Trùng Nhiên

Chương 250: Tần đại sư. (2)

Rời nhà Triệu Khải Minh, Tần Khắc Quảng lại gọi cú điện thoại nữa.

Vương Thế Phong không dám tin mình lại nhận được điện thoại của Tần Khắc Quảng, còn là chủ động tham gia tiết mục Âm thanh thành thị của hắn, nghe thôi mà hắn thấy váng đầu rồi ... Nói ra thì hắn mới chỉ có duyên được gặp ông mới một lần. Khi đó là ở Thành Đô, hắn còn đang thực tập ở đài truyền hình, theo lãnh đạo tham gia một bữa tiệc, đứng xa xa nhìn thấy Tần Khắc Quảng được bao nhiêu nhân vật lớn vây quanh.

Bất kể người xung quanh tán dương, hay kể chuyện huy hoàng năm xưa, Tần Khắc Quảng tỏ ra đạm bạc, chén rượu liên tục nâng lên, nhưng gần như chỉ nhấp môi không uống. Đương nhiên, người mời ông hôm đó chưa chắc không phải muốn mượn danh tiếng của ông, nên không quá để ý thái độ của ông ra sao, ông có mặt thôi là nể mặt lắm rồi. Ít nhất có thể giới thiệu với người khác năm xưa mình quen biết Tần đại sư ra sao, thế là đủ rồi, tính cách độc đáo đó lại thành một phần sức hút nhân cách của ông, theo quan điểm người đời, không khác biệt thì làm sao có thể coi là đại sư.

Khi đó cảm giác của Tần Khắc Quảng mang tới cho người bàng quan như Vương Thế Phong là thanh cao, đậm khí chất học giả, khác biệt hoàn toàn với người xung quanh.

Lần này hắn tới tham gia lễ hội âm nhạc, người đầu tiên nghĩ tới chính là Tần đại sư, có điều với tư cách của hắn, thực sự không đáng nhắc tới trước mặt ông, hơn nữa bậc thầy về âm nhạc cổ điển như thế thì cũng chẳng hứng thú với hoạt động như lễ hội âm nhạc. Trước khi hắn lên đường, giám đốc đài truyền hình còn gọi tới phòng dặn, đợi lễ hội âm nhạc kết thúc, tới bái phỏng Tần đại sư, gửi ít đặc sản cùng với lời hỏi thăm của giám đốc. Ngoài ra chuyện này rất có lợi cho sự nghiệp của hắn, chớ thấy ở giới âm nhạc lưu hành không biết tới Tần đại sư mà nhầm, sức ảnh hưởng của Tần đại sư ở thượng tầng không phải nhỏ, giám đốc đài truyền hình cũng nhờ một câu của Tần đại sư mà sự nghiệp rộng bước lên tới vị trí này.

Kết quả không ngờ Tần Khắc Quảng lại trực tiếp gọi điện cho giám đốc đài truyền hình xin số của hắn, giám đốc đài truyền hình lập tức gọi điện cho hắn chỉ thị lập tức chuẩn bị để phát sóng trực tiếp, sau đó điện thoại của Tần Khắc Quảng gọi vào số của hắn, trong điện thoại ông nói: “ Tiểu Vương à, làm phiền cậu công bố, ca sĩ bị chỉ trích ‘ăn cắp’ tác phẩm của Triệu Nhạc là con gái tôi. Tôi nhận phỏng vấn của cậu nói cho rõ chuyện này.”

Lỗ tai Vương Thế Phong bùng nhùng, cô ca sĩ đó là con gái của Tần đại sư sao? Trời ơi, vu cho con gái ông đi ăn cắp tác phẩm người khác à? Đám người kia bị kẹp đầu vào cửa mất rồi.

Trình Nhiên suốt cả đêm không ngủ, sáng sớm thiếp đi được một chút thì nhận được tin nhắn của Tần Tây Trăn, vội tới phòng chơi đàn ở Tích Thủy Nham.

Thành viên của ban nhạc nối nhau tới rồi, một nam tử mặc vest rất trang trọng, dáng vẻ thân thiện vẫy tay tạm biệt Tần Tây Trăn.

Ninh Viện kích động nói với Trình Nhiên: “ Cậu biết không, vừa rồi chính là người của ban tuyên truyền thành ủy, cấp bậc khoa trưởng đấy, nói là trường hợp đặc biệt, bên tổ chức sẽ thêm một màn biểu diễn cuối cùng ở hội trường chính, giờ sẽ chuẩn bị in thêm tiết mục của chúng ta, tới đối chiếu tiết mục với chúng ta.”

“ Hả? Hội trường chính? “ Trình Nhiên nhận lấy tờ rơi giới thiệu chương trình từ Ninh Viện, nhìn dòng cuối cùng, đúng là tên Tần Tây Trăn:

Lễ hội âm nhạc diễn ra trong ba ngày, màn biểu diễn cuối cùng kỳ thực không có thời gian cố định, ngày đầu là 9 giờ 30, hôm qua là 8 giờ 30, còn hôm nay vốn kết thúc trước 9 giờ, nếu thêm một phần tiết mục nữa, cũng không quá muộn.

Nhưng đây là hội trường chính, làm sao mà được chứ?

Trình Nhiên bất ngờ lắm: “ Chuyện này là thế nào?”

Bùi Viện cũng cực kỳ kích động: “ Cha của Tây Trăn ra mặt rồi, nghe nói chính trưởng ban tuyên truyền thành ủy lên tiếng, hội trường chính liền mở cửa cho chúng ta. Hơn nữa cha cô ấy đứng ra, yêu cầu phỏng vấn, nói rõ chuyện con gái mình, phỏng vấn sẽ diễn ra vào tiết mục cuối cùng, ông biểu thị sẽ thanh minh cho mọi người thấy con gái mình có đạo nhạc không.”

Lúc này Tần Tây Trăn đã đi tiễn khách về, Trình Nhiên vội hỏi: “ Tất cả là do cha cô làm sao?”

Tần Tây Trăn đã ở trung tâm bão tố, lúc này rõ ràng đã dần thích ứng với hoàn cảnh, cô gái này đúng là có trái tim lớn, người khác gặp chuyện này có khi hoảng loạn rồi, vậy mà cô vẫn trấn tĩnh được, kể lại chuyện tối qua: “ ... Cha tôi bảo tôi biểu diễn xong liền mang hai chai rượu ra ngoài, không biết đi đầu, khi về cha tôi cũng không nói gì cả, nên tôi cũng không biết.”

Rõ ràng Tần Tây Trăn cũng hoang mang.

“ Đến giờ rồi, đến giờ rồi, mọi người lại đây. “ Ninh Viện vẫy tay gọi mọi người, cả đám lại quây quần bên cái radio cũ:

Là tiết mục của Âm thanh thành thị.

“ Tối ngày hôm nay đài chúng tôi có may mắn mời được một nhân vật lớn, được mệnh danh là người canh giác âm nhạc cổ điển truyền thống nước ta, đại gia âm nhạc số một của vùng tây nam chúng ta. Ông có tác phẩm vang danh khắp giới như Trường nguyệt dạ, Trường An hoa, Không níu giữ được ... Không kể hết, đều là khúc hợp tầu dung hợp cả tỳ bà, dương cầm, đàn tranh. Vâng, tôi đoán quý thính khán giả yêu nhạc đã biết tôi nói tới ai rồi, chính là thầy Tần Khắc Quảng. “ Dẫn chương trình Vương Thế Phong không che giấu được phấn khích:

“ Năm xưa tôi coi thầy Tần là thần tượng của mình, giờ được thầy tham dự tiết mục nhỏ này, là thành tự lớn của tôi. Thầy Tần tham gia tiết mục là có điều muốn nói, trước tiên là chuyện trùng ca khúc ở lễ hội âm nhạc, chắc mọi người đã nghe. Một trong số người tham gia biểu diễn là con gái thầy Tần, về phần con gái thầy ấy có đạo tác phẩm của danh ca Triệu Nhạc không, hi vọng mọi người tối nay hãy kết luận ... Giờ chúng ta xem phản ứng của khán thính giả qua đường dây nóng ... À, chào bạn, bên bạn ồn ào quá, xin hay tắt đài đi ạ.”

“ A lô, các anh vừa nói tới thầy Tần Khắc Quảng à, là tác giả ca khúc chủ đề phim Tây Sở bá vương phải không? Nghe anh nói thì thầy Tần đang ở Sơn Hải à? Thầy ấy có tác phẩm mới sao ?”

Vị khán giả đó nói một tràng dài làm Vương Thế Phong phải ngắt lời mấy lần.

Đường dây nóng đỏ rực rồi, mọi khi Vương Thế Phong là người nói, hôm nay hắn chỉ kịp "xin chào" liền bị khán giả nhấn chìm.

“ Mừng quá, năm nay tôi đã 60 tuổi rồi, giống như bạn nghe nhạc ở trên nói, âm nhạc của thầy Tần chính là tuổi thanh xuân của chúng tôi. Ngày tháng đó âm nhạc của thầy Tần là động lực lực giúp chúng tôi vượt qua gian khổ. Tôi vốn công tác ở cái trạm liên lạc xa tận cao nguyên, chỉ có mười người, khu dân cư gần nhất phải đi bộ mất ba ngày mới tới, vậy mà thầy Tần không ngại lặn lội đường sá xa xôi, tới tiếp tế và biểu diễn cho chúng tôi nghe, khi đó ăn lương khô nghe thầy Tần biểu diễn là thời khắc hạnh phúc nhất đời của tôi ... Thì ra con gái thầy Tần cũng tham gia lễ hội âm nhạc sao, với gia phong của Tần đại sư, làm gì có chuyện cô ấy đi đạo nhạc của người khác, đúng là chuyện hoang đường nhất thiên hạ, cô ấy mà muốn, còn thiếu tác phẩm cho cô ấy dùng sao, lại còn phải đi đạo của ai nữa.”

“ Thầy Tần sẽ phỏng vấn trực tiếp lúc mấy giờ tôi còn bố trí công việc, ái chà tôi phải ghi âm lại mới được, mấy năm rồi thầy Tần quy ẩn thật đáng tiếc ... Nói cho các người biết nếu lừa chúng tôi là không xong đâu, chúng tôi phá cái lều nát của các người đấy.”

Chỉ nghe qua không khó nhận ra, đa phần người gọi tới đều có tuổi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận