Trùng Nhiên

Chương 470: Chúng tôi là xã hội pháp trị.

Tần Tây Trăn kiếm đâu ra thằng ngốc này vậy?

La Lẫm Văn nhìn Tần Tây Trăn, cô khoanh tay trước ngực, chân vắt chéo đầu quay sang bên không nhìn La Lâm Văn, chẳng có ý định cắt ngang lời Trình Nhiên.

“ Chưa hiểu phải không? Cái hành vi xấu của anh, sẽ thành tấm gương xấu cho người khác, anh làm rồi, Tần Tây Trăn hình như chỉ có thể uyển chuyển ứng phó, không làm gì được, vậy kẻ khác sẽ vì thế mà bắt chước theo, được nước lấn tới. Cuối cùng, ở lễ hội hoa đăng, anh cố ý đẩy bạn tôi, còn thiếu một câu xin lỗi. “ Trình Nhiên kết luận: “ Cho nên anh càng phải xin lỗi.”

La Lẫm Văn có vẻ đã xác định Trình Nhiên có vấn đề về đầu óc rồi, gật gù: “ Tóm lại ý cậu là giờ tôi phải xin lỗi.”

“ Không phải bây giờ, mà là tiếp theo, vì hành vi và ngôn luận của anh gây ra ảnh hưởng không tốt tới Tần Tây Trăn, anh phải công khai xin lỗi trên Nhật báo phương đông và Tân báo của Hong Kong.”

Trần Mộc Dịch không còn lời nào để bình luận nữa rồi, Nhật báo phương đông là tờ báo hùng cứ vị trí đứng đầu lượng tiêu thụ ở Hong Kong, mà Tân báo là tờ báo lâu đời, nay thuộc về tập đoàn Anh Hoàng, là báo chí tổng hợp, lượng độc giả trung thành ở Hong Kong rất cao.

Đăng bài xin lỗi hai tờ báo đó khác gì gọi hết người Hong Kong tới rồi xin lỗi.

Tên vệ sĩ mặc vest đứng ở một góc, nhịn cười tới khổ.

“ Mẹ nó, thằng này thần kinh rồi. “ La Lẫm Văn rốt cuộc chửi thành tiếng, rầm một cái đặt mạnh cốc rượu xuống bàn, rượu trong cốc bắn lên như những hạt trân châu, văng tứ tung: “ Các người dẫn một thằng điên tới nói chuyện với tôi à?”

Nhưng người hắn giận là Tần Tây Trăn, vì cô cố tình mang thằng điên tới, chẳng phải muốn chơi đùa với hắn sao?

“ Đừng kích động, tôi nói những lời này là có nguyên nhân đấy, chúng ta xem cái này rồi hẵng nói .” Trình Nhiên cúi người nhấc ba lô để dưới chân lên, kéo khóa lấy ra mấy bức ảnh phóng lớn, thường thì ảnh cỡ năm sáu, còn mấy bức ảnh này cỡ 12, nên Trình Nhiên mới phải đeo cả ba lô theo.

Vừa nhìn thấy bức ảnh, La Lẫm Văn đứng bật dậy, muốn bùng nổ: “ Mày dám giám thị tao !?”

Trần Mộc Dịch cũng chấn kinh, những bức ảnh đó chụp ở hành lang khách sạn, đều có La Lẫm Văn và đám nữ nhân cùng một khung hình, không phải hắn mở cửa tiễn người thì là đứng ở cửa hôn hít, trong đó có hai tấm hắn mặt áo ngủ.

Đây là chuyện mà Trần Mộc Dịch căn bản không thể ngờ sẽ xảy ra ở một cái nơi lạc hậu như vậy.

“ Tam thiếu gia của La gia chạy tới thành phố nhỏ chơi gái, lại còn một lúc hai cô, sở thích thật độc đáo đấy nhỉ. “ Trình Nhiên tặc lưỡi

“ Cậu từ khi nào ?” Trần Mộc Dịch nhìn Tần Tây Trăn, mà Tần Tây Trăn vẻ mặt căm ghét, rõ ràng cũng là lần đầu thấy:

Hắn thấy mặt tối sầm, cảm giác muốn ngất, bảo sao lại giấu mình, vì hắn mà biết sẽ phản đối ngay.

Mấy ngày qua sở dĩ Trình Nhiên bảo Tần Tây Trăn đồng ý gặp mặt, nhưng lại không nói thời gian, để La Lẫm Văn ở lại Sơn Hải thêm vài ngày, loại như hắn chịu ngồi yên chờ đợi mới là lạ, nhất là còn bị Tần Tây Trăn làm ngứa ngáy như thế, nên chuyện hắn gọi gái tới giải tỏa là trong dự liệu thôi ... Tiếp đó chỉ cần ôm cây đợi thỏ.

Người chụp ảnh là nhân viên phòng tuyên truyền của Phục Long, chuyên chụp ảnh làm tuyên truyền, tay nghề chụp ảnh khỏi cần nói, từ góc độ, ánh sáng, nắm bắt thời điểm rất tốt.

Trình Nhiên cầm một bức ảnh lên phe phẩy: “ Bức ảnh này có nhiều câu chuyện thú vị lắm, chúng ta có thể thong thả kể cho người ta nghe, nhiều người thích lắm đây, chủ đề lớn ‘giới thượng lưu Hong Kong sa đọa cỡ nào?’, thu hút khối người.”

La Lẫm Văn rít lên: “ Mày nghĩ bằng vào mấy bức ảnh mà uy hiếp được tao à?”

Trình Nhiên đưa tay ra, áp xuống: “ Ngồi đi, đừng kích động, tôi biết anh có khả năng không sợ, La tam thiếu gia, phong lưu tiêu sái, thay bạn gái như thay áo, mấy cô gái kia, nhìn vóc dáng chắc là thuộc giới người mẫu, chuyện truyền ra có khi trong giang hồ còn tăng thêm danh tiếng cho anh, cùng lắm gửi cho mấy tạp chí thích tin vịt bôi vẽ ra chỉ khiến anh mất chút danh tiếng mà thôi ... Nhưng mà chẳng may anh bị cảnh sát trong nước bắt vì tội mua bán dâm thì sao nhỉ?”

“ Mua bán dâm cái gì, họ đều là bạn gái của tao. “ La Lâm Văn cười khẩy:

Trình Nhiên lấy trong ba lô ra một tấm ảnh nữa, do Cố Tiểu Quân cung cấp, là ảnh một hoạt động truy quét mại dâm, trong ảnh rất nhiều cảnh sát vũ trang cùng đám nam nữ trắng phau phau ôm đầu quỳ xuống đất.

La Lẫm Văn đùng đùng nổi giận: “ Tao không làm chuyện này, mày vu cáo tao.”

“ Đừng có nói bừa, tôi đã vu cáo anh chưa ... Nhưng mà tôi thấy anh hiểu vấn đề rồi nhỉ, đầu tiên là mấy ảnh anh cùng các cô gái kia ôm hôn, sau đó lại thêm ảnh này đặt bên cạnh, thế là đủ cho mọi người phát huy trí tưởng tượng.”

“ Cho dù mày vu cáo tao thì đây chỉ là chuyện nhỏ.”

“ Anh xem đi, chính vì anh không để ý chuyện nhỏ, nó có thể gây ra hiệu ứng như tuyết lở. “ Trình Nhiên khe khẽ lắc đầu, giảng giải :” Tôi biết, nhà anh đang có chút vấn đề, rất nhiều người đang đặt nghi vấn cha anh còn xứng đáng làm chủ tịch tập đoàn không, chẳng qua nhiều cố đông còn đang do dự, ví như lo nếu mà không lật được cha anh, sau đó bị cha anh phản kích lại sẽ càng thảm ... Anh chưa hiểu phải không, cha anh giờ chỉ còn cách tình huống dậu đổ bìm leo một bước thôi, bọn họ chưa có thời cơ leo lên trà đạp, thời cơ ở đâu?”

Tách một cái, Trình Nhiên búng tay: “ Đây là thời cơ, tôi sẽ cung cấp đạn dược cho họ, kéo đổ cha anh, khiến La gia các người phải mất máu lớn.”

Trong phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở mọi người, mấy phút trước Trần Mộc Dịch còn nghĩ Trình Nhiên là thằng điên, giờ hắn vẫn nghĩ thế, nhưng lời thằng điên này nói ra khiến người ta lạnh sống lưng.

Đây mà là một đứa học sinh cao trung à?

Còn La Lẫm Văn cũng hiểu ra, thằng nhóc này không phải đả kích hắn, mà là đả kích La gia sau lưng, La gia đang ở giai đoạn khó khăn, vì La Lẫm Văn hắn xảy ra chuyện ở Sơn Hải, bị truyền thông khui ra, tuyên truyền ầm ĩ, đổ mắm đổ muối vào không biết hậu quả dẫn tới đâu, nhưng chắc chắn khiến La gia hắn càng thêm bị động, cha hắn càng thêm chật vật.

Nếu chẳng may cha hắn mà mất chức chủ tịch tập đoàn, đó sẽ là tai họa.

Đừng nói đó là vấn đề cá nhân của hắn, không liên quan tới cha hắn, anh hắn hay tập đoàn.

Nhưng đó là lúc địa vị anh vững vàng, đây chỉ là chuyện nhỏ, còn khi anh vốn bấp bênh, một cọng rơm có thể đè chết lừa. La Nhạc ông sinh ra thứ con như vậy, có phải là do thiếu quản giáo, hay là gia phong nhà ông có vấn đề, ông tề gia không xong làm sao trị quốc, giáo dục con cái có vấn đề, tức là giá trị quan của ông có vấn đề, bảo sao ông đưa ra quyết sách sai lầm làm tập đoàn tổn thất ... Vậy thì lỗi đúng là do ông rồi còn gì?

Thế thì ông tư cách gì làm chủ tịch tập đoàn nữa.

Nhiều khi con người ta không cần chân tướng, cái họ cần là cái cớ thôi.

La Lẫm Văn không thể không nghĩ tới điều kiện Trình Nhiên đưa ra trước đó, nếu đăng báo xin lỗi Tần Tây Trăn, mặc dù mất hết thể diện, nhưng mà không liên lụy tới cha hắn.

Chỉ là sao La Lẫm Văn cam tâm cho được: “ Tao không xin lỗi, vì đây là vu cáo, mày nghĩ mày bắt chước Trương Tử Cường là có thể tống tiền La gia tao được à?”

“ Trương Tử Cường? Anh nói tên giang hồ xã hội đen bắt cóc con trai Lý Gia Thành, đòi tiền chuộc một tỷ à? Anh nghĩ tôi học hắn? Xem ra anh chưa nghe rõ lời giới thiệu của tôi.” Trình Nhiên đứng dậy: “ Tôi nói cha tôi là Trình Phi Dương, mở công ty tên Phục Long, anh đi nghe ngóng xung quanh xem, đó là công ty thế nào, cha tôi là ai? Nội địa chúng tôi là xã hội pháp trị.”

“ Loại như Trương Tử Cường dám tới nội địa, một năm xử bắn trăm lần không chê nhiều đâu. Cha tôi cũng vừa tống một thằng cỡ Trương Tử Cường vào trong đó đấy, hắn ăn đạn là cái chắc rồi, giúp anh một chút, đi nghe ngóng xem Lôi Vĩ là ai.”

“ Tôi muốn anh đăng báo xin lỗi, anh không xin lỗi, tôi lột da La gia, chuyện đơn giản vậy thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận