Trùng Nhiên

Chương 233: Lạc nhật viên. (1)

Sáng hôm đó khi Trình Nhiên nhận được điện thoại của Tần Tây Trăn thì nghe nói cô đang dùng điện thoại công cộng ở đường Hoàn Hồ, hỏi y có rảnh không tới đi dạo một chút.

Từ ngữ khí không nghe ra bất kỳ điều gì, rất bình tĩnh, Trình Nhiên lại cứ có linh cảm không lành, nhìn đồng hồ, sắp tới giờ cơm trưa rồi, y cũng đói rồi, y mà đói là rất vô dụng, hỏi thăm dò: “ Khi nào cô từ bên hồ về thành phố, hay chúng ta hẹn nhau chỗ nào trong thành phố nhé?”

“ Bây giờ tôi đang đứng ở bên hồ, nếu mà cậu không tới thì sau này không gặp được tôi nữa đâu.” Tần Tây Trăn ở bên kia nói xong cúp máy luôn:

Trình Nhiên nhận ra ngay là có chuyện rồi, vội vàng lục tủ lấy ít bánh khô, nói nói mẹ hôm nay không ăn trưa ở nhà sau đó bắt xe buýt tới đường Hoàn Hồ. Trên xe vừa ăn tạm ít bánh vừa lo lắng, nhưng mà không có manh mối gì cả nên có nghĩ cũng bằng thừa chỉ thêm sốt ruột.

Xe đi mất 25 phút ra tới ngoại ô phía nam thành phố, Trình Nhiên cảm tưởng đi mất cả ngày. Xuống xe một cái là vội vàng chạy quanh hồ tìm kiếm, nhãi mãi không thấy cô gái ngốc nghếch đó đâu, càng chạy càng lo.

Cũng may, đến khi Trình Nhiên đang định báo cảnh sát, thấy Tần Tây Trăn đứng bên cổng trường thủy lợi.

Ở cổng trường có một cái căng tin có điện thoại công cộng, vì bị tán cây rậm rạp che khuất đâm ra khó nhận ra. Tần Tây Trăn cầm một cái kẹo que, mặc áo khoác caro, quần jean giày boot cổ ngắn, tay đút trong túi, thanh xuân tươi trẻ, như nữ sinh đại học, nhìn thấy Trình Nhiên lấy ra cái kẹo mút nữa: “ Hi, em có ăn không?”

Trình Nhiên vừa mới chạy nước rút tới năm sáu trăm mét liền, đầu lấm tấm mồ hôi, thậm chí còn nghĩ tới trường hợp xấu nhất, y lo sợ thế nào, khó nói được. Giờ nhìn chằm chằm cô gái mặt mày hí hửng này, không khỏi có chút nổi nóng, giọng lớn lên: “ Cô biết em bỏ cả ăn trưa, vội vội vàng vàng đi mười mấy ki lô mét tới đây không?”

“ Úi, giận rồi à, đừng giận, đừng giận, nào, để chị xoa đầu một cái. “ Tần Tây Trăn có chút cảm động, tuy lúc nào chỉ coi y như đứa em trai, nhưng dáng vẻ này thực sự khiến cô thoáng rung động, đưa tay xoa rối mái tóc Trình Nhiên, ánh mắt trìu mến:

Trình Nhiên không thèm nói thêm một câu, đi ra ngoài đường chính, vẫy tay: “ Taxi ...”

“ Được rồi, được rồi, để tôi nói, thật là, sao mà nóng tính thế, chẳng vui chút nào. “ Tần Tây Trăn náo phải cô gái vô tâm thích trêu đùa người ta, mà vì chuyện này khó nói. Vội chạy tới kéo tây Trình Nhiên, đi bộ trên con đường dưới bờ đê, ngập ngừng một hồi lên đem đầu đuôi câu chuyện kể ra một lượt:

Đây cũng là điều khiến Trình Nhiên thầm lo cho Tần Tây Trăn thời gian qua, cau mày: “ Nói vậy là đối phương định dùng quy tắc ngầm với cô rồi?”

Tần Tây Trăn khẽ thở dài buồn bã: “ Tôi nói với em những chuyện này làm gì chứ, kỳ thực xã hội này không phải là toàn những chuyện đó, còn có rất nhiều phương diện tốt, em đừng suy nghĩ tiêu cực.”

Lời này Tây Tây Trăn lấy thân phận giáo viên ra nói, còn lúc nãy gọi điện cho Trình Nhiên vì coi y như người bạn chia sẻ, thi thoảng nổi hứng lên thì tự nhận mình là chị, quan hệ hai người rất phức tạp.

Xảy ra chuyện như thế, lòng Tần Tây Trăn rối bời, tất nhiên không thể nói với cha mẹ khiến họ thêm lo lắng, vậy thì nói với ai được? Mấy chị em đang ở xa à? Tần Tây Trăn không định nói với họ mình đã từ chức theo đuổi đam mê, vì nói được mà không làm được rất tổn thương tự tôn. Từ bất kể phương diện nào mà nói, trong mấy chị em cùng phòng kí túc xá năm xưa, cô là người sống ung dung thong thả nhất, đi học không bỏ tiết nào, mỗi ngày rời phòng không mang theo sách thì cũng là đi lấy cơm. Cuộc sống quy luật, không có chuyện giống nữ sinh trong học viện đi chơi high cả đêm bên ngoài không về, quần áo chăn màn luôn chăm chỉ giặt nhất.

Bất tri bất giác ảnh hưởng tới cả chị em trong phòng, mọi người còn hô hào "học theo Tần Tây Trăn!".

Thế nên cô hi vọng sau nhiều năm gặp lại, cô vẫn ung dung như cũ, chứ không phải là ở tình cảnh thảm hại như thế.

Vòng tròn giao du của Tần Tây Trăn rất nhỏ, tính đi tính lại chỉ có thằng nhóc Trình Nhiên đó thôi.

“ Muộn rồi, cô đã gợi mở cho em về cuộc đời này, sau này em nhất định sẽ học cho thật giỏi, rồi ra ngoài làm quan lớn, tha hồ dùng quy tắc ngầm ... Á .á .á ...”

Thế là cả cánh tay Trình Nhiên chuyển sang màu tím.

Trình Nhiên vừa xoay tay vừa xuýt xoa: “ Em mới chỉ nói thôi mà cô đã ra tay nhanh như thế ... Em đã làm cái gì đâu.”

Tần Tây Trăn nheo mắt lại, giọng ngọt tới phát sợ:” Vậy em còn muốn làm gì nữa, nói ra xem nào? Có phải còn muốn dùng quy tắc ngầm với tôi không?”

Trình Nhiên bị nhéo cho tay vừa đau vừa tê, có chút ấm ức, ánh mắt trở nên xuồng xã hơn, nhìn Tần Tây Trăn từ trên xuống dưới mang tính báo thù, nhưng mà nhận thấy khóe mắt cô tựa cười tựa không nhìn mình, cảm thấy vẫn nên giữ mạng thì hơn.

Mặt trời chiếu lên hai người, cái thành phố yên bình này sắp trở nên náo động, lễ hội âm nhạc đã thu hút vô số ánh mắt chiếu vào nơi này, đủ thứ long xà hỗn tạp, yêu ma quỷ quái sẽ tới đây, không biết nơi này sẽ biến thành bộ dạng gì.

Trình Nhiên không đùa nữa: “ Vậy khi đó cô trả lời Nhạc Bình Hồng thế nào?”

“ Trước kia tôi rất kính trọng ông ta, nhưng ông ta hoàn toàn thành thuyết khách cho Uông Trung Hoa rồi, nói rằng ông ta cũng khó xử lắm, nhưng trên đời này có gì miễn phí chứ, đúng không? Có hi sinh mới có thu hoạch. Dung mạo xinh đẹp và thân thể trẻ trung này chính là vốn liếng của tôi, Uông Trung Hoa kỳ thực thật lòng thích tôi, tương lai sẽ không bạc đãi tôi ... Ông ấy nói với tôi như vậy đấy, vẫn cái bộ dạng hiền từ ôn hòa nói mấy lời đấy. Kỳ thực ông ấy cũng đúng là suy nghĩ cho tôi, nhưng từ góc độ lợi ích cực đoan, cho rằng hi sinh của tôi không đáng kể. Theo Uông Trung Hoa có thể quen được thượng tầng của các công ty giải trí lớn, có cơ hội tiếp xúc với người làm âm nhạc chuyên nghiệp, riêng một bước này thôi đã hơn người ta phấn đấu chục năm ... Tóm lại, chỉ cần hi sinh thân thể này của tôi, thu hoạch sẽ vượt xa dự đoán.” Tần Tây Trăn chua chát: “ Nhưng ông ấy vứt bỏ thứ quan trọng nhất, có lẽ phải như ông ta mới có thể sống thư thái trong cái vòng tròn này.”

Trình Nhiên không nói gì, y vẫn đợi câu trả lời của Tần Tây Trăn.

Im lặng một lúc, hai người tiếp tục đi trên con đường rợp bóng cây bên hồ, Tần Tây Trăn nghiến răng: “ Tôi nói với ông ấy, tối nay tôi có buổi tụ hội, 12 giờ sẽ đi, tránh tai mắt người khác, 2 giờ đêm tôi sẽ tới gặp Uông Trung Hoa, cho ông ta đợi dài cổ luôn.”

Trình Nhiên tuy đoán được tám phấn Tần Tây Trăn không làm thế, nghe cô trả lời xong thực sự thở phào: “ Cô làm thế đắc tội thảm với người ta rồi.”

Nghĩ tới cảnh Uông Trung Hoa hưng phấn đợi tới 2 giờ sáng, kết quả đợi mãi không thấy đâu, mới biết mình bị lừa, không biết ông ta nổi điên cỡ nào. Mặc dù làm thế trẻ con, nhưng cũng hợp khẩu vị của Trình Nhiên.

“ Thật tiếc, tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, kết quả khi nghĩ thành công đã ở trước mắt thì mọi thứ tan vỡ như bong bóng.” Tần Tây Trăn mở túi ra, lấy cuốn sổ tay bìa da, cô mở ra đọc, mũi xịt một cái, dùng ngón trỏ lau khóe mắt, giơ lên như định ném xuống hồ nước:

“ Cho em xem nào. “ Trình Nhiên lần đầu tới văn phòng Tần Tây Trăn đã nhìn thấy cuốn sổ này rồi, thi thoảng thấy cô hí hoáy viết vào đó:

“ Chẳng còn nghĩa lý gì. “ Tần Tây Trăn ánh mắt bần thần đưa cho Trình Nhiên:

Trình Nhiên mở trang đầu ra, ngày tháng là từ tháng tháng 2 năm 1996, khoản chi tiêu đầu tiên, tắm nước nóng 0.6 đồng, ăn trưa 5 đồng, băng vệ sinh 5 đồng. Tối ăn táo giảm béo 0.3 đồng. Tiền sinh hoạt tiết kiệm được 3.1 đồng.

Mỗi ngày đều như thế, tiết kiệm tới từng hào một 3.1 đồng, 7.4 đồng, 9 đồng, 8.3 đồng, 4 đồng ... Từng khoản ghi rõ ràng, tới nay đã là hơn 2 năm rồi.

Trình Nhiên không khỏi nghĩ tới cảnh Tần Tây Trăn đứng ngoài tiệm nhạc khí hồi lâu không đi, nhớ mỗi lần mời ban nhạc uống nước ngọt, ai cũng có chỉ bản thân cô là uống nước lọc.

Tiền được cô ấy tích góp từng chút như thế, tuy đều là số tiền cực nhỏ, nhưng giống như chim én cần mẫn tha từng cọng rơm xây lên đường tới mộng tưởng của mình.

Thế nhưng hiện thực là vậy đấy, cho dù anh có dốc hết sức hét lên mình đã cố gắng rồi, nó vẫn vùi dập một cách vô tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận