Trùng Nhiên

Chương 443: Những ngày mùa đông ở Thập Trung.

Danh tiếng của Khương Hồng Thược ở trường rất lớn, vòng tròn xã giao cũng rộng, nhưng bạn bè thân thiết không nhiều. Cô luôn bận rộn theo đuổi việc của mình, tự tin điềm đạm, có một khí chất lãnh tụ bẩm sinh, chỉ cần cô lên tiếng, có rất nhiều người quy tụ bên cạnh, trong các hoạt động của trường, cô thể hiện được năng lực tổ chức, mỗi chuyện cô làm đều chặt chẽ đâu vào đó.

Theo nhận xét của nhiều người, Khương Hồng Thược là cô gái ngoài nóng trong lạnh, cô lúc nào cũng nhiệt tình thân thiện, song chẳng có ai thực sự hiểu được tâm tư của cô. Thường thường nhắc tới cô, mọi người đánh giá chung chung "xinh đẹp" , "lợi hại", thậm chí có người còn gọi cô là "Khương ca", mặc dù câu này có chút hàm ý mỉa mai, song cho thấy cả người không ưa cô cũng phải thừa nhận cô.

Thế nên nói tới "tình nhân đại chúng" của học sinh vẫn là Tần Thiên mang tới cho người ta cảm giác ôn nhu gần gũi hơn.

Khương Hồng Thược tựa hồ chỉ ở trước mặt Trình Nhiên mới lộ ra một mặt khác của mình, " Hôm nay bài tập nhiều quá, làm không xuể nữa rồi ... " hoặc là vừa mới đánh cầu lông xong rời sân kêu " Đánh gãy tay mất ..."

Trình Nhiên không để lỡ cơ hội nói "Đưa tay đây mình xoa bóp cho."

Khương Hồng Thược sẽ giả vờ như không nghe thấy gì cả, quay sang tán gẫu với thành viên câu lạc bộ cầu lông, mang nụ cười nhìn gió thổi lá rụng, nhìn chim canh qua trời, nhìn nam sinh điển trai trong câu lạc bộ đang dốc sức biểu diễn trên sân. Chỉ có Trình Nhiên là không nhìn, nhưng lỗ tai đỏ ửng.

Hai người nắm tay vài lần, nhưng đều ở trong trường hợp đặc biệt, mặc dù ở mặt tinh thần, hai người càng thêm thân thiết, nhưng tiếp xúc thân thể, Trình Nhiên dù dùng đủ mọi cách, dùng đủ mọi cơ hội ám chỉ, nhưng không cách nào tiến thêm một bước.

Nha đầu này nhìn bề ngoài chuyện gì xử lý tự nhiên thoáng đạt, không ngại làm việc chung với nam sinh, nhưng kỳ thực rất nhát gan truyền thống.

Thế nên Trình Nhiên sau nhiều lần thăm dò thất bại cũng hiểu, muốn tiến thêm một bước, phải đợi thời cơ thôi.

Lá ngân hạnh rụng hết rồi, chỉ còn sót lại những cái cành trơ trụi, mùa đông ở Thành Đô không dễ chịu chút nào, thời tiết phía tây nam là thế, mùa hè thì ngột ngạt như cái lồng hấp, mùa đông thì như đi đánh trận.

Không khí lạnh ẩm có lực xuyên thấu rất mạnh, đã mặc quần áo dầy như Trường Thành rồi vậy mà không đề phòng nổi gió lạnh len lỏi qua khe hở nào đó chui vào. Hơi lạnh một khi tụ tập lại là chiếm đất xưng vương, hồi lâu không tan, sau đó là tràn sang các nơi khác ở thân thể, mở mang bờ cõi.

Nhưng mà cũng không thiếu mãnh nhân vào buổi lễ chào cờ đầu tuần, khi toàn trường hết áo bông lại cáo len thì chỉ mặc mỗi cái áo thun bên trong đồng phục trường, khiến học sinh vây quanh bàn tán.

Mãnh nhân đó chả liên quan gì tới Trình Nhiên, y không phải tuổi mèo, nhưng y mang đặc tình của mèo, thích ăn cá này, thích lặng lẽ một mình này, đặc biệt là thích ấm áp, mặc áo trong áo ngoài tròn vo như người tuyết rồi mà vẫn co ro rên hừ hừ như mèo bệnh, không có tí phong độ nào.

Có nữ sinh mùa đông lạnh buốt vẫn thích mặc váy như Lý Vận Hàn, nhìn bộ dạng tức cười của Trình Nhiên còn cố tình lướt qua mặt y, sau đó cả đám con gái cười khúc khích. Trình Nhiên kệ, y chả cần phong đô, y chỉ cần nhiệt độ.

Cuộc sống ở Thập Trung là như thế, giống nhiều trường khác thôi, lấy đâu ra lắm chuyện oanh liệt, đều là cuộc sống quen thuộc.

Khi kỳ thi cuối kỳ tới gần thì rất nhiều hoạt động dừng lại, cuộc thi đấu cầu lông tự phát do câu lạc bộ cầu lông của Khương Hồng Thược tổ chức là hoạt động ngoài giờ duy nhất đang diễn ra.

Khỏi nói, trận đấu có cô tham gia người xem luôn nhiều nhất.

Một cá tính duy nhất mà Khương Hồng Thược để lộ ra đó là không chịu thua, cho nên rất nhiều nam sinh nghĩ rằng nếu có thể đánh bại cô ở môn cầu lông sở trường này, cô sẽ nhìn với con mắt khác, cơ hội gia tăng thiện cảm rất lớn.

Thế nên một thời thúc đẩy phong trào cầu lông ở Thập Trung, một số cao thủ kể được tên như Trương Thụy Quốc, Lý Á Khôn vốn không chơi cầu lông, vì thế đánh bại Khương Hồng Thược mà âm thầm tâm sư học đạo, bế quan khổ luyện, luyện ra một thân bản lĩnh.

Chỉ là tới giờ tất cả đều thất bại rời sân, không thể chinh phục được mỹ nữ lại bị mỹ nữ chinh phục.

Trình Nhiên cũng trong đội quân thất bại ấy, Khương Hồng Thược đánh thắng một trận, tay cầm vợt gác lên vai, mắt hơi nhướng lên nhìn Trình Nhiên ngồi co ro trên khán đài thách thức.

Nha đầu này kiêu ngạo quá đáng rồi, Trình Nhiên ngứa răng, nhiều lúc cũng nảy ra ý sách vợt đi khổ luyện, nhưng tỉ lệ công sức bỏ ra rất cao mà khả năng thắng lại rất thấp, lại thôi.

Đành phát huy tinh thần AQ, chẳng qua anh đây không thích cầu lông thôi.

Tiếc nuối duy nhất của đám nam sinh là Tần Thiên không tham gia giải đấu này, nếu không xem hai đại mỹ nhân đấu với nhau, mùa đông chẳng còn gì ấm áp hơn nữa.

Gần đây không ai nhắc tới chuyện Tần Thiên và Quách Dật nữa, đại khái trước sau xảy ra nhiều việc như vậy, mọi người đều biết Quách Dật hết hi vọng rồi. Học sinh cao trung nhiều đôi như vậy lắm, đột nhiên sinh ra thiện cảm, rồi đột nhiên qua đi, tình cảm học sinh đơn thuần, tinh khiết, đôi khi vì một ánh mắt mà cảm mến nhau, cảm tưởng trên đời không ai quan trọng với mình hơn được, song cũng đó cũng là thứ không ổn định, tan tan hợp hợp như đại thế thiên hạ.

Trình Nhiên ở trong phòng học thường nghe thấy đám Hách Dịch, Trương Bình bàn tán với Vân Địch :" Thời gian trước Quách Dật tới thao trường tìm Tần Thiên, kết quả cô ấy chẳng thèm nhìn lấy một cái, bị đả kích nặng nề, biết mình xong rồi, sau đó cũng thức thời không dây dưa nữa. Hai người này chia tay một cái, thế là người khác thấy cơ hội, Triệu Bàng viết thư tình cho cô ấy, cô ấy không trả lời, Lưu Diệu Vũ bày tỏ với cô ấy ở hành lang, Tần Thiên mỉm cười cám ơn, mọi người không biết Tần Thiên lúc ấy, cảnh tượng giống như một đứa bé chạy tới nói ‘chị ơi em thích chị’, cô ấy liền mỉm cười xoa đầu ‘cám ơn em’, Lưu Diệu Vũ ê mặt thôi rồi."

Sau đó có người nói "Tôi thấy Tần Thiên thay đổi rồi, có gì khác lắm." Trường Bình thì khẳng định chắc chắn, Tần Thiên xinh đẹp hơn nhiều, vượt qua cả lớp trưởng đại nhân rồi.

Trình Nhiên nghe ngứa tai, định mắng hắn vài câu, suốt ngày hóng hớt mấy chuyện vớ vấn, cơ mà nghĩ lại thôi. Đại bộ phận là thế mà, đang tuổi xuân phấp phới, manh nha cảm xúc với người khác giới, học tập nặng nề, cuộc sống đơn điệu, tranh thủ lúc giữ giờ quanh đi quẩn lại chỉ mấy đề tài đó thôi. Ai chẳng qua thời điểm đang chạy trong giờ thể dục, chỉ cần nữ sinh tụ tập một bên liền tăng tốc, hay tan học nhìn nữ sinh nào đó đi phía trước liền lớn tiếng nói cười thu hút chú ý.

Thời cao trung của Trình Nhiên rất u ám, vì cô gái duy nhất y thích là Dương Hạ, y dốc sức học tập. Đến khi chuẩn bị lên đại học, cảm giác có chút tự tin, nhờ Du Hiểu thăm dò xem Dương Hạ thi vào trường nào thì cô lại đi du học ... từ đó trong tầm mắt của y không còn thấy Dương Hạ nữa.

Lời chưa nói không còn cơ hội nói ra, nuối tiếc tạo thành vết thương lòng kéo dài, Trình Nhiên càng trở nên cô độc.

Giờ quay về rồi, cơ hội ngay trước mắt, Trình Nhiên lại có cảm giác kỳ quái, bản thân y không diễn trả được. Như thể muốn đợi Dương Hạ lớn lên, đúng thời điểm hai người gặp lại sau nhiều năm, nói với cô những lời nhung nhớ …
Bạn cần đăng nhập để bình luận