Trùng Nhiên

Chương 125: Cuộc sống cao trung. (2)

Đang chơi bóng rổ là lớp số 6 và số 7, cũng là hai lớp có trình độ bóng rổ rất cao, vì thế trận đầu này thu hút cả học sinh mang hộp cơm ra, vừa xem vừa ăn. Dương Hạ, Diêu Bối Bối, Liễu Anh cũng cầm hộp cơm đứng xem, thấy bóng bắn về phía Trình Nhiên, Du Hiểu, muốn kêu không kịp nữa.

Trình Nhiên phải chuyển quả bóng sang tay khác, vẫy vẫy cái tay đau rát: “ Thằng khỉ, mày đỡ được sao không đỡ, định hại tao à?”

“ Đau tay lắm phải không? “ Du Hiểu nhe răng cười đểu, giơ chân lên, ý nói tao là cầu thủ bóng đá, không chơi ngón này:

Ở trong sân bóng, Tồng Thời Thu mặc đồng phục bóng rổ, giơ cao tay lên vẫy: “ Ê! ... Chỗ này.”

Trình Nhiên vẫy tay đáp lại, sau đó hơi hạ mình xuống, hai tay giơ bóng lên trên đầu.

Đây là động tác ném rổ mà.

Du Hiểu cười hô hố: “ Mày ném vào mới lạ, thôi đừng bày trò khỉ nữa, ném trả tụi nó đi ...”

Trình Nhiên nhảy lên, đạt độ cao lớn nhất, tay trái nâng nhẹ quả bóng, tay phải không dùng lực cả tay mà chỉ dùng lực cổ tay đẩy bóng bay đi.

Mọi người bất giác nhìn theo quả bóng bay trên cao, sau đó hướng về phía rổ rơi xuống.

Bốp! Không vào, bóng chạm vào vành rổ.

Nam sinh đang chơi bóng đưa tay ra hứng bóng rơi xuống thì quả bóng nảy lên đập vào bảng, sau đó thụp một phát xuyên qua rổ.

“ Vào rồi. “ Đám đông reo lên, không cần biết là thực lực hay là do ăn may, bóng vào rồi, một cú ném rổ rất đẹp:

“ Ném bóng từ quá nửa sân mà vào được , lợi hại thật đấy.”

Mấy nam sinh chơi bóng cũng giơ ngón cái: “ Kinh đấy.”

Trình Nhiên vỗ vỗ vai Du Hiểu đang thộn mặt, sau đó mỉm cười tiếp tục bước đi, không để ý tới tiếng hò reo sau lưng, rất có phong phạm cao thủ.

Du Hiểu chướng mắt lắm, hắn lạ quái gì Trình Nhiên chứ, trong khu tập thể có cái giỏ bóng rổ, hai thằng mùa hè vừa rồi thi thoảng cũng chơi với nhau, trình độ Trình Nhiên thế nào hắn biết thừa, chỉ tay đuổi theo: “ Thằng ăn may kia, mày vênh váo gì hả, lát về tao chơi một chọi một với mày, thua bao một bữa thịt nướng ... Ê, dám chơi không mày?”

Tần Tây Trăn và giáo viên ngữ văn Lương Văn Dịch đang ngồi ở thao trường vừa nói chuyện vừa xem học sinh chơi bóng rổ, cũng chứng kiến màn ném rổ tuyệt đẹp kia của Trình Nhiên.

Du Hiểu hiển nhiên là bị phong thái cao thủ rởm Trình Nhiên làm bực mình, không ngờ chạy vào sân mượn bóng, sau đó ấn vào tay Trình Nhiên, bắt y phải ném tiếp.

Tần Tân Trăn tay chống cằm cười khúc khích. Trước kia khi còn đi học, cô cũng gặp nhiều chuyện này, có nam sinh đang đá bóng hoặc chơi bóng rổ, nhìn thấy cô ôm sách đi qua, hoặc đột nhiên chơi rất tích cực, hoặc đột nhiên la hét gây ra động tĩnh lớn. Khi ấy cô không hiểu tâm tư vụng về đó của đám nam sinh, cho rằng bọn con trai thật ấu trĩ.

Bây giờ thấy thật thú vị.

Đằng xa, Trình Nhiên phải đầu hàng dưới sự ép buộc của Du Hiểu, ném bóng lần nữa, bóng đập vào vành rổ bắn ra.

Không vào rồi, nhiều người ồ lên tiếc nuối, có điều rất bình thường mà, ném bóng ngoài sân cần vận may rất lớn mới vào được.

“ Đám học sinh này còn kém xa chúng tôi năm xưa, khi đó tôi mà muốn cho bóng vào rổ thì đừng mong ai ngăn được ... Đợi khi nào trường tổ chức đấu bóng rổ cho viên chức, tôi thể hiện một chút. “ Lương Văn Dịch tặc lưỡi lắc đầu, sau đó quay lại chủ đề bỏ dở: “ Tôi rất thích âm nhạc, năm xưa học nhầm khoa văn học, nếu có cơ hội tôi hi vọng được cô Tiểu Tần chỉ bảo nhiều hơn ... Coi như tìm lại yêu thích cũ.”

Đã hết giờ học Tần Tây Trăn thay trang phục ở nhà, cô có gian túc xá trong trường, tóc cột đuôi ngựa, vài sợi tóc theo gió lồng lộng ngoài sân, thanh lịch tươi trẻ: “ Tôi không dám chỉ bảo, quan trọng là anh đi tìm lại thứ mình thích, nhạc lý chuyên nghiệp, nói cho cùng nếu như là sở thích thì đừng nên tìm hiểu quá kỹ, nếu không sẽ mất đi sự thuần túy.”

Lương Văn Dịch làm vẻ mặt xúc động: “ Nói hay lắm, người học nghệ thuật có khác, cô đưa nghệ thuật vào tim rồi.”

“ Thầy Lương, tôi còn có chút việc ... “ Tần Tây Trăn chỉ muốn yên tĩnh ngồi xem trận bóng rổ ôn lại chuyện cũ, nhưng mà Lương Văn Dịch cứ làm phiền cô, đành kiếm cớ:

“ Cô gọi tôi là Văn Dịch cũng được, à phải, cô Tiểu Tần, mai chúng ta cùng ăn cơm nhé.”

“ Mai tôi không ăn cơm ở trường, cám ơn thầy Lương, tôi đi trước đây.”

Tần Tây Trăn đi rồi, Lương Văn Dịch mỉm cười với Vương Văn Đông cách đó không xa, trên sân bóng giáo viên thể dục Trác Lập Quân cũng thi thoảng nhìn về phía này nãy giờ. Những giáo viên trẻ còn độc thân trong trường đa phần rất thích Tần Tây Trăn, nhiều người phát động tấn công rồi, Lương Văn Dịch là một trong số đó.

Nhưng mà đây là pháo đài không dễ công phá.

“ Vậy mới thú vị chứ.”

Lương Văn Dịch nhìn theo bóng lưng yêu điệu của Tần Tây Trăn, lòng sinh khao khát mãnh liệt "quân tử hảo cầu".

Hết giờ tụ học hôm nay, đường phố lên đèn, trên con đường chính rời Nhất Trung, học sinh nô đùa vui vẻ, đại bộ phận đi qua ngõ cổ, sau đó lên xe buýt , đi tới các nơi trong thành phố.

Ba cô gái Dương Hạ, Diêu Bối Bối, Liễu Anh vốn từ nhỏ đã chơi thân với nhau, giờ lại còn học cùng lớp, nên càng như hình với bóng, mỗi người lại mang một nét đẹp khác nhau, thực sự đi tới đâu cũng gây chú ý.

Bởi thế khi cả bên vừa bước chân vào xe buýt liền khiến một số nam sinh quay đầu nhìn, trên tuyến xe này có cả học sinh của Nhị Trung, thường xuyên nhìn thấy nhóm Dương Hạ, không khỏi cảm khái, Nhất Trung quả nhiên mỹ nữ như mây.

Câu này thực sự là lưu truyền lâu rồi, một mặt là nhân số chiêu sinh của Nhất Trung nhiều nhất thành phố, nhiều người thì tất nhiên là số lượng mỹ nữ cũng nhiều.

Hai là rất nhiều học sinh ở Nhất Trung gia cảnh tốt, người có bối cảnh cũng đưa con cái vào đây, nhà có điều kiện thì tất nhiên ăn mặc trang điểm cũng hơn người, Nhất Trung lại không bắt mặc đồng phục, chỉ cần quần áo đừng có quá mức thì giáo viên không can thiệp.

Ba cô gái đã chuyển sang trang phục mùa thu, Liễu Anh là áo khác đen cổ lông cầu kỳ, Diêu Bối Bối gần đây béo lên, mặc áo len mỏng ôm lấy thân thể đã dần đường cong hấp dẫn của thiếu nữ, còn Dương Hạ vẫn bộ áo thể thao trắng xanh đơn giản, thanh tân động lòng người.

Tống Thời Thu và đồng đội trong đội bóng rổ đứng ở trạm xa bus, nhìn qua cửa kính thấy Dương Hạ, liền đưa tay lên vẫy, cười khoe hàm răng trắng hoa mắt.

Đám bạn bên cạnh huýt sáo ầm ĩ trêu chọc.

Ở trên xe buýt , ánh mắt Dương Hạ chỉ chạm vào ánh mắt Tống Thời Thu một chút rồi tách ra, quay đầu sang chỗ khác.

Cửa xe đóng lại, sau đó chiếc xe buýt cũ khởi động ầm ầm, Liễu Anh không che giấu được ghen tỵ: “ Dương Hạ, xem ra Tống Thời Thu thực sự chú ý tới bạn đấy.”

“ Đừng nói linh tinh. “ Dương Hạ khẽ lắc đầu, một cô gái được người khác thích, lại còn là nam sinh điển trai, sao không vui vẻ, nhưng chỉ đơn giản thế thôi, cô không thích Tống Thời Thu càng không thích nói chủ đề này:

“ Vậy sao bạn còn đi xem cậu ấy chơi bóng? “ Liễu Anh mặc dù chưa thể nói là thích, nhưng mà cũng có thiện cảm với Tống Thời Thu:

“ Mình chỉ thích đi xem bóng rổ thôi, không phải đi xem cậu ấy chơi bóng, nếu như thế khiến cậu ấy hiểu lầm, vậy thì từ ngày mai trở đi, mình sẽ không đi nữa.”

Dương Hạ trả lời rất nghiêm túc. Ở tiết thể dục, nhờ chiều cao lý tưởng 1 mét 68, cô cũng tham gia vào đội bóng chuyền nữ, hơn nữa xưa nay thích xem bóng rổ, khi cô mặc đồ thể thao ôm sát người, cả nữ sinh trong lớp đều thích sờ eo cô, nói cô có đường cong đẹp, họ rất hâm mộ. Dương Hạ tự tin vào vóc dáng của mình cũng là nhờ cô yêu thích vận động.

“ Không cần, bạn thích bóng rổ thì cứ đi, Tống Thời Thu chơi bóng rổ rất hay mà, không thích bạn ấy thì làm bạn bình thường ... “ Diêu Bối Bối luôn có sao nói vậy:

Dương Hạ gật đầu, đúng là không cần làm nghiêm trọng lên, lớp Tống Thời Thu đúng là có trình độ bóng rổ rất cao, theo cô thấy dù đấu với đội năm thứ hai thứ ba cũng không kém, cho nên cuộc thi đấu hôm nay mới được reo hò không ngừng.

“ Dương Hạ này, rốt cuộc Trình Nhiên có biết chơi bóng rổ không, lúc cậu ấy ném bóng ngoài sân, mình thấy tư thế cũng rất chuẩn. “ Liễu Anh thắc mắc:

“ Phải nói có môn nào cậu ấy không biết không mới đúng, sở thích của cậu ấy vốn rộng mà. “ Dương Hạ nghĩ chút rồi trả lời:” Nhưng mà ném rổ được như vậy là nhờ vận may thôi, muốn xem tỉ lệ ném rổ chính xác của một người thế nào thì phải ở trong vòng tròn ba điểm mới tính. Còn ném rổ ngoài vòng, thành phần may mắn luôn chiếm tỉ lệ lớn nhất, dù là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng vậy.”

“ Mình thấy Trình Nhiên chơi bóng rổ rồi, lớp mình cùng tiết thể dục với lớp Dương Hạ, Trình Nhiên mà. Thi thoảng đội bóng rổ thiếu người cũng gọi cậu ấy vào, vị trí của cậu ấy là hậu vệ, cậu ấy giỏi chặn người lắm, bị cậu ấy kèm rất khó thoát, có thể tính là cao thủ đấy. “Diêu Bối Bối chợt đổi đề tài: “ Này mọi người nói xem, rốt cuộc Trình Nhiên làm sao vậy, rất nhiều người ở sơ trung Nhất Trung thất vọng với cậu ấy.”

Học sinh Đốc Đức lúc nào cũng hạ thấp học sinh sơ trung Nhất Trung, hôm đó quân huấn, mọi người đồng thanh hô tên Trình Nhiên, ai cũng biết Trình Nhiên đánh đàn rất tốt, cuối cùng y không chịu ra ... Làm học sinh Nhất Trung rất mất mặt, khiến cho học sinh Đốc Đức từ đó có cớ, mỗi lần hai bên tranh luận là bên đó lại lôi một câu "Luận về nói mồm thì sơ trung Nhất Trung lợi hại nhất rồi."

“ Hừ, mọi người học cùng một trường, Trình Nhiên chẳng có chút vinh dự tập thể nào, thái độ dửng dưng của cậu ấy là có ý gì ... Lúc nên đứng ra thì chẳng đứng ra, làm mất mặt người sơ trung Nhất Trung chúng ta. “Diêu Bối Bối rất oán hận:

Liễu Anh cũng phụ họa:” Đúng đấy, cái đám học sinh Đốc Đức đó, lúc nào cũng làm ra vẻ mình là quý tộc, nói xấu trường mình, bảo là gì mà học sinh bị tẩy não, giáo dục nhồi vùi ... Tức ơi là tức.”

“ A, nhớ ra rồi Tống Thời Thu cũng là học sinh Đốc Đức, thật là tức chết đi thôi, tại sao soái ca tài hoa đều do Đốc Đức bồi dưỡng ra vậy?” Diêu Bối Bối đấm đầu:

“ Suỵt, nói nhỏ thôi. “ Dương Hạ đưa tay lên môi ra hiệu, may mà bọn họ ở lại ôn tập tối, nên xe không đông, nếu không khối người nghe thấy:

Diêu Bối Bối ôm lấy eo Dương Hạ, ngả đầu lên vai cô khóc lóc: “ Dương Hạ, sao thanh mai trúc mã của bạn lại chán vậy, làm cái gì cũng lưng chừng ... Thiếu ý chỉ chiến đấu như thế, đừng có thích cậu ta nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận