Trùng Nhiên

Chương 369: Muốn được tham dự.

Nghe Tần Tây Trăn tuôn một tràng oán hận, Trình Nhiên cười càng vui, đúng là y đang thiếu tiền, Tần Tây Trăn cứu tế kịp thời, nhưng mà y có nguồn thu nhập ổn định tới từ Tam Quốc Sát, cho nên không phải là lửa cháy ngang mày gì. Có điều chắc chắn phải thắt lưng buộc bụng nửa năm, nhiều kế hoạch phải tạm gác lại, nên khoản tiền này của Tần Tây Trăn giúp không ít.

Nghe cô oán trách như vậy, Trình Nhiên ấm áp vô cùng, khẽ nói: “ Cám ơn chị.”

Bên kia điện thoại im lặng khá lâu, Tần Tây Trăn giọng khó đoán định: “ Tôi không giống cậu, đi mà chẳng nói lấy một lời.”

Quãng thời gian đó Trình Nhiên bận rộn, vừa thi, vừa chuyện chuyển nhà, lại còn vì không biết phải nói với đám bạn bè trong khu tập thể cũ, chủ yếu phái nói với Dương Hạ thế nào, cho nên bỏ sót chuyện này chuyện kia rất bình thường: “ Tôi nhớ có nói với chị rồi mà.”

Tiểu thiên hậu trong lòng vô số người chẳng ngọt ngào như trước công chúng, mà tức giận nói: “ Cậu ... Không ... Nói.”

Trình Nhiên chào thua: “ Được, được, chị bảo sao thì là như thế.”

Tần Tây Trăn thở dắt ra một hơi, như muốn thở cả cục tức lớn trong lòng: “ Cậu là đồ vô trách nhiệm, nhưng tôi là người lớn không thể như thế, cái quán cà phê của cậu chẳng đáng bao tiền, tôi vẫn bảo Trần Mộc Dịch mang tiền tới.”

“ Có điều thế cũng không phải hoàn toàn vì cậu, đó là đầu tư lâu dài ... Vào cái nghề này mới biết, nghệ sĩ là cái nghề tuổi thọ rất ngắn, thành công là số rất ít, đa phần thậm chí chẳng đủ sống qua ngày, phải làm thêm việc nọ việc kia, ai mà đến tuổi bị đào thải rồi tích lũy được ít vốn liếng tiếng tăm mở quán ăn hay quán cà phê gì đó coi như là khá rồi.”

“ Dựa vào bán album chả được bao tiền, toàn dựa vào tham gia hoạt động thương nghiệp, quảng cáo với lưu diễn. Nhưng mà tham gia hoạt động nhiều thì lại ảnh hưởng tới tâm cảnh sáng tác. Vả lại tuy kiếm nhiều tiền hơn làm giáo viên gấp chục lần, nhưng mà tương lai lại không chắc chắn, chẳng ai đảm bảo được mai thức dậy danh tiếng còn không ... Tới khi đó không bán được album thì chẳng có tiền, chẳng ai mời biểu diễn hay quảng cáo.”

“ Cho nên tôi phải đầu tư trước, mẹ tôi trước kia nói rất đúng, khi kiếm được tiền đừng không coi tiền là tiền, tuy không tới mức một đồng bẻ đôi ra tiêu, nhưng mà phải tiêu chính xác. Có thực nghiệp làm cơ sở mới vững tâm được, trước kia giải khuây chỉ có thể chạy sang Hong Kong, giờ tốt rồi, có Thành Đô làm hậu hoa viên.”

Nói một thôi một hồi mà chẳng thấy đáp lại, Tần Tây Trăn cao giọng gọi: “ Này.”

Trình Nhiên vỗ trán: “ Sao nghe chị nói, tôi cứ có cảm giác bị bao nuôi thế?”

Tần Tây Trăn cười khanh khách: “ Mơ đi.”

Dừng một lúc cô lại nói thêm: “ 200 vạn chỉ là khoản tiền đầu tiên, tôi tin cậu sẽ có an bài thỏa đáng. Cho nên, Trình Nhiên, cậu phải biết tôi ủng hộ lớn cỡ nào rồi đấy, bây giờ cậu còn là học sinh cao trung, sáng nghiệp kiếm chút ít tiền thôi, sau này rời đại học thực sự tiến vào thế giới lớn hơn, tôi có thể cung cấp cho cậu nhiều tài nguyên các phương diện, kể cả mối quan hệ. Mặc dù tôi không thích xã giao và biểu diễn thương nghiệp, nhưng vì cậu, tôi có thể ... Cậu đã hiểu tôi hi sinh vì cậu lớn thế nào chưa, hi sinh của tôi chỉ đáng 5% thôi à?”

Hơi chút là nhắc tới hi sinh, cứ như là phải trả giá gì đó thật ấy.

Cảm động thì cảm động đi, lý trí vẫn cần lý trí, nếu Tần Tây Trăn khó khăn, y không ngại vươn tay ra giúp cô mà không tính toán. Nếu là làm ăn là chuyện khác rồi, dùng mỹ nhân kế với y tác dụng không nhiều, Trình Nhiên cân nhắc tới cái gọi là tài nguyên cô có thể cung cấp, đây đúng là giá trị tiềm tàng, y đang cần tận dụng mọi nguồn lực có thể, làm sao bỏ qua được.

Tính toán số tiền này với lợi ích nó đem về cùng khả năng hỗ trợ của Tần Tây Trăn, Trình Nhiên quyết định rất nhanh: “ Vậy thì 10% đi, đó không chỉ là một cái quán cà phê như chị nghĩ đâu, mà cũng không phải chỉ là thuê địa điểm, cả tòa nhà đó thuộc về tôi, quyền sử dụng 20 năm. Tương lai dựa vào hiệu ứng quần tụ để mở thêm cà phê internet và hoạt động giải trí khác, lấy tiền phục vụ hoạt động đầu tư sáng nghiệp, tiềm lực rất lớn, tuyệt đối không phải chỉ kiếm chút tiền như chị nghĩ. Đây là giai đoạn một, tôi mới mở cửa tầng 1, đợi …”

Bên kia Tần Tây Trăn nói ngay: “ Ra vậy, vậy 10%, đồng ý.”

Trình Nhiên nghẹn luôn, còn chưa trình bày hết, cô nàng này ngửi thấy mùi tiền một cái là là đồng ý như nhanh chớp luôn.

Lúc này chắc chắn mắt cô ấy sáng lắm đây.

| Trình Nhiên, 5% ban đầu của cậu chẳng có chút thành ý nào hết, tôi còn định lấy 30% kìa, nhưng mà nghe cậu nói thế 10% là được rồi. Mới đầu tôi nghĩ, dù quán cà phê của cậu chỉ đáng 50 vạn, tôi cũng sẵn lòng bỏ ra 200 vạn lấy 30%, cậu biết vì sao không?”

“ Vì sao? “ Một thoáng linh cảm khiến tim Trình Nhiên lỗi nhịp:

“ Vì ... “ Trong đêm đó giọng nói êm ái Tần Tây Trăn khiến người ta trằn trọc không ngủ nổi, nghịch ngợm mà chẳng thiếu ôn nhu: “ Tôi thích cảm giác được tham dự vào việc cậu làm.”

Sau khi có được hỗ trợ của Tần Tây Trăn, Trình Nhiên tiêu ngay một nửa cho việc quảng bá, nửa còn lại phòng hờ.

Cuối cùng cái ngày đám trẻ con trong khu tập thể Hoa Thông nín thở chờ đợi đã tới, Thiên hành đạo quán khai trương đúng như đã hẹn, nhờ đổ tiền tuyên truyền bài bản thêm vào Tam Quốc Sát thúc đẩy và sự mới mẻ, mang tới hiệu ứng ngay đến Trình Nhiên phải bất ngờ.

Nhìn dòng người xếp hàng háo hức được vào trong trải nghiệm, Trình Nhiên phải cảm khái hàm nghĩa câu nói cũ " đứng ở đầu gió, lợn cũng bay được", chỉ là ngọn gió này chính kết hợp nhiều phương diện để tạo ra. Tam Quốc Sát lưu hành rộng rãi, board game tiến vào tầm mắt người trẻ tuổi. Kỳ thực trước đó Mafia đã nổi lên trước, nhưng chỉ hot một thời gian trong giới trí thức Bắc Kinh, Thượng Hải, cuối cùng chẳng lưu hành rộng. Tam Quốc Sát đem bối cảnh Tam Quốc Diễn Nghĩa mà cả Trung Quốc không ai không biết vào Mafia, khiến nó thêm nội hạm và khả năng lan truyền.

Nếu dùng nhãn quang hậu thế, công nghệ board game lúc này không cách nào so sánh được với đời sau, vì nó chỉ đạt tới trình độ bài poker thôi, nhưng chính nhờ giảm bớt chi phí tối đa, không đặt nặng lợi nhuận đã khiến nó truyền bá với tốc độ cực nhanh.

Đương nhiên, ngoài Tam Quốc Sát ra, Trình Nhiên còn đưa vào Thiên hành đạo quán một số board game trứ danh, như Catan, Railways of the World, chỉ là hiện còn chưa được Hán hóa, chỉ có bản tiếng Anh. Song không sao, ở thời đại này, con người có đủ tinh thần và kiên nhẫn nghiên cứu, khác hẳn đời sau cuộc sống ngày càng nhanh hơn, con người càng vội vã.

Ai có thể tin được năm xưa thời đại Nintendo trắng đỏ, vì chơi Tam Quốc Chí, trên màn hình toàn chữ Nhật, ôm cuốn tử điển tiếng Nhật to tướng, soi từng chữ để chơi. Thế nên quán cà phê board game lúc này cũng vậy, đám đông đủ kiên nhẫn ngồi nghe giảng giải quy tắc khô khan cả tiếng, rồi mày mỏ bản chi chít tiếng Anh chơi từng chút một.

Đó là khao khát muốn tìm kiếm thứ mới mẻ, và tham vọng tìm tói những thứ chứ biết.

Nhìn cảnh đám đông ồn ào, hỗn loạn, Trình Nhiên lại thất thần, đây là chỗ đáng yêu của thời đại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận