Trùng Nhiên

Chương 434: Chính là thằng nhãi đó.

Đương nhiên còn có người không thể nào quên được, hôm đó là trước giờ học chiều ngày thứ ba, Trình Nhiên và mấy người Trương Bình ăn trưa xong chơi bóng ở sân bóng rổi, kết quả là Quách Dật và đám bạn của hắn đi tới, nhìn thấy Trình Nhiên, chẳng biết thì thầm với nhau cái gì mà cả đám cười rộ lên.

Trang thiết bị của Thập Trung rất đầy đủ, đường chạy điền kinh, sân bóng đá, sân bóng rổ, sân cầu lông đều có hết, riêng sân bóng rổ đã có ba cái, hôm ấy buổi trưa nắng ấm áp, mọi người ăn cơm xong ra vận động nhẹ nhàng cho tiêu cơm, đám Quách Dật tới, bước vào sân bọn họ.

Thập Trung có lề lối cực tốt, không có chuyện đánh nhau, kỳ thực là không đánh nhau tới mức bị xử phạt hoặc là bị bắt được thôi, đám học sinh đủ thông minh để biết ra tay làm sao không kinh động tới nhà trường.

Đám người bên kia cố ý vượt qua vạch trung tuyến xâm chiếm sân của bọn họ, Trương Bình đánh bóng thế nào mà trúng Ngô Lỗi, đối phương mắng "mày không có mắt à?" Rồi đẩy ngã Trương Bình.

Chơi bóng rổ phía này có Trình Nhiên, Trương Bình và hai nam sinh cao gầy nữa, đều thuộc loại tính tình hiền lành, cũng không nghĩ nhiều, coi là va chạm nhỏ thôi, nhịn đối phương một chút là xong, Trình Nhiên kéo Trường Bình dậy.

Trương Bình xòe tay ra xem bị rách một ít da, phía Quách Dật có bảy tám đứa, toàn loại cao lớn, hắn nói: “ Xin lỗi, không để ý, chúng ta đi thôi.”

Trình Nhiên hơi cau mày nhìn đám kia, Quách Dật khoác tay Trình Nhiên kéo đi, nói sắp thi cuối kỳ rồi, đừng vướng vào rắc rối nữa, để lại đám người Quách Dật cười hô hố chế nhạo.

“ Ha ha ha, đúng là cái thằng chết nhát.”

Chuyện tưởng thế là xong rồi, Trình Nhiên đi mua ít ô xi già, rửa tay cho Trương Bình rồi băng lại tránh nhiễm trùng.

Thế nào mà chiều lại lan truyền tin, buổi trưa đám người Quách Dật chiếm sân, đám Trình Nhiên không dám đánh một cái rắm nào.

“ Bọn chúng nó quá đáng lắm .” Hách Dịch ở ngoài nghe được vài tin đồn trở về bất bình thay cho Trương Bình và Trình Nhiên:

Kỳ thực hắn còn nghe được vài tin đồn, nhưng ngại không nói ra, tin đồn nói là Trình Nhiên hôm đó bị tát trước cổng trường, ngoài mặt không có biểu hiện gì, kỳ thực là sợ tới đái ra quần. Có đứa thề, lúc đó hắn ở gần, ngửi thấy mùi khai khai. Thế nên trong mắt một số người, ví như đám Quách Dật hôm nay, thành đối tượng dễ bắt nạt.

Chuyện đôi khi là thế đấy, bình thường giả sử va chạm như vậy chẳng tính là cái gì, hai bên bỏ qua thôi, nhưng nếu một bên bị đóng dấu là "thằng hèn", thì bên còn lại sẽ làm tới. Huống hồ một thời vì Trình Nhiên mà Quách Dật với Tần Thiên chia tay, thế nên đám Quách Dật vốn chẳng ưa gì Trình Nhiên cả.

Vào cái thời học sinh vì loại chuyện này mà đánh nhau là hết sức bình thường, thậm chí là nhiều năm sau hồi tưởng lại còn thành hồi ức thanh xuân đáng tự hào. Nếu chưa từng vì một cô gái mà đánh nhau thì còn gì là thằng con trai nữa, quan trọng nhất là còn cho rằng hành động thể hiện sức mạnh nam tính ấy có khi khiến cô gái quay lại với mình.

Không có quá nhiều ác ý trong chuyện này chẳng qua là "hóc môn" quá dư thừa thúc đẩy thôi.

Cùng lúc ấy tình hình ở bên trong trại tạm giam càng lúc càng không ổn, mới vài ngày đầu thì Viên Khuê sống rất tốt, về sau Vương Chí vào nói biến cố của tập đoàn Hâm Long, tình thế thay đổi hẳn.

Mỗi ngày tới giờ ra sân đổi gió phát hiện người bị bắt vào rất nhiều. Trước kia cảnh sát còn hỏi nguyên do bị đưa vào đây, sau đó trêu ghẹo vài câu, hoặc là than vãn loại người gì cũng tống vào nơi này khiến họ tăng thêm gánh nặng, nhưng mà lần này người đưa vào không ngớt, cảnh sát thì càng lúc càng trầm mặc.

Loại trầm mặc này mang tới một áp lực vô hình, giống như sắp có giông tố đang hình thành.

Trong một tiếng đối gió đó, những kẻ bị đưa vào dần tiết lộ tin tức, tình hình liền rõ ràng hơn.

Cảnh sát bắt đầu truy quét tập đoàn Hâm Long cùng với nghi phạm có liên quan tới bang Lôi Vĩ rồi, Lô Hiểu Đông bị lập án khác, dính líu tới vụ án hình sự, cả thế lực ở sào huyệt của Lôi Vĩ tại Tân Huyện cũng bị phá. Những người bị giam ở đây là tội nhẹ, cứ tội nặng hơn thậm chí dính án hình sự thì không đưa tới nơi này, bọn họ thuộc thành phần vì dính tới bang Lôi Vĩ mà bị liên lụy ... Tóm lại theo tình thế đang diễn ra, bang Lôi Vĩ sụp đổ không cách nào cứu vãn rồi.

Bất kể là người trong hay ngoài bang Lôi Vĩ, vì hạng mục công trình hay liên quan tới bạo lực vào đây đều có chung một lời cảm thán, đó là quá nhanh, chớp mắt một cái toàn bộ sụp đổ.

Tình hình có vẻ càng lúc càng tệ hơn với bang Lôi Vĩ, tin đồn nói rằng, Lôi Vĩ đắc tội với nhân vật lớn rồi, cho nên mới bị đả kích nhanh tới chóng mặt như vậy.

Sau đó một tên thuộc "ban bảo an" của Công ty Hâm Long bị đưa vào, lý do là hắn tới nhà một giám đốc nhà máy đập phá đòi nợ, giờ người ta tố cáo. Thậm chí người ta còn dẫn cảnh sát tới công ty chỉ thẳng mặt hắn chứ không phải như trước kia loại này chỉ dám viết đơn tố cáo nặc danh không ai thèm để ý.

Chúng dám “tạo phản” vì nghe tin Lôi Vĩ bị bắt rồi, muốn đánh chó rớt nước.

Hắn than vãn mãi, nói là Lôi Vĩ ngàn vạn lần không nên vì đả kích Phục Long mà dùng quá nhiều thủ đoạn không chính đáng. Vốn mấy năm qua tập đoàn Hâm Long lấy kiến thiết kinh tế làm trọng tâm, ở Thành Đô năm nay còn xác lập thực thể công nghiệp chất lượng giúp xúc tiến kinh tế, tương lai rõ ràng ở phía trước rồi, chính vì quay lại con đường cũ cho nên xảy ra cơ sự này.

Tin tức này lọt vào tai Viên Khuê, hắn nắm ngay được một trọng điểm ... Phục Long.

Gió đột nhiên đổi chiều, chẳng lẽ vì hắn nghe lời một tên đầu mục bang Lôi Vĩ, đi chặn đường thằng nhóc tên Trình Nhiên, cho cha nó một bài học, chẳng lẽ vì cái tát đó mà khiến trời long đất lở thế này?

Hắn không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, liên tục hai ngày, nửa đêm Viên Khuê đột nhiên bị chùm chăn đánh đập, khi hắn la hét gọi quản giáo, đợi quản giáo tới nơi thì cả đám làm ra vẻ vô tội không biết gì hết. Quản giáo chỉ đành dọa vài câu không đau không ngứa rồi đi, chả giải quyết được gì.

Viên Khuê biết mình bị lọt vào tầm ngắm rồi.

Giờ hắn gãy sống mũi, má sưng vù, toàn thân ê ẩm, tối không dám ngủ, lúc đắc thế thì dám vỗ ngực nói dao kề cổ không nhíu mày, nhưng bây giờ đối diện với cú đấm từ trong bóng tối, hắn cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.

Trong lòng Viên Khuê vẫn hoài nghi.

Không thể nào.

Cho đến một ngày cửa phòng giam mở ra, có người gọi hắn ra ngoài, cảnh sát thấy mặt mày hắn bầm dập thì hỏi tượng trưng vài câu, lại nói cảnh sát muốn dùng hắn làm điển hình, tổ chức hoạt động tuyên truyền hối cải trong trại tạm giam. Bảo hắn chuẩn bị đi, viết một bản kiểm điểm, tới khi đó đến Thập Trung đọc trước mặt học sinh, mấy ngày tới đổi phòng giam cho hắn.

Tới Thập Trung đọc kiểm điểm trước mặt học sinh?

Viên Khuê còn choáng, khi đổi phòng giam, một đám người thấy hắn vào đều đứng dậy.

“ Viên ca, anh sao thế?”

“ Bọn em, cũng vào rồi.”

Đều là những thằng lưu manh trong khu vực hắn làm lão đại, khi hắn đánh Trình Nhiên cũng có mặt, vì như tóc dài Cao Khánh nói muốn Trình Nhiên quỳ xuống cởi quần ăn tát, còn có thằng trọc Tôn Phong nói muốn lấy "rượu vàng" trong nhà vệ sinh cho Trình Nhiên uống, cũng có thằng không liên quan, nhưng thằng nào hôm đó lên tiếng đều vào cả rồi.

Thực tế dù sau đó có xe cảnh sát tuần tra, đám lưu manh này vẫn cố ý lang thang trên đường Văn Miếu, thậm chí có tên quang minh chính đại đứng trước cổng trưởng Thập Trung, chúng chẳng làm gì, chỉ đợi Trình Nhiên đi ra để cười đểu.

Giờ tụ tập đông đủ ở đây.

Viên Khuê ngập ngừng một lúc hỏi: “ Bọn mày cũng là điển hình phạm nhân trong trại giam à?”

Cả đám gật đầu.

Đầu óc hắn như lũ phá đê, người kiệt sức dựa vào tường ngồi xuống, toàn thân run lên, chuyện hắn không dám tin giờ không còn gì phải nghi ngờ nữa …

Chính là thằng nhãi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận