Trùng Nhiên

Chương 398: Em không viết đâu.

Có lẽ không cần nói nhiều về buổi diễn giảng ngày hôm đó nữa, trong lúc tất cả giành tiếng vỗ tay cho Trình Nhiên, Tôn Tiêu muốn phản bác đều bị tiếng la hét át đi. Ông ta tức tối ném micro rời sân khẩu bỏ đi một mạch, lãnh đạo trường vội vã đuổi theo muốn mời vào phòng hiệu trưởng, lát sau nhất định bắt hai đứa học sinh kia tới xin lỗi, Tôn Tiêu không chịu, trước khi lên xe còn bỏ lại lời hăm dọa, sẽ khiến hai đứa học sinh kia phải trả giá vì hành động láo xược của mình.

Nhưng ngay ngày hôm sau báo Đô thị Thành Đô cho đăng nội dung liên quan tới buổi diễn giảng của Tôn Tiêu ở Thập Trung, tiêu đề là "Con cái chúng ta có thực sự kém cỏi như vậy không, sự thực về cuộc so tài ở trại hè".

Phóng viên dưới góc độ khách quan ghi lại buổi diễn giảng của Tôn Tiêu, lời chất vấn của Khương Hồng Thược và phản bác của Trình Nhiên. Đương nhiên phía nhà trường giao thiệp, để tránh ảnh hưởng tới cuộc sống học tập của học sinh, nên chỉ dùng "hai bạn học nam nữ của Thập Trung" để thay thế.

Bài báo vừa được đăng lên, trong ngày hôm đó, bất kể là văn phòng cơ quan chính phủ, đơn vị sự nghiệp, hay một số gia đình, đều khơi lên làn sóng lớn. Tứ Xuyên và các nơi khác trong cả nước kỳ thực giống nhau, cảm thấy con mình là "thế hệ sụp đổ", bây giờ nổ ra màn tranh cãi như vậy ở Thập Trung, không khác gì quả tạc đạn.

Bài báo thanh minh của Báo Thanh nhiên Trung Quốc vào năm 1994 nhanh chóng được rất nhiều người tìm ra, thành luận chứng chứng minh Tôn Tiêu bịa đặt nói quá sự thực.

Đám trẻ con sống dưới bóng ma của Tôn Tiêu vùng dậy, bài báo này được chúng cực kỳ nhiệt tình truyền bá đi khắp nơi, khiến phạm vi nghị luận ngày một mở rộng. Sau đó Báo giáo dục Trung Quốc đăng bài viết của Tôn Tiêu, tự thanh minh kêu oan cho bản thân.

Tôn Tiêu vẫn dùng thủ đoạn cũ để thanh minh, ví dụ lẫn lộn kiến thức hành quân, ví như thừa nhận khi đó viết về cô gái kia có hơi quá lời, với mục đích tạo điểm nhấn cho luận điểm của mình, cả bài viết tránh nặng tìm nhẹ. Đồng thời lấy ra bài báo khác trên Báo giáo dục Trung Quốc, nói trẻ con Trung Nhật mỗi bên đều có sở trường, nhưng trẻ con Nhật Bản có ý thức hoàn cảnh và tu dưỡng tốt hơn làm cớ cho mình.

Kỳ thực ông ta vẫn cứ quanh có dối trá, nói không phải trẻ con Trung Quốc tố chất kém hơn, mà là ở nơi có điều kiện kinh tế tốt hơn thì ở phương diện này tất nhiên làm tốt hơn. Bất hạnh là sự lạc hậu của Trung Quốc khi đó chính là tội lỗi lớn nhất.

Chuyện đã không còn là chuyện hai đứa học sinh tức giận đứng về phía đối lập với Tôn Tiêu nữa, đã thành mặt trận báo chí trong nước, thậm chí quan niệm giáo dục giao phong.

Bị cuốn vào sóng gió bất ngờ này có Nhật báo Nhân Dân, báo tối Quảng Châu, thậm chí cả tạp chí Độc giả luôn đứng đầu lượng tiêu thụ cả nước cùng hệ thống giáo dục khắp nơi.

Nhưng cũng có một số tờ báo không quan tâm tới mấy chuyện tầm cao đó, bọn họ đơn giản vì thu hút công chúng mà làm báo, cho nên như cá mập ngửi thấy mùi máu, đem từng chữ trong cuốn sách của Tôn Tiêu ra phân tích. Kết quả trên đời này làm gì có thứ gì soi trên kính hiển vi mà không ra sai sót chứ? Bởi thế từng lời từng chữ của Tôn Tiêu đều thành có vấn đề, không khác gì bị gắn mác lừa đảo.

Chiến hỏa ngày một lan rộng, các phía ngôn luận không ngừng, có giáo sư đại học trứ danh làm thơ chế nhạo Tôn Tiêu " Ngàn vạn câu chữ chẳng được một lời thật, sương sau mưa sao che phủ được mẫu đơn."

Có hai luồn dư luận rõ ràng, đã là bài viết bịa đặt, vậy kết luận chẳng có ý nghĩa gì. Cũng có người thấy dù nội dung không thật, nhưng giúp cảnh tỉnh, tìm kiếm phương pháp thay đổi giáo dục, cũng mang ý nghĩa tích cực, đó chỉ là thủ pháp viết văn.

Ủy ban giáo dục quốc gia vừa mới đổi tên thành bộ giáo dục tiến hành điều tra nội bộ, báo cáo này đưa lên quốc vụ viện và chính hiệp, cuối cùng đưa ra kết luận là: “Bài báo về trại hè phải thay đổi câu chữ, nhưng cũng cần thảo luận thay đổi giáo dục."

Coi như xác định tính chất vụ việc, cơn bão tố dư luận học sinh chất vấn Tôn Tiêu từ đó lắng xuống.

Nhưng thảo luận tranh luận ở mức độ thấp hơn chưa kết thúc, hơn nữa ở tương lai xa hơn vẫn còn ảnh hưởng lâu dài.

Cho dù một số người thay đổi quan niệm, không còn quá khắc nghiệt với con cái nữa, nhưng tổn thương đã gây ra, quan niệm tâm căn cố đế "thế hệ sụp đổ" cuối cùng cũng không giải thoát được khỏi sự kiện này. Vẫn có những người lấy bài báo đó để xỉ nhục cả một thế hệ 8X, vẫn có bài báo gọi họ là "tiểu công chúa, tiểu hoàng đế", lấy đủ loại chứng cứ để so sánh, bóp méo sự thực hạ thấp trẻ con trong nước.

Cũng giống như bài báo thanh minh của Báo thanh niên Trung Quốc cho đăng từ lâu vậy, người ta không muốn tin vào điều họ không thích, càng cho rằng báo chí chính thống được chỉ đạo, vùi dập người nói lên sự thực.

Nhưng thời gian rồi sẽ chứng minh.

Những đứa bé thế hệ 8x sinh ra vào thời kỳ quốc gia khó khăn phải ăn thực phẩm bẩn, sữa kém chất lượng lớn lên, phải phân thắng bại với trẻ con quốc gia phát triển khắp thế giới khi internet đã biến thế giới thành tinh cầu nhỏ bé. Cái thế hệ công tác mấy chục năm không mua nổi nhà không dám kết hôn, thế hệ vì mộng tưởng phải chui rúc trong căn phòng trọ cho thuê chật hẹp ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến, vậy mà vẫn phải chịu sự chỉ trích của đám người "đạo đức" này.

Bọn họ lòng vẫn còn mộng tưởng, không oán trời không trách đất, dù cuộc sống khó khăn, tiền đồ không rõ, bọn họ vẫn cắn răng gánh vác.

Bọn họ trong tương lai sẽ thành lực lượng trung kiên trong các lĩnh vực thương nghiệp, học thuật, thể dục, khoa kỹ, nỗ lực cuộc sống tốt hơn.

Lau nước mắt tiến lên, tạo dựng nền móng huy hoàng cho thế hệ sau.

Quay trở lại với Thập Trung ngày hôm đó, cả trường muốn nổ tung, Tôn Tiêu bỏ đi còn để lại lời hăm dọa, lãnh đạo trường gọi Trình Nhiên và Khương Hồng Thược tiến hành trò chuyện nghiêm túc. Trong cuộc trò chuyện này, trường học tiết lộ, Tôn Tiêu vốn có thể truy cứu trách nhiệm pháp luật của Trình Nhiên và người giám hộ, nhưng ông ta rộng lượng giới hạn ở phạm vi thảo luận giáo dục, khoan dung với học sinh.

Đối với giọng điệu này, Trình Nhiên nghe tai nọ cho ra tai kia, chẳng qua dư luận bất lợi, nếu như ông ta kiện Trình Nhiên, vậy thì chuyện này sẽ ảnh hưởng càng lớn, trong khi ông ta chi mong chuyện lớn hỏa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất còn không được nữa là.

Kỳ thực sự kiện này nếu không phải vì năm 1994 có bài báo thanh minh đi trước, một số báo chí khác mượn đó mà gây khó dễ thì cũng không có cuộc luận chiến này. Bản thân Trình Nhiên và Khương Hồng Thược chỉ là học sinh, tiếng nói nhỏ bé, dù nói đúng chăng nữa cũng chẳng ích gì, cùng lắm ảnh hưởng ở phạm vi Thập Trung Trung thôi. Nói không chừng vì thân phận và danh vọng của Tôn Tiêu, còn phải tới xin lỗi.

Chứ còn không ờ, hiệu trưởng Vương Hiến, sau một hồi nói chuyện với Trình Nhiên còn cau mày: “ Dù sao hôm đó em thực sự chửi mắng ông ấy, ngôn từ không được hay lắm, em viết kiểm điểm đưa cho chủ nhiệm Tôn là được, chúng tôi không bắt em đọc đâu.”

“ Em không viết đâu.” Trình Nhiên chỉ lắc đầu nói một câu như vậy, nếu bản kiểm điểm này bị Tôn Tiêu công bố, mọi lời nói của y thành vô nghĩa, đánh mất dư luận đang đứng về phía mình:

Đó gần như là thứ duy nhất có thể bảo vệ y bây giờ.

Cả đám lãnh đạo Thập Trung đưa mặt nhìn nhau, nói thật chứ, đừng nói là người trực tiếp nghe những ngôn luận đó của Trình Nhiên, mà cả những người nghe thuật lại còn hết hồn, đứa học sinh này có chứa mãnh hổ trong tim ... Dù sao không đơn giản, cần quan sát kỹ.

Vương Hiến vuốt tóc liên hồi, cuối cùng xua tay: “ Vậy em về trước đi, kết quả xử lý của trường học sẽ công bố sau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận