơi xuống, bắn lên từng đóa hoa nước.

Đêm đã khuya, người đi lại không có, dưới màn mưa che lấp, cả ánh đèn đường cũng tối tăm hơn.

Trời mưa như trút, đôi nam nữ ôm nhau thật chặt.

Rất lâu sau hai người lưu luyến tách ra, Trình Nhiên che ô đưa Tần Thiên ra đầu đường chính, mãi mới bắt được một chiếc xe taxi, đêm đã khuya, không yên tâm để cô về nhà như thế, Trình Nhiên cũng vào trong xe.

Chẳng ngại có lái xe phía trước, Tần Thiên vẫn nằm trong lòng Trình Nhiên, dù ánh sáng không tốt. Trình Nhiên vẫn thấy rõ khuôn mặt như trăng sáng, đôi môi hồng nhuận, chiếc váy mỏng manh dán sát lên thân thể thiếu nữ, vạt váy bị vén lên, lộ ra bờ mông trắng tựa tuyết, hơi nhỏ, chưa phát dục hoàn toàn nhưng vểnh lên đầy khiêu khích, Trình Nhiên hít sâu một hơi giúp cô kéo váy xuống, ngón tay nhất thời không kìm được lướt qua làn da trơn nhắn ấy …

Tần Thiên hơi run một chút, không phản ứng gì, trong lòng cô lúc này chỉ có hạnh phúc ngọt ngào.

Cuối cùng xe dừng lại trước tiểu khu nhà Tần Thiên, Trình Nhiên đưa ô cho cô, cách cửa sổ giơ nắm đấm lên: “ Hành trình chinh chiến của chúng ta mãi không dừng bược.”

Tần Thiên phì cười thành tiếng, xinh đẹp vô cùng: “ Nhớ đừng làm Thiên hành đạo quán sập trước khi mình quay về đấy, cố lên!”

Cứ như thế Tần Thiên tới đại học Thanh Viễn trong tiếng bàn tán vô số người, còn Trình Nhiên bị từ chối, may mà mọi chuyện xảy ra trong đêm mưa ấy, trừ hai người họ không ai biết.

….. …..

Sau đêm hôm đó Trình Nhiên còn bị cảm mấy ngày liền, phải nghỉ học nữa, chỉ biết tự an ủi mình làm sao có thể so với cô gái thường xuyên tập luyện tập như Tần Thiên, người ta tắm mình trong mưa không biết bao lâu chẳng sao, mình đúng là thứ mèo hen, dính chút nước đã cảm rồi.

Đã thế chưa hết, ốm mà không thể nói là mình ốm, phải lấy lý do là trong nhà có việc để xin nghỉ.

Trình Nhiên đầu nặng chân nhẹ, cổ họng rát, mũi cũng tắc, khó chịu vô cùng, chẳng có tâm trạng làm bài, không mở email xem các loại báo cáo, chỉ mở CQ ra xem các loại tin nhắn, sau đó thấy nick "Bà Sa Phi Thiên" của Tần Thiên, trên đó cập nhật trạng thái cá nhân.

Chỉ có bốn chữ, hơi ấm vẫn còn.

Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Tần Thiên đêm hôm đó nép người vào lòng mình, hơi ấm từ thân thể non tơ của thiếu nữ vẫn rõ mồn một, cánh môi mềm ngây ngất khiến người ta nhớ mãi.

Mặc dù khi đó Trình Nhiên đã cố gắng hết sức để làm một chính nhân quân tử, nhưng cũng chỉ có mức độ thôi, bờ vai thon gọn đó, cái eo nhỏ như lưng ong đó, làm người ta không nỡ rời tay, ôm thân thể mịn màng thiếu nữ ngồi trên đùi, không nói gì cả, cứ để mặt kề mặt, lặng lẽ ngồi cảm nhận nhịp đập trài tim từ đồi ngực non như chim câu…

Không xong rồi.

Tách, Trình Nhiên run tay tắt vi tính đi quay về giường, thầm nghĩ chẳng thà làm bài còn hơn.

Cứ như thế Trình Nhiên nghỉ liền ba ngày mới đỡ.

Trong ba ngày đó Trình Phi Dương không về nhà, nghe mẹ y kể là tham gia hội nghị, thời gian trước chính phủ phê chuẩn hiệp hội quản lý xí nghiệp Thành Đô đổi tên, đồng thời liên hợp với hiệp hội nhà doanh nghiệp Thành Đô, hiệp hội xí nghiệp đầu tư ngoại thương, hiệp hội cá thể lao động và hiệp hội nhà doanh nghiệp tư nhân, hiệp hội nữ doanh nhân, hiệp hội nhà doanh nghiệp doanh nhanh cùng thành lập nên hiệp hội liên hợp xí nghiệp Thành Đô.

Thị trưởng Thành Đô, phó thị trưởng, một vị phó bí thư thành ủy tham dự hội nghị, trên hội nghị, Trình Phi Dương được tiến cử làm hội trưởng danh dự. Hiệp hội là tổ chức lỏng lẻo, đa phần ý nghĩa nằm ở mối quen biết, tài nguyên, giao lưu và sức ảnh hưởng, còn chính phủ Thành Đô có ý dẫn đầu thành lập hiệp hội liên hiệp chặt chẽ hơn, có quy chuẩn hơn, bổ xung ước thúc thị trường.

Điều này với Trình Phi Dương mà nói là chuyện tốt, liên hiệp hội do bảy nhà liên hợp với nhau lập nên, có thể nói là bao phủ các ngành nghề ở Thành Đô. Cái chức vị hội trưởng này của Trình Phi Dương, nếu nói có thể hiệu lệnh cho các xí nghiệp trong liên hiệp hội thì chẳng tới, nhưng ít nhất có sức ảnh hưởng chính diện, dù sao là chiêu bài do chính phủ cấp.

Còn đối với các xí nghiệp vừa và nhỏ, bọn họ gần cửa chùa được hưởng lộc, nếu mọi người cùng con thuyền rồi, Phục Long tất nhiên ưu tiên xí nghiệp trong hiệp hội đưa vào chuỗi sản nghiệp của mình.

Nhưng mà vị hội trưởng Trình Phi Dương này còn chưa phải danh chính ngôn thuận, ít nhất trong 50 xí nghiệp hàng đầu Thành Đô, Phục Long với doanh thu 3,8 tỷ mới chỉ đứng thứ hai, thua Tập đoàn Hi Vọng của phú hào Lưu thị với 5,2 tỷ.

Lão Lưu lấy lý do già rồi, nhường vị trí này cho Trình Phi Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận